Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tư Đồ Nhã nhún vai “Anh em đi công tác rồi!”
Thượng Quan Tình Tình vui mừng “Anh em đi công tác, chị rất buồn sao? Hoá ra tình cảm của hai người lại sâu sắc như này rồi?”
“Tình Tình, em thật sự không biết hay giả vờ không biết?”
“Á. Biết gì cơ?”
“Chuyện anh trai em là GAY.”
“Anh trai em là GAY? Làm sao có thể?”
Cô thở dài “Đúng vậy, chính miệng người đàn ông đó nói với chị, anh em cũng không phủ nhận.” Với tính cách của Thượng Quan Trì, nếu như không phải là thật, tuyệt đối không để người khác bôi nhọ.
“Người đàn ông đó là ai?”
“Quý Phong.”
“Quý Phong?” Thượng Quan Tình Tình khì khì cười lớn, cười ngặt nghẽo đến không đứng thẳng được “Chị dâu, chị bị chơi rồi, Quý Phong không phải GAY, anh ấy là trợ thủ đắc lực nhất của anh, cũng là người bạn tốt nhất của anh, hai người họ yêu nhau, không phải em sẽ tức chết sao?”
“Ơ, sao em lại tức? Em thích Quý Phong?”
Cô em chồng trước nay bộc trực, thẳng thắn nói “Vâng, đúng vậy.”
Tư Đồ Nhã thích chính cái tính cách này của cô, không chút ngượng ngùng làm bộ làm tịch “Thế còn cậu ta, cũng thích em chứ?”
“Không biết, anh ấy chưa từng nói thích em, Quý Phong là trẻ mồ côi, em thích anh ấy cũng không dám nói với anh ấy, sợ anh ấy bị áp lực.”
Hoá ra là như vậy, cô an ủi cô em chồng “Không sao, chỉ cần em không bỏ cuộc, dòng dõi không phải vấn đề.”
———————
Ngày tháng Thượng Quan Trì đi công tác Tư Đồ Nhã cảm thấy thật thoải mái, làm việc một ngày quay về nhà, nói chuyện với bố mẹ chồng trong phòng khách, không có một chút bó buộc nào, ăn cơm tối xong, cô lên lầu sớm, nghĩ đến những lời cãi cọ với anh tối qua, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, sao không tranh thủ mấy ngày này anh đi công tác, hưởng thụ căn phòng của anh.
Thời tiết dần nóng lên, phòng cô ở mặc dù cũng có điều hoà, nhưng vì kín quá nên luôn cảm thấy rất bí bách, quan trọng là, mỗi buổi tối tắm đều phải chạy sang bên cạnh.
Hạ quyết tâm, cô liền lấy quần áo tắm đi vào phòng tắm của Thượng Quan Trì, thật là xa xỉ, bồn tắm rộng trắng toát dùng kính phóng đại năm trăm lần cũng không nhìn ra một chút tì vết hay vết bẩn nào, không hổ là người đàn ông sạch sẽ quá mức, từ nền đến bồn rửa sạch đến mức làm người ta căm phẫn.
Bồn tắm là kiểu bồn tắm mát xa, cô xả một bồn nước ấm, cởi quần áo ra và nằm xuống, những mệt mỏi của một ngày tan thành mây khói, kỳ diệu hơn là, trong phòng tắm còn có nhạc tự động cảm ứng, người nằm xuống nước, nhắm mắt lại là có thể nghe thấy những ca khúc du dương nhẹ nhàng, cô không cầm lòng được thốt lên, tên này thật biết hưởng thụ…
Tắm xong đi ra, đứng bên cạnh giường anh, nghĩ đến hành động quá đáng lần trước đổi giường của anh, nằm lên giường lăn vài vòng, mới mãn nguyện đứng dậy đi ôn bài dạy ngày mai, mười giờ đúng cô gấp sách lại, ngồi lên giường anh, đấu tranh tư tưởng, cầm điện thoại lên gọi cho anh.
Điện thoại chuông vang lên một lúc lâu mới có người nghe máy, giọng nói lạnh lùng từ trước đến nay vang lên “Có việc gì?”
Tư Đồ Nhã hít hơi thật mạnh, hỏi “Anh đến nơi chưa?”
