Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Ái đương nhiên phát hiện sự theo dõi của Thượng Quan Trì, thế là vừa vào đến nhà, cô đã la lên: “Tư Đồ Nhã, mau ra đây, cậu mau ra đây…”
“Sao thế? Gặp ma à?”
Tư Đồ Nhã vừa mới tắm nước nóng xong, vừa thắt dây trên áo choàng tắm lại, vừa đi ra ngoài phòng khách.
“Còn hơn cả ma, quả thực còn đáng sợ hơn ma nữa, Thượng Quan Trì đến rồi.”
Cơ thể đột nhiên đơ ra, ánh mắt tối lại, “Cậu nói cho anh ta biết à?”
Lâm Ái giơ tay lên: “Ông trời thương xót, ai nói cho anh ta biết thì ra đường bị sét đánh chết!”
“Vậy sao anh ta lại biết tìm đến đây?”
“Làm sao mình biết được, mình gặp anh ta ở trước cổng trường, mình đã nói theo lời của cậu rồi, không ngờ Giang Hựu Nam cũng tin rồi, anh ta lại không tin, quả nhiên là gian thương, tinh tường quá.”
Tư Đồ Nhã đi đến trước cửa sổ, vén màn ra, từ khe hở có thể nhìn thấy một chiếc xa lạ nhưng người dựa bên cạnh xe lại rất quen thuộc.
“Nhìn bộ dàng thì anh ta chắc chắn cậu ở đây rồi, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.”
Lâm Ái vỗ vai cô, nói chắc nịch.
Tư Đồ Nhã suy nghĩ mấy giây, quay người vào phòng ngủ, thay một bộ đồ khác, sải bước đi ra ngoài.
“Này, không phải cậu không có khí thế như vậy chứ, như vậy mà đã tha thứ cho anh ta rồi sao...Ê, Tư Đồ Nhã, cậu quên anh ta đã đối xử với cậu như thế nào sao…”
Lâm Ái hét phía sau lưng cô, cô lại không thèm nghe mà đi mất.
Thượng Quan Trì nhìn người phụ nữ đang đi về phía anh đầy ý vị, chầm chậm gạt cần điều khiển, dập tắt điếu thuốc đã hút một nửa trong tay đi.
Tư Đồ Nhã đứng trước mặt anh, nhìn đầu thuốc vụn dưới đất, mặt không cảm xúc hỏi anh: “Lại muốn làm gì đây?”
“Tay đã đỡ chút nào chưa?”
“Đỡ hay không không liên quan tới anh mà? Tôi là gì của anh chứ?”
Anh bị lời nói sắc lạnh của cô làm nghẹn lại không thốt lên lời, Thượng Quan Trì lại châm một điếu thuốc.
“Nói xem lý do anh đến đây.”
“Có chút lo cho cô.”
Anh nói lời thật lòng, lại khiến cô cười trào phúng: “Lo lắng? Tát người khác một cái rồi lại nhét đường cho người khác, anh tưởng người khác có thể quên đi cái tát trên mặt đau cỡ nào à? Thượng Quan Trì, tôi không phải con nít ba tuổi, anh cũng không cần ở mèo khóc chuột giả từ bi ở đây.”
“Tôi biết bây giờ cô đang rất tức giận...”
“Thì sao?”
Tư Đồ Nhã ngắt lời anh, trong lòng lờ mờ hy vọng anh có thể nói ra ba chữ đó.
“Cho nên rất xin lỗi, lúc đó tôi thật sự không nghĩ đến chuyện cô mắc chứng sợ không gian kín.”
“Một chút cũng không ngạc nhiên, anh có thể đem tôi ra làm tiền đặt cược để chắp tay dâng cho bạn của anh, thì sao có thể nhớ được tôi bị bệnh gì.”
“Là bản thân cô nói, lòng tự trọng của cô không đáng một đồng.”
“Có không đáng tiền đi nữa cũng không có nghĩ tôi có thể không cần, giống kiểu người bản thân không có gì nhiều như tôi, cũng không có xa xỉ đến mức vứt bỏ đồ vật không đáng tiền.”
Không khí nhất thời căng thẳng vô cùng, hai người đều trầm mặc lại, ai cũng không nói gì nữa.
Qua một thời gian lâu sau, Thượng Quan Trì chủ động phá vỡ sự im lặng: “Theo tôi về đi.”
“Lúc nào anh có thể thật sự nhận thức được lỗi sai của mình thì hẵng nói lại câu này với tôi.”
Tư Đồ Nhã quay đầu bỏ đi, lúc quay người đi, khóe môi cô nở nụ cười thê lương, thứ mà cô muốn nghe, chẳng qua chỉ là câu xin lỗi. Nhưng người đàn ông cao ngạo đó lại không chịu nói.
Lúc Giang Hựu Nam đến tìm Tư Đồ Nhã thì cách vừa đúng ba ngày khi Thượng Quan Trì tìm cô.
Cũng không biết làm sao mà anh biết cô không có đi du lịch, dù sao cũng không có ai mật báo cho anh, anh đã tìm tới rồi.
Lúc Tư Đồ Nhã chuẩn bị ra ngoài gặp anh, Lâm Ái ngồi trên ghế sofa nói một câu chua xót: “Vận khí này, quả là không thua kém năm đó ha…”
Năm đó Tư Đồ Nhã là hoa khôi nổi tiếng của trường đại học B, nam sinh theo đuổi cô là cả lũ cả lũ.
Đêm giữa hè, không khí mang làn gió nhè nhẹ, thổi qua mặt người một luống khí mát rượi khoan khoái.
“Hiệu trưởng Giang, tối như vậy anh tìm em có chuyện sao?”
Giang Hựu Nam không khách khí mà cười: “Em không cần xa cách như vậy, chúng ta cũng đủ thân rồi.” Mắt nhìn thấy miếng băng quấn trên tay cô, anh một tay cầm lên hỏi: “Tay em làm sao vậy?”
Tư Đồ Nhã liếc mắt nhìn lên cửa sổ trên lầu, quả nhìn là nhìn thấy bóng dáng của Lâm Ái, thế là cô chầm chậm rút tay về, trả lời thản nhiên: “Không sao cả.”
“Cãi nhau với Thượng Quan Trì rồi à?”
“Không có.”
“Vậy tại sao em lại ở đây?”
Cô thở dài: “Giang Hựu Nam, em biết anh có ý với em, nhưng em đã là phụ nữ có chồng, anh có quan tâm em thì cũng vô ích thôi, thay vì lãng phí thời gian với một người không thể thì tại sao anh không thể ngắm nhìn cảnh vật khác quanh mình chứ?”
“Trong thế giới của anh, Tư Đồ Nhã chính là cảnh vật duy nhất.”
Trái tim của phụ nữ đều mềm yếu, đặc biệt là sau khi bị người đàn ông khác tổn thương.
Tư Đồ Nhã không phủ nhận câu nói của Giang Hựu Nam khiến cô rất cảm động, nhưng vẫn không đến mức dao động: “Nếu có không có chuyện gì thì em…”
“Đi ăn khuya với anh đi, xem như lần trước em nợ anh.”
Cô ngây ra một lát, khó xử chỉ chỉ vào đồng hồ đeo tay: “Muộn quá rồi mà?”
“Nhưng mà làm thế nào đây, anh bụng đói đến tìm em, tưởng vận may của bản thân sẽ không tệ như vậy, lần nào cũng bị từ chối.”
“Vậy chúng ta gọi Lâm Ái đi chung được không?”
Anh lắc đầu: “Anh chỉ muốn đi cùng em.”
Tư Đồ Nhã vẫn còn do dự thì Giang Hựu Nam đã mở cửa xe, làm động tác tay mời vào: “Nếu như hôm nay em còn từ chối thì anh phải thu lãi rồi, một bữa ăn tăng với bội số gấp ba, nếu em không muốn ăn thật nhiều bữa cơm với anh thì mau mau trả nợ đi.”
Cô thở dài bất đắc dĩ, chỉ đành bước lên xe.
Những ngày này, quan hệ giữa Thượng Quan Trì và bố đã xoa dịu đôi chút, nhưng tâm trạng vẫn rất không tốt.
Buổi tối lúc ăn cơm, mẹ cố tình than ngắn thở dài trước mặt anh: “Ôi, ngày tháng con dâu không ở đây, ăn cũng không ngon miệng, cũng không khi nào Tiểu Nhã mới quay về.”
Con gái lập tức tiếp lời: “Mẹ, mẹ đừng trông ngóng nữa, nói không chừng cả đời này chị dâu cũng không về đâu.”
“Nói tầm bậy gì đó, chị dâu của con là vợ của anh con, nó không về thì nó đi đâu?”
“Trời đất rộng lớn đi đâu chả được, cũng may chị dâu con có thể nhịn, đổi ngược là con, sớm phủi mông cong đít đi mất rồi.”
Hai mẹ con người hát người hò, rõ ràng đã nhìn ra được sắc mặt của đương sự vô cùng tệ, còn dặm mắm thêm muối kích động anh nữa.
Thượng Quan Trì vứt đôi đũa xuống bàn: “Con no rồi.” Anh quay người tức giận đi lên lầu.
Ban đêm, đợi người nhà ngủ say xong, anh mới mò lấy chìa khóa xe, đạp lên ánh trăng sáng bạc ra khỏi nhà.
Chiếc xe lái một mạch đến địa điểm, dừng lại ở chỗ âm u, lúc anh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi thì lại có chút do dự. Lần trước người phụ nữ đó đã nói rất rõ, muốn anh nhận thức được lỗi sai của mình mới đến tìm cô, không phải anh không hiểu ý trong câu nói, là muốn anh xin lỗi cô. Ba chữ thật xin lỗi nghĩ thì không khó nói, nhưng mà thật sự phải nói ra miệng thì lại thấy rất khó.
Đúng lúc anh đang do dự không quyết thì một chiếc xe màu xám chạy ngang trước mắt anh, dừng lại ở năm mươi mét phía trước.
