Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thượng Quan lão phu nhân tên thật là Triệu Tịch Lận, cũng xuất thân danh môn vọng tộc, Triệu Diệc Thần là con của anh hai bà, trong số các anh chị em, tình cảm của bà và anh hai là sâu sắc nhất, đương nhiên bà cũng đặc biệt yêu thương đứa cháu trai này, nhưng khi cháu trai hủy hoại hạnh phúc của con trai bà, là một người cô, bất luận là tâm trạng hay lập trường, đều là nỗi đau và sự khốn khổ không ai có thể hiểu được.
“Vì vậy, con trai mẹ kết hôn lại ly hôn nhiều lần, thực ra là một tâm lý đùa giỡn với xã hội loài người phải không? Anh ấy vì muốn trả thù người phụ nữ đã rời bỏ anh.”
“Đúng vậy, sự phản bội của Đường Huyên và Diệc Thần, đã gây ra sự đả kích lớn về tâm lý cho nó, từ đó về sau, nó mắc phải một loại bệnh gọi là PTSD, cũng chính là hội chứng sốc tâm lý sau chấn thương trong ý học, có một thời gian rất dài, nó sống trong đau khổ, thân là người nhà của nó, chúng ta cũng đau khổ, nó tự hành hạ mình, cả đêm không ngủ được, chỉ cần nhắ m mắt là lại nhìn thấy người con gái nó yêu thương bỏ nó mà đi…”
“Không đưa anh ấy đi khám bác sĩ sao?”
Mắt Tư Đồ Nhã bắt đầu ướt nhoẹt, cô đột nhiên ý thức được, bản thân phạm phải sai lầm không thể tha thứ được.
“Nó là bệnh tâm lý, bệnh tâm lý chỉ có thể bác sĩ tâm lý, bố chồng con mời một bác sĩ tâm lý giỏi nhất ở nước ngoài về cho nó, hai năm nay nó đã rất ít khi phát bệnh, chúng ta còn nghĩ nó đã không việc gì rồi, không ngờ đang yên đang lành bệnh lại phát tác.
Lão phu nhân nói rồi nấc nghẹn, bố mẹ nào chẳng thương con, nhìn con trước sau vẫn không thoát ra được ám ảnh, là mrj bà làm sao có thể không đau lòng.
“Mẹ,con xin lỗi…”
Tư Đồ Nhã áy náy cúi đầu, “Đều là con không tốt, là tại con nói một số lời không nên nói, anh ấy mới…”
“Con nói những gì?”
Cô thành thật kể hết lại mọi việc với mẹ chồng, mẹ chồng nghe xong, không hề trách cô, ngược lại còn an ủi nói: “Không sao, không trách con, là chúng ta không tốt, chúng ta ngay từ đầu không nên giấu con, con là cô gái lương thiện, nếu con biết nó đã từng bị tổn thương như thế, ta tin có thế nào còn cũng không nói ra những lời quá kích.
Mẹ chồng con dâu nói chuyện rất lâu, mới về phòng của mình, Tư Đồ Nhã mặc dù đã mệt dã dời, nhưng không có ý định đi ngủ, cô đi thẳng đến bên giường của Thượng Quan Trì, nhìn kỹ dung mạo anh đang ngủ say, rất khó tưởng tượng, một người đàn ông kiêu ngạo như này, lại có một quá khứ hèn mọn như vậy.
Ngồi bên cạnh anh, một lầ nữa xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không biết anh bị người phụ nữ yêu dấu phản bội, mới xuyên tạc ý của anh, tưởng anh nói món hàng bên đường là chỉ mẹ tôi, tôi thật sự rất tệ, có thể nói ra những lời quá đáng như thế với anh một người từng bị tổn thương như thế.
Tư Đồ Nhã cảm thấy áy náy đến tột đỉnh, cô từ từ đưa tay ra, xoa nhẹ lên trán Thượng Quan Trì, ướt đẫm một vùng, cô đứng dậy vào nhà tắm vắt khô một cái khăn, nhẹ nhàng, tỉ mỉ lau những vết mồ hôi còn sót lại.
Đêm nay, chắc chắn là một đên nặng nề, ít nhất đối với Tư Đồ Nhã mà nói, là nặng trĩu, cô rơi vào sợ rối bời vô biên, biết được vết thương trong lòng Thượng Quan Trì, cô bắt đầu suy ngẫm, bản thân chọn người đàn ông này để báo thù có phải quá tàn nhẫn.
Ý thức dần dần mờ nhạt, giây phút cô nhắm mắt lại, cô nghĩ đến cách duy nhất có tránh để anh bị tổn thương lần nữa, chính là không được để anh yêu cô, chỉ cần không có tình cảm, cho dù thất vọng như nào, trái tim cũng sẽ không đau.