“Phí lời, bây giờ có đi lên sao hoả cũng đến rồi.”
Cô bĩu môi, nghĩ trong lòng, nếu anh biết cô đang nằm trên giường anh gọi điện, vừa nãy còn dùng bồn tắm của anh tắm, biết được, anh ta nhất định phát điên mất…
“Ồ, vậy bao giờ anh về?”
“Bao giờ tôi về việc của cô sao?”
“Anh tưởng tôi muốn hỏi à, là mẹ bắt tôi hỏi anh, đi cũng không nói một câu.”
Vừa nghe thấy là mẹ hỏi, thái độ Thượng Quan Trì mới dễ chịu hơn một chút “Thứ tư tuần sau.”
Tốt quá, vẫn còn năm ngày.
“Ừm, biết rồi, bye!”
Cô cúp máy, tắt điện chuẩn bị đi ngủ, vừa nhắm mắt, điện thoại lại vang lên, nhìn thấy số điện thoại là của Thượng Quan Trì, do dự một chút rồi nhắc máy nghe “Còn chuyện gì nữa?”
“Về sau không được phép cúp điện thoại trước.
“Được.”
“Không có việc gì cũng không được gọi điện thoại cho tôi.”
“Được”
“Ngoài được ra cô không biết nói gì nữa à?”
“Tạm biệt.”
“……”
Còn hai ngày nữa là Thượng Quan Trì về, Tư Đồ Nhã kết thúc một tiết học trong trường, cầm quyển sách đi qua hành lang dài hướng đến văn phòng làm việc, nhưng đi nửa đường thì đụng phải Lâm Ái.
“Tiểu Nhã, nhanh, mợ cậu đến rồi.”
Tim cô đập hồi hộp, cau mày hỏi “Ở đâu vậy?”
“Ngoài cổng trường, bảo vệ gọi vào số điện thoại văn phòng của cậu, mình đã nghe máy.”
Cô vỗ trán than vãn, trong lòng đã rõ chắc chắn xảy ra chuyện, trước nay gia đình cậu không có việc sẽ không tìm đến cô.
Đưa sách giáo trình trong tay cho Lâm Ái, cô đi thẳng ra cổng trường, từ xa đã nhìn thấy mợ đứng dưới bóng cây, không kiên nhẫn được cầm tờ báo quạt quạt.
Ngay khi nhìn thấy cô, Diêu Mẫn Quân vất tờ báo trong tay đi chạy đến, vội vàng nói “Tiểu Nhã, cậu con có chuyện rồi, con mau nghĩ cách cứu ông ấy…”
“Lại xảy ra chuyện gì rồi?”
Tư Đồ Nhã không thấy có gì là lạ, cậu Cung Trường Quý là người thân duy nhất của cô ngoài ba cô, nhưng lại không hơn không kém ba cô, ham tiền tài mà bất chấp tất cả, giả nhân giả nghĩa.
Mấy năm nay gây ra cho cô không ít chuyện, không phải mẹ cô lúc còn sống có căn dặn, thật chẳng muốn quan tâm đến họ.
“Hôm qua có một đoàn người của cục công thương đến cửa hàng của chúng ta, bọn họ muốn tịch thu thuốc của nhà chúng ta, cậu con không cho, cãi nhau với họ vài câu, bọn họ bắt ông ấy đi rồi.”
Diêu Mẫn Quân nói khoé mắt đỏ hoe, giống như phải chịu oan ức rất lớn.
“Cục công thương đang yên đang lành sao lại tịch thu thuốc nhà bà, nhà bà lại bán thuốc giả phải không?”
“Có trộn lẫn vài cây, nhưng không phải tất cả.”
Tư Đồ Nhã sầu não bóp bóp trán, tức giận chất vấn “Thật sự chỉ trộn lẫn vài cây sao? Nói với các người bao nhiêu lần rồi, đừng có bán hàng giả hàng nhái, tại sao không chịu nghe? Bây giờ xảy ra chuyện đến tìm tôi, tôi có thể có cách gì?”
“Không phải con được gả vào gia đình giàu có rồi sao? Chuyện nhỏ như này chắc không làm khó được con đâu…”
“Tôi gả vào nhà ai, không phải để tiện cho các người thu dọn mớ hỗn loạn này, còn nữa cậu thực sự chỉ cãi nhau với người ta mấy câu mà bị bắt thôi sao?”