Chân mày bất giác chau lại, anh nhìn chăm chăm hai người bước xuống từ trong xe.
Tối nay Giang Hựu Nam uống chút rượu, có vẻ rất vui, anh đứng trước mặt Tư Đồ Nhã, lưu luyến nói: “Thời gian ở cạnh em lúc nào cũng trôi qua nhanh như vậy, thật là hy vọng thời gian có thể dừng lại ở giây phút này.”
Tư Đồ Nhã cười cười: “Nghe như sắp sinh ly tử biệt vậy.”
“Còn không phải vì em lúc nào cũng từ chối đi riêng với anh, mới khiến anh cảm thấy từng giây từng phút ở cùng em đều rất quý giá.”
“Những thứ không có được mãi mãi là thứ đẹp nhất, nếu mỗi lần anh hẹn em đều đồng ý thì tự động sẽ không có cảm giác trân trọng này rồi.”
Giang Hựu Nam mừng rỡ tiến một bước, hỏi thăm dò: “Cho nên, em từ chối anh, chỉ là phương thức lạt mề buộc chặt thôi à? Vốn không phải thật sự không muốn ở cùng anh?”
Tư Đồ Nhã che trán thở dài, nếu không phải đã phát hiện ra sự tồn tại của Thượng Quan Trì, cô cũng sẽ không bất chấp mà nói nhiều với Giang Hựu Nam như vậy.
“Đương nhiên không phải rồi.”
“Không phải cái gì? Không phải thật lòng không muốn ở cùng anh?”
Cố ý xuyên tạc ý nghĩ của cô, nhìn thấy dáng vẻ nóng lòng phân trần của cô, anh đột nhiên thu lại vẻ mặt chêu đùa của mình, vẻ nghiêm chỉnh nói: “Ấy, đừng nhúc nhích, trên đầu em hình như dính cái gì đó.”
Cô ngây người ra, còn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì thì khuôn mặt đã bị anh ôm lấy, đặt một nụ hôn thật sâu lên trán cô.
Mượn men rượu, Giang Hựu Nam đã làm một chuyện mà anh trước giờ rất muốn làm, cho dù bị tát một bạt tay, anh cũng sẽ không hối hận.
Tư Đồ Nhã hoàn toàn hóa đá tại chỗ, cô bị nụ hôn bất ngờ của anh dọa ngơ ra rồi, đợi khi tỉnh táo lại đôi chút thì có sự ngượng ngùng không nói nên lời.
“Nếu như anh tát anh thì anh đi đây?”
Khóe môi Giang Hựu Nam nở nụ cười như ý, cả người trông còn hồng hào hơn khi nãy nữa.
Có người vui thích có người tức giận, Thượng Quan Trì ngồi trong xe lúc này đã tức đến không thể nhịn được nữa, anh đẩy cửa xe ra một cái “bụp”, hai tay vo chặt thành nắm đấm, bước nhanh đến trước mặt Giang Hựu Nam, vung nắm đấm thật mạnh vào Giang Hựu Nam.
Trước mắt Giang Hựu Nam tối sầm lại, ngã xuống mặt đất, Tư Đồ Nhã kêu lên một tiếng, tức giận la Thượng Quan Trì: “Anh lên cơn điên gì vậy? Nửa đêm chạy đến đánh người!”
“Cô cũng biết bây giờ là nửa đêm? Nửa đêm mà anh ta làm gì với cô vậy?”
Thượng Quan Trì vừa dứt lời đã chịu một nắm đấm của Giang Hựu Nam, lúc này cuộc chiến bùng nổ thật sự rồi, hai người đàn ông vì một người phụ nữ mà đánh nhau đến túi bụi, bất luận Tư Đồ Nhã can ngăn thế nào cũng không được.
Giang Hựu Nam là quán quân đấm bốc, Thượng Quan Trì là cao thủ Taekwondo, hai người bất phân cao thấp, bị thương không nhẹ.
Tư Đồ Nhã thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, nhắm một khoảng trống rồi cô chen đến trước mặt Giang Hựu Nam, mạnh tay hất ngược lại nắm đấm đang giơ lên giữa không trung của Thượng Quan Trì.
“Đủ rồi, anh có lập trường gì mà ở đây đánh người? Muốn trách người khác trước tiên nghĩ tới mình đi, trước khi anh chất vấn chuyện người khác làm gì tôi thì anh suy nghĩ xem bản thân đã làm chuyện gì với tôi đi!”
Tư Đồ Nhã cố ý bênh vực Giang Hựu Nam, la hét xong, cô lấy khăn tay trong túi áo ra, quay người dịu dàng giúp anh lau vết máu trên khóe miệng.
Thượng Quan Trì lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, trong lòng buồn bã không nói nên nên lời, rốt cuộc là hận anh đến nhường nào? Phải khiêu khích anh ngay trước mặt anh như vậy?
Cảm giác thất bại vây kín lấy anh, cách ba năm, lại là lần đầu tiên anh hao tổn tâm trí vì phụ nữ.