Trước bình minh tờ mờ sáng, Thượng Quan Trì đi ra từ giấc mơ, đêm nay, anh ngủ rất ngon, ngon đến quên cả những gì xảy ra trước khi ngủ thiếp đi.
Tối qua trong bữa tiệc uống không ít rượu, đầu vẫn còn đau, anh chống đỡ ngồi dậy, muốn ra khỏi giường lấy ít nước uống.
Lúc di chuyển người, cảm thấy bên cạnh dường như có thứ gì đè lên, anh lắc lắc đầu để tỉnh táo hơn một chút, mắt định hình nhìn, người phụ nữ không biết trời cao đất dày đó lại dám ngủ trên giường anh…
“Này, tỉnh dậy, tỉnh dậy.”
Anh không chút dịu dàng đẩy cô dậy, trợn tròn mắt: “Sao cô lại ngủ ở đây, đừng bảo cô mộng du!”
Tư Đồ Nhã bừng tỉnh nhìn anh, nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, vâng dạ đáp: “Là không cẩn thận nên ngủ ở đây!”
Hừm, thật chưa từng nghe cái lý do nào thối nát như này, Thượng Quan Trì mỉa mai hừm một tiếng: “Hôm nay không cẩn thận ngủ trên giường của tôi, vậy ngày mai không cẩn thận không phải ngủ trên giường của người đàn ông khác sao?”
Nếu không phải vẫn còn một vết bầm tím bị anh bóp trên cổ tay, Tư Đồ Nhã sẽ tưởng rằng tối qua chỉ là một giấc mơ, người đàn ông trước mắt nào giống người mắc triệu chứng PTSD, hoàn toàn là một người đàn ông độc mồm độc miệng, loại không độc chết người không chịu dừng.
“Anh ổn rồi chứ?” Cô hỏi thăm dò.
“Tôi có chuyện gì?”
Thượng Quan trì liếc mắt, vốn dĩ đã quên việc mình phát bệnh.
“Thật sự không nhớ tí gì sao?”
Tư Đồ Nhã khéo léo nhắc lại: “Tối qua, anh không kiểm soát được bản thân…”
“Lẽ nào tối qua tôi đã làm gì cô?”
Biết anh hiểu lầm, cô lắc đầu phủ nhận: “Không phải giống như anh nghĩ, là…”
“Không phải giống như tôi nghĩ là được, những cái khác không quan trọng.”
Thượng Quan Trì lật chăn ra khỏi giường, đi đến cạnh tủ quần áo ra lệnh: “Ra ngoài, tôi phải thay quần áo.”
“Tôi đều biết cả rồi.”
Tư Đồ Nhã sau khi cân nhắc, quyết định thẳng thắn với anh.
“Biết gì?”
“Quá khứ của anh.”
Trong một phút đó, Thượng Quan Trì đứng im tại chỗ không nhúc nhích, giống như thể xác bị mất đi linh hồn, không nói ra được lời hoàn chỉnh.
“Rất tốt, vậy cô có thể đưa đơn kiện ly hôn lên tòa án, nhận được một khoản bồi thường ly hôn đáng kể, quang minh chính đại rời khỏi tôi.”
“Tôi sẽ không rời đi, cho dù anh là ma quỷ cũng sẽ không.”
Câu nói này của Tư Đồ Nhã phát ra từ trong lòng, không liên quan đến bất cứ tư lợi nào, lúc này, cho dù không có tình yêu, anh cũng không thể chấp nhận được việc một người phụ nữ bỏ anh mà đi.
Mẹ chồng nói, trong bảy người vợ, cô là người đầu tiên làm anh phát bệnh.
“Nếu đã biết cả rồi, cô không sợ một ngày nào đó tôi không khống chế được bản thân giết cô sao?”
Thượng Quan Trì đột nhiên quay người lại, kéo cổ tay phải của cô: “Giống vết bầm như này, nếu như khăng khăng ở lại, thì không chỉ một vết nhỏ như này.”
“Không sao, tôi không để bụng, hơn nữa, anh không nhất định sẽ làm hại tôi, tôi qua anh liên tục ép tôi tránh xa anh, điều này cho thấy, trong tiềm thức, anh không hề muốn làm hại bất cứ ai.”
Có một loại người, cho dù có bị người khác nhìn thấu tim gan thế nào, cũng vẫn muốn che giấu bản thân.
Thượng Quan Trì chính là người như thế, anh tức giận xông đến Tư Đồ Nhã gào lên “Đừng lan truyền sự đồng cảm của cô cho tôi, tôi không cần!”
“Đúng vậy, là tôi đang làn truyền sự đồng cảm của mình, nhưng thứ tôi đồng cảm chỉ là cảnh ngộ của anh chứ không phải con người anh.
“Như nhau, bất kể cô đồng cảm cái gì, tôi nói không cần là không cần, bây giờ lập tức thu dọn hành lý rời khỏi đây, thỏa thuận ly hôn tôi sẽ cho người đưa đến nhà cô.