Cho dù mợ có không nói thật, lòng cô cũng rất rõ.
Diêu Mẫn Quân chột dạ gật đầu, xong lại lắc đầu, biết không giấu được cháu gái, chỉ còn cách thành thật “Ông ấy tát người ta hai cái bạt tai.”
Hừm, Tư Đồ Nhã thật không còn gì để nói, mình bán thuốc giả còn có lý sao, lại còn đánh người thi hành công vụ, coi mình là thiên hoàng sao?
“Bây giờ phải làm sao? Mợ muốn đến cục cảnh sát thăm cậu, họ cũng không cho, với cái tính của cậu con mợ thật sự lo ông ấy sẽ bị đánh…”
“Bây giờ mới biết lo sao? Cái lúc bán thuốc giả sao không biết lo? Bị đánh cũng đáng, không để ông ấy chịu khổ, mãi sẽ không biết được trời cao đất dày như nào.”
Diêu Mẫn Quân lập tức không vừa ý, giận tái mặt “Tiểu Nhã, cô nói gì vậy? Cậu cô có sai cũng là cậu của cô, ban đầu lúc cô và mẹ cô khó khăn nhất, nếu không phải mợ và cậu cô kéo hai mẹ con cô, cô hôm nay có đứng ở đây mà nói với ta được không? Làm người đừng có vong ân phụ nghĩa.”
“Tôi không nói là tôi không quản ông ấy, tôi nói với bà là không được làm những việc trái với đạo đức xã hội, nếu bà không thể nhận thức được hành vi sai trái của mình, tôi cũng không có cách nào, đúng, làm người không thể vong ân phụ nghĩa, nhưng càng không thể trái với lương tâm.
Diêu Mẫn Quân hiểu tính khí của cô, mềm giọng “Được rồi, mợ biết mợ sai rồi, ta hứa với con, tuyệt đối không có lần sau, chờ con cứu cậu con ra, chúng ta sẽ lập tức giải tán hàng giả.”
Mặc dù rất khó xử, Tư Đồ Nhã đành phải đồng ý “Mợ về trước đi, để tôi nghĩ cách.”
Một buổi chiều thẫn thờ, tâm hồn bất định, sự bất thường của cô thu hút người trước nay quan tâm cô nhất, sự chú ý của Giang Hựu Nam.
Giang Hựu Nam tìm Lâm Ái, hỏi dò nguyên nhân phiền não của Tư Đồ Nhã, biết được nỗi lòng của cô, cũng hiểu được nỗi khổ tâm của cô.
Gia đình nhà chồng cô có tiền có quyền, không có gì là không giải quyết được, nhưng hôn nhân thương mại thật khó làm người ta mở mồm.
Sáng hôm sau, trên đường đến trường, Tư Đồ Nhã nhận được điện thoại của mợ “Tiểu Nhã, cậu con được thả rồi, cảm ơn con, tấm chân tình này ta và cậu con sẽ ghi nhớ…”
Cô ngạc nhiên trợn trò mắt, không chắc chắn hỏi lại “Cái gì? Được thả ra rồi?”
“Đúng vậy, tối qua được ra rồi, may nhờ con giúp đỡ, trưa mợ và cậu đến trường thăm con.”
“Ơ, không phải…”
Chưa nói xong, mợ đã cúp điện thoại, Tư Đồ Nhã nghĩ hoài không ra, việc của cậu cô vẫn chưa nhắc với gia đình, sao người đã được thả ra rồi?
Sự ngờ vực của cô lúc sau được Lâm Ái giải thích, hoá ra, là Giang Hựu Nam đã giúp cô, cộng sự hai năm, cô đương nhiên biết rõ, ba của Giang Hựu Nam là sở trưởng sở công an thành phố B.
Bất ngờ biết được chân tướng, Tư Đồ Nhã ngượng ngùng không nói ra lời, từ đêm hôm đó sau khi chia tay bên hồ, hai người vẫn chưa nói với nhau câu nào.
Cố chờ đến trưa, cô mới miễn cưỡng gõ cửa phòng hiệu trưởng, áy náy nói “Việc của cậu em, cảm ơn anh!”
