Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô nhìn thấy trong mắt những người đàn bà phụ nữ đã mất cơ hội kia lóe ra sự ghen tỵ và không tưởng tượng nổi, cũng nhìn thấy sự ngạc nhiên mừng rỡ như thoát được gánh nặng của hai người phụ trách. Cô chỉ giữ nụ cười nhạt, trấn định không sợ hãi.
“Tư Đồ tiểu thư, xin mời theo chúng tôi đến đại sảnh ra mắt lão phu nhân.”
Tư Đồ Nhã gật đầu, ý vị sâu xa liếc nhìn sắc mặt lạnh lùng của Thượng Quan Trì một cái, rồi rời đi theo hai người phụ trách.
Đây chính là nhà giàu, con trai chọn con dâu, mẹ của con trai cũng phải xem qua.
Đại sảnh biệt thự nguy nga lộng lẫy giống như cung điện vậy. Trên chiếc ghế salon màu xanh đen được làm từ da thật là một vị lão phu nhân duyên dáng sang trọng đang ngồi đó, không hề giống như kiểu mẹ chồng ác độc trong truyền thuyết. Khuôn mặt bà mang nụ cười tươi hiếm có.
“Lão phuh nhân, vị tiểu thư này chính là đối tượng mà thiếu gia chọn.”
Người phụ trách cung kính báo cáo. Bà đứng dậy quan sát cô gái trước mặt từ trên xuống dưới, hòa ái hỏi: “Cô là con gái nhà nào?”
“Thưa lão phu nhân, tôi là trưởng nữ của nhà Tư Đồ Trường Phong, tên là Tư Đồ Nhã.”
“Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi bốn tuổi.”
“Lúc nãy không bị con trai ta hù dọa sao?”
“Không có, Thượng Quan công tử cũng không phải là người đáng sợ như vậy.”
Lão phu nhân kinh ngạc mở to mắt, vui mừng hỏi: “Cô không sợ nó sao?”
“Không sợ, chúng tôi lúc nãy trò chuyện rất vui vẻ.”
“Trời ạ, quá tốt rồi…” Bà bắt lấy hai tay của Tư Đồ Nhã, thành khẩn nói: “Vậy thì con trai của ta liền trông cậy vào con, sau này con gả tới đây, cả nhà chúng ta sẽ đối xử thật tốt với con.”
“Cảm tạ lão phu nhân.”
Tư Đồ Nhã đi ra khỏi cửa biệt thự nhà họ Thượng Quan, ánh mặt trời ấm áp bên ngoài chiếu tới. Cô nhắm mắt lại, thầm nói trong lòng: “Mẹ, con làm được rồi.”
Chiến thắng khải hoàn trở về, Nguyễn Kim Tuệ miệng cười toe toét, cứ khen cô tốt số, được gả vào gia đình tốt rồi.
Được gả vào một gia đình tốt, chưa chắc đã được gả cho một người chồng tốt. Càng là gả vào chỗ tốt, có khi lại càng không có kết quả tốt. Tư Đồ Nhã nghe bà ta a dua nịnh nọt, chỉ cảm thấy châm chọc mà thôi.
Bọn họ muốn cô sống đê tiện hèn mọn, cô càng phải sống tôn quý cao thượng. Một ngày nào đó, cô phải giẫm nát toàn bộ những kẻ đã từng đè đầu cưỡi cổ cô kia.
__
Khách sạn Kim Đế là nơi tổ chức hôn lễ của Thượng Quan gia.
Cô dâu là một cô gái xinh đẹp hào phóng, váy cưới trắng phau khiến cô càng thêm hiền thục dịu dàng. Khách mời trong đại sảnh cũng không có nhiều người, những mỗi người chỉ cần nhìn thoáng qua dường như đều biết là không phải dạng vừa đâu. Hôn lễ không có dẫn chương trình, chú rể bưng ly rượu đi xã giao. Nếu không phải có cô dâu trang điểm ăn mặc, chắc người ta còn tưởng nhầm rằng đây là một bữa tiệc buffet đấy.
Thượng Quan Trì không hề muốn tổ chức hôn lễ này, nhưng Thượng Quan lão phu nhân cứ nằng nặc muốn cử hành, chỉ vì con trai mặc dù kết hôn lần thứ bảy, nhưng cô dâu mới kết hôn lần đầu, bà không muốn người con dâu thứ bảy này chịu thua thiệt.
Hôm qua mới thấy mặt, hôm nay liền tổ chức hôn lễ, đúng là kết hôn chớp nhoáng.
“Xin chào chị dâu. Giới thiệu một chút nhé, em là Thượng Quan Tình Tình, là em gái của chồng tương lai của chị.”
Một cô gái ngây thơ đáng yêu đột nhiên xông tới trước mặc Tư Đồ Nhã, gò má trắng nõn mang theo nụ cười ngọt ngào, đôi mắt to tròn trong suốt long lanh.
“Chào em.” Cô cười tươi đáp trả, nhìn cái đã thích luôn cô em chồng này.
“Chị dâu trông thật xinh đẹp có khí chất, hy vọng lần này có thể lâu một chút…”
Cô ngơ ngác, thận trọng hỏi: “Lâu một chút là sao?”
“Những tiền nhiệm trước kia của anh trai em đều gả vào nhà không bao lâu liền ly dị, cho nên em không hy vọng xa vời rằng chị sẽ ở bên anh ấy cả đời, nhưng là lâu lâu một chút thì tốt.”
“Thế người trụ lại lâu nhất trong những tiền nhiệm kia là bao lâu?”
Thượng Quan Tình Tình nghiêng đầu suy nghĩ một chút, còn chưa kịp trả lời thì một giọng nói lạnh lùng đầy từ tính bất ngờ truyền tới ở phía sau Tư Đồ Nhã: “Câu hỏi này, hẳn là nên hỏi người trong cuộc mới rõ ràng nhất.”
Trên khuôn mặt tà ác tuấn mỹ của Thượng Quan Trì là một nụ cười âm u, như gió lốc tấn công tới, khiến cô bất chợt ngưng lại hô hấp.
“Lâu nhất cũng không quá ba tháng đâu, nên hưởng thụ thật tốt đoạn thời gian này đi.”