Tư Đồ Nhã kinh ngạc ngước mắt lên: “Có nhất định phải nghiêm trọng như vậy không? Tôi không hề làm gì sai, chỉ là không cẩn thận biết được quá khứ của anh mà thôi.”
“Chỉ như vậy là đủ rồi, tôi không muốn sống cùng một người phụ nữ biết được rôi từng bị phụ nữ bỏ rơi, vì thế mà thương hại cuộc đời tôi.”
Khi Thượng Quan Trì nói ra câu này, biểu cảm rất thê lương, nhìn trong mắt Tư Đồ Nhã, lại là sự đau khổ không giải thích được.
Anh chán nản đi vào nhà tắm, Tư Đồ Nhã đột nhiên bước nhanh về phía trước, ôm anh từ phía sau, nói những lời hoang đường: “có lẽ anh cảm thấy bản thân không bình thường, nhưng so với người mặc bệnh PTSD như anh, người mắc bệnh sợ bóng tối như tôi cũng không có gì tốt cả.”
Thượng Quan Trì đột nhiên dừng bước, cô có thể cảm nhận được sự cứng đơ từ cơ thể anh, hai người lúc đó rơi vào cục diện không biết nói gì, sau một lúc lâu, Tư Đồ Nhã mới tiên phong phá vỡ sự im lặng, “Những gì tôi nói là thật, không phải vì để an ủi anh, cũng không phải vì để tự tại mà bịa ra những lời nói dối, tôi thực sự mắc chứng sợ bóng tối, sợ bị nhốt trọng một môi trường tối tăm, sợ cái cảm giác bất lựa gọi trời trời không nghe gọi đất đất không linh, tôi như vậy, có lập trường gì để đồng cảm với anh, người có cùng lập trường, Thượng Quan Trì, xin hãy tin, thực ra chúng ta, thật sự đều là cùng một người.”
Anh gỡ cánh tay đang vòng ôm lấy eo anh, không hỏi nguyên nhận cô mắc bệnh sợ bóng tối, không hỏi gì cả, cứ như thế âm thầm đi vào phòng tắm.
Tư Đồ Nhã vẫn cứ đợi ở ngoài cửa, chờ anh ra ngoài, bốn mắt nhìn nhau, anh nói: “Cô có quyền đưa ra bất kỳ lựa chọn nào, nhưng, không ai chịu trách nhiệm cho nhưng lựa chọn cô đưa ra.”
Hàm ý là cô có thể lựa chọn ở lại, nhưng ở lại sau này sống tốt hay không tốt đều không liên quan đến bất cứ ai.
Đến giờ ăn sáng, không khí trên bàn ăn nghiêm túc dị thường, không ai nói câu nào, về việc xảy ra tối qua, càng im bặt không nhắc đến.
Thượng Quan Trì chỉ ăn một ít, liền mượn cớ công ta mở cuộc họp buổi sáng, rời khỏi phòng trước, anh đi, người nhà nuốt cũng không xuôi, Thượng Quan lão phu nhân dặn dò người giúp việc dọn bàn ăn, và nói với con dâu: “Tiểu Nhã, lại đây nói chuyện với mẹ.”
“Tình hình của con trai mẹ con hiểu cả rồi, thiết nghĩ tối qua con cũng đã nghĩ rất nhiều, nói cho mẹ biết, con định thế nào?”
Mẹ chồng lo cô hiểu rõ, trả lời chắc chắn: “Con sẽ không rời xa anh ấy.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Cho dù nó làm tổn thương con, lạnh nhạt với con, cũng sẽ không rời đi chứ?”
“Vâng, sẽ không rời đi.”
Lão phu nhân thở dài, thừa thắng đuổi theo: “Vậy con có thể đồng ý với mẹ một việc nữa không?”
“Việc gì ạ?”
“Mau mau sinh cho Trì nhà chúng ta đứa con được không? Con cái là sợi dây gắn kết duuy trì của gia đình, chỉ cần hai con có con, cho dù tạm thời không thoát ra được vết thương tình cảm, nhưng rồi cũng có một ngày, trái tim nó nhất định sẽ mở ra cho con.”
“Việc này…” Tư Đồ Nhã rơi vào tình thế khó xử.
“Rất khó sao?” Mẹ chồng có chút thất vọng.
Cô im chồng im lặng suốt cuối cùng cũng mở miệng, cô nói không chút suy nghĩ: “Mẹ, mẹ như này rõ ràng là ép buộc làm khó, sinh con không phải chuyện của một người, chị dâu có thể đồng ý không rời khỏi anh con đã tốt lắm rồi, mẹ còn bắt người ta nhanh sinh cháu cho mẹ, lẽ nào mẹ muốn chị dâu cưỡng hiếp anh con?”