Giang Hựu Nam cười hiền hoà, trêu chọc nói:“Chỉ có vậy thôi sao? Thật không có chút thành ý nào!”
“Vậy anh muốn thế nào?”
Tư Đồ Nhã có phần thấp thỏm, sợ anh đưa ra yêu cầu quá đáng.
Anh suy nghĩ một lúc, “Mời anh ăn cơm đi, tối mai được không?”
Cái yêu cầu này thật sự không có chút gì là quá đáng, nhưng cô không thể vui vẻ đồng ý, một phần vì cô hiểu rõ tấm lòng của Giang Hựu Nam với cô, một phần vì cô vẫn chưa quên lời cảnh cáo của Thượng Quan Trì tối hôm đó.
“Không được sao? Nếu cảm thấy khó xử thì thôi vậy.”
Trong mắt Giang Hựu Nam loé lên sự tổn thương, ánh mắt đó đâm đau trái tim Tư Đồ Nhã, cô cảm thấy bản thân mình có chút tàn nhẫn với anh “Được, khống vấn đề gì.”
Ma xui quỷ khiến cô đồng ý rồi.
Chờ cô ra khỏi phòng hiệu trưởng, Giang Hựu Nam khép nụ cười trên khuôn mặt lại, đau khổ nhắm mắt lại, không phải không buồn, chỉ là tạm thời nén nỗi buồn vào đáy lòng, hai năm còn có thể chờ, huống chi chỉ ba tháng. Bây giờ việc anh có thể làm chính là chờ người đàn ông ly hôn như cơm bữa vứt bỏ người phụ nữ anh coi như mạng sống mình.
Ngày mai Thượng Quan Trì sẽ trở về, buổi tối Tư Đồ Nhã nằm trên giường của anh, vẫn có chút không nỡ, căn phòng này ngoài màu sắc lạnh lẽo một chút, không có điểm gì để chê. Thật mong anh có thể đi công tác một năm, nửa năm cũng được,hoặc để cô sống qua mùa hè này cũng được, một mong ước nhỏ bé nhưng lại rất khó thành hiện thực.
Đêm khuya, cô đang say giấc, đột nhiên có một luồng gió lạnh thổi vào, ánh trăng mơ hồ xuyên qua cửa sổ, dường như có thể nhìn thấy có một bóng đen đang đứng trước mặt, giật mình, tỉnh giấc ngồi dậy, sợ hãi hỏi: “Ngươi là ai?”
Đèn đầu giường sáng lên “Cô nói xem tôi là ai?
Tư Đồ Nhã hít vào một hơi khí lạnh, người đứng trước mặt lại là Thượng Quan Trì, hai mắt cô bắt đầu hoa đi, đã đủ dự đoán được kết cục của mình.
“Anh…sao anh lại về giờ này?” Không phải nói thứ tư mới về sao? Lẽ nào là cô nhớ sai ngày…
“Giờ này về mới có thể biết được lúc tôi không đây có ai không an phận không.” Ánh mắt Thượng Quan Trì lộ ra tín hiệu nguy hiểm “Tư Đồ Nhã, cô lại dám ngủ trên giường của tôi…”
“Anh nghe tôi giải thích, không được tức giận, bình tĩnh, bình tĩnh.” Tư Đồ Nhã cố gắng làm anh yên lòng, nửa đêm canh ba thế này, nếu như anh phát điên, chẳng phải làm tất cả mọi người trong nhà tỉnh giấc sao?
“Cô không cần giải thích, hành vi của cô là lời giải thích tốt nhất, nếu đã muốn gần gũi với tôi như vậy, thì tôi sẽ giúp cô toại nguyện.”
Nói xong, Thượng Quan Trì cởi quần áo vest trên người anh ném ra sofa, lao đến phía cô.
“Anh làm gì vậy?”
Tư Đồ Nhã vừa dứt lời, bờ môi lạnh của Thượng Quan Trì đã ép xuống, cô ngạc nhiên trợn tròn mắt, giống như một bức tượng hoá thạch, mặc cho đầu lưỡi anh xâm lấn hàm răng ngăn nắp của cô, trong câu hỏi của cô đột nhiên thăm dò, thành công chiếm lấy, thu hút đầu lưỡi mềm mại,