Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tư Đồ Nhã tiễn Giang Hựu Nam đi rồi mới đưa mắt nhìn về phía người đàn ông bị cô lạnh nhạt trong thời gian dài.
“Thượng Quan Trì, anh có biết anh rất không bình thường không? Đối với anh mà nói tôi chỉ là một người có cũng được không có cũng được, nửa đêm canh ba anh chạy đến đây rốt cuộc là vì cái gì?”
“Tự cho rằng bản thân không có chút giá trị nên mới sa đọa như vậy sao?”
Sắc mặt Thượng Quan Trì nặng nề, dường như giây tiếp theo sẽ có một trận mưa bão vậy, trên đường vẫn luôn nghĩ phải xin lỗi người phụ nữ này thế nào, nhưng lại để anh nhìn thấy cảnh tượng mà anh không muốn nhìn thấy.
“Chú ý ngôn từ của anh, tôi sa đọa thế nào?”
Anh giơ đồng hồ đeo tay lên: “Đêm khuya mười hai giờ, thân mật với đàn ông dưới lầu nhà bạn mình, đây không phải là sa đọa thì cô nói cho tôi biết đây là gì?”
“Thứ nhất, chúng tôi không có thân mật. Thứ hai, cho dù anh ấy có làm chuyện gì thì đó cũng là chuyện của hai chúng tôi, chuyện của chúng tôi liên quan gì tới anh?”
Tư Đồ Nhã phản bác sắc bén, khiến Thượng Quan Trì tức đến huyệt thái dương giật mạnh.
“Vậy thì nói cô thừa nhận hai người có gian tình rồi?”
Ha, giống như nghe được câu chuyện cười buồn cười nhất thế gian vậy, Tư Đồ Nhã hùng hồn ngẩng đầu lên: “Không lẽ chỉ cho phép anh tìm đàn ông thay tôi lại không thích tôi tự tìm đàn ông sao?”
“Cô là giáo viên dạy học, nói lời này không cảm thấy xấu hổ sao? Lén lút với người khác bên ngoài sau lưng chồng, còn bày ra bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng nữa!”
“Người phải xấu hổ là anh mới đúng, là anh tự đem vợ của mình dâng đến tay người khác trước, đừng có vừa ăn cướp vừa la làng.”
“Cô cũng đừng có lấy lỗi sai thỉnh thoảng của người khác làm thành lý do để mình phóng túng, trong người đã chảy dòng máu không biết yên phận, cho dù không có xảy ra chuyện đó thì cũng không yên phận như vậy thôi.”
Lời nói vừa dứt thì Thượng Quan Trì có chút hối hận, rõ ràng là đến xin lỗi, sao lại nói ra toàn những lời họa vô đơn chí thế này.
Tư Đồ Nhã có vẻ rất tổn thương, hai mắt của cô như có màn sương mỏng, trong người chảy dòng máu không biết yên phận. Tư Đồ Kiều đã nói câu này kích động cô rất nhiều lần, cô sớm đã miễn dịch rồi, nhưng nghe từ miệng của Thượng Quan Trì nói ra lại là sự buồn bã trước giờ chưa từng có.
Có lẽ là do cho dù người trên cả thế giới có thể xem thường cô, ít nhất thì người chồng trên danh nghĩa này sẽ không xem thường đâu.
“Nếu như đêm khuya anh đến đây chỉ vì mỉa mai tôi, vậy thì chúc mừng anh, anh làm được rồi.”
Tư Đồ Nhã xoay người thản nhiên bỏ đi, nhìn bóng lưng tổn thương của cô, Thượng Quan Trì thật hận không thể tự vả miệng mình một cái.
“Lần sau, sẽ không vậy nữa.”
Tự trách sâu sắc, anh sải bước về phía trước, chặn đường cô.
“Sẽ không cái gì?”
Cô ngẩng cằm lên, bình tĩnh hỏi.
“Sẽ không đem Tư Đồ Nhã ra đánh cược với người khác nữa.”
Trong lòng rung động đôi chút, nhưng cô không muốn nói gì, lẳng lặng đi trước mặt anh.
Thượng Quan Trì thấy cô không nói gì, trong lúc gấp gáp, cuối cùng anh cũng buông bỏ lòng tự trọng mà nói lớn: “Thật xin lỗi…”
Cho dù chờ đợi rất cực khổ, nhưng may mắn là đợi được rồi, Tư Đồ Nhã có chút muốn khóc vì xúc động. Cô vẫn không nói câu gì, đi thẳng về phía trước, cho đến khi hoàn toàn biến mất trước mắt anh.
Cảm giác thất bại, cảm giác bị ngó lơ, cảm giác đau trên cơ thể, đủ mọi cảm giác đan xen vào nhau. Thượng Quan Trì cuối cùng cũng tin câu nói: “Trời sinh ra phụ nữ chính là để dày vò đàn ông.
Chập tối hôm sau, anh từ công ty trở về nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy một người phụ nữ ngồi ở ghế sofa, cùng lúc đó ngạc nhiên là, tâm trạng đột nhiên cũng tốt lên.
Tư Đồ Nhã lại không thể hiện sự vui mừng khi nhìn thấy anh, ánh mắt giao nhau trong tích tắc rồi hờ hững dời đi, nhìn vào chỗ khác.
Đến lúc ăn cơm tối, không khí lại trở về sự náo nhiệt lúc trước, em gái nói chuyện trên trời dưới đất, mẹ cũng ăn rất ngon miệng.
Đối với nguyên nhân Tư Đồ Nhã bỏ nhà đi mấy ngày nay, mọi người ai nấy trong lòng đều biết rõ, vì vậy mà cũng không nhắc đến một cách rất ăn ý.
Cơm tối vừa ăn xong, Tư Đồ Nhã liền lên lầu, cô ngồi trong phòng tháo miếng băng trên tay ra, chuẩn bị thoa lại một chút thuốc.
Bởi vì cả hai tay đều bị thương, động tác rất không tiện, cô lại cố chấp cắn răng không chịu làm phiền người trong nhà.
Thượng Quan Trì đứng dựa vào cửa nhìn cô rất lâu, cô cũng không phát hiện, không khỏi nghĩ rằng, người phụ nữ này thật là cố chấp quá đáng.
Khụ khụ...
Anh cố ý ho hai tiếng thu hút sự chú ý của cô, buông hai tay đang khoanh tròn trước ngực xuống, cất bước đi vào trong.
“Nếu như muốn đến tìm tôi cãi nhau thì ngại quá, bây giờ tôi không rảnh.”
Tư Đồ Nhã ngước mắt nhìn anh rồi lại cúi đầu xuống, tiếp tục động tác trên tay.
“Cô coi sự tồn tại của tôi chỉ vì cãi nhau với cô sao?” Thượng Quan Trì tức giận nắm lấy tay cô, lần đầu tiên thoa thuốc cho cô dịu dàng như vậy.
Sự ưu ái nồng hậu này làm sao khiến người ta hưởng thụ cho được, Tư Đồ Nhã muốn rút tay lại, anh lại không vui khiển trách: “Đừng nhúc nhích, bộ dạng lóng nga lóng ngóng đó của cô, nhìn mà khiến người khác sốt ruột.”
Thật là không muốn nói cũng không được, Tư Đồ Nhã thở dài, nói sâu xa: “Anh bị tâm thần phân liệt à? Lúc thì anh tốt với người khác, lúc thì tệ với người khác, rất dễ dày vò người khác thành kẻ điên anh biết không?”
“Ừ, biết chứ.”
Anh thản nhiên gật đầu.
“Biết mà anh vẫn như vậy à?”
“Tôi đã suy nghĩ lại một cách sâu sắc rồi, cho nên yên tâm đi, sau này sẽ cố gắng đối xử tốt với cô.”
“Thật sao?”
Cô đột nhiên có chút lo sợ vì được yêu thương.
“Tôi tưởng thái độ của tôi đã đủ để cô tin rồi, sao thế, nhìn tôi giống như đang gạt người lắm sao?”
“Nghĩ không ra lý do, tại sao đột nhiên lại quyết định tốt với tôi?”
“Bởi vì phát hiện ức hiếp cô cũng không phải là một chuyện rất vui vẻ gì, phí công tốn sức.”
Thượng Quan Trì trả lời rất tự nhiên, Tư Đồ Nhã không nhịn được mà cười: “Quả thực khá mất sức đó, để duy trì quyền lợi của chồng, chủ nghĩa đàn ông vĩ đại, gương mặt này đã bị hủy hoại rồi, nhưng mà, bố mẹ và Tình Tình có biết tại sao mặt anh lại bị hủy không?”
“Cô dám nhiều chuyện nói ra, tôi lập tức thu lại những lời khi nãy.”
Đúng như dự đoán, Thượng Quan Trì có lòng tự tôn còn lớn hơn cả trời, cho dù là thưởng cho anh Bạch Lăng ba thước, cũng sẽ không nói ra việc gương mặt của mình bị hủy là do đánh nhau vì phụ nữ.
Thay cô băng bó tay xong, anh đứng dậy, lấy trong túi quần tây ra một món đồ đưa đến trước mặt cô: “Cái này cho cô.”
Tư Đồ Nhã chợt mở to mắt, đây không phải là vòng ngọc lúc đầu mẹ chồng tặng cô sao? Tên này lại muốn làm trò gì nữa đây.
“Làm gì vậy?”
“Vết thương ở cổ tay khá sâu đó, nếu để lại sẹo thì đeo cái này vào che đi.”
Cô bĩu bĩu môi: “Thật sự là tát tôi một cái rồi cho tôi viên đường sao?”
Thượng Quan Trì tức giận nhét vòng ngọc vào tay cô: “Cái này giá trị hơn đường nhiều rồi.”
Tư Đồ Nhã ngây ra nhìn chiếc vòng ngọc bị nhét vào tay, khóe miệng nở nụ cười an ủi.
Những ngày tiếp theo, Thượng Quan Trì dường như thật sự đã suy nghĩ sâu sắc rồi, thái độ đối với cô thân thiện hơn trước rất nhiều, tâm trạng của cô cũng từ từ tốt lên.
Chớp mắt mà mùa hè đã đến, cuộc sống bận rộn bắt đầu trở nên rảnh rỗi. Buổi trưa hôm nay, Tư Đồ Nhã tính chuẩn bị ngủ trưa thì lại nhận được điện thoại của cậu mình, hẹn cô ra ngoài gặp mặt.
Trong lòng cô lập tức có dự cảm không lành, có lẽ là cậu tìm cô trước giờ đều không có chuyện tốt.
Thay bộ quần áo, cô đến địa điểm hẹn, là một quán trà hạng nhất ở trung tâm thành phố.
Vừa bước vào cửa, cô liền nhìn thấy cậu ngồi ở hàng đầu, lướt nhìn phía đối diện của cậu, cả người đột nhiên cứng đờ, sắc mặt trắng bệch ngay tức khắc.
“Tiểu Nhã, ở đây, ở đây.”
Lữ Trường Quý vẫy vẫy hai cánh tay gọi cháu gái, cô hút một hơi thật sâu, cất đôi chân bước đến.
Cố gắng nặn ra nụ cười, cô hỏi thăm người ngồi đối diện cậu: “Chú Giáp Phú, lâu rồi không gặp.”
Người đàn ông được gọi là chú Giáp Phú chầm chậm ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén phát ra sự tinh tường của thương nhân: “Tiểu Nhã, chúng ta lâu rồi không gặp, vốn còn lo lắng, gặp nhau rồi cô lại không nhận ra tôi nữa.”
Tư Đồ Nhã đặt túi trong tay xuống, chậm chậm ngồi xuống: “Sao có thể chứ, chú Giáp Phú là ân nhân của tôi, quên ai cũng không thể quên chú được.”
“Đúng là khá khó khăn, cô vẫn còn nhớ.”
Lý Giáp Phú gật đầu đầy ý vị, cầm tách sứ trước mặt lên, khẽ nhấp một ngụm.
Ông ta là người giàu mới nổi đi lên từ hai bàn tay trắng, lúc nhỏ gia đình rất nghèo, tên gọi lúc đó cũng không phải là Lý Giáp Phú, chỉ là sau này ra sức làm rồi phát tài, bèn đổi cái tên gốc là Lý Nhị Đản thành tên bây giờ, cũng thể hiện rõ quyết tâm giàu nhất thiên hạ của ông ta.
“ Lần này chú Giáp Phú đến thành phố B có chuyện gì ạ?”
Tư Đồ Nhã thấp thỏm hỏi.
Cậu ngồi bên cạnh nhìn cô không vui: “Đứa trẻ này, rõ biết mục đích người ta tới, thừa biết còn hỏi nữa.”
Lý Giáp Phú lại cười phản đối: “Có lẽ nó quên cũng không chừng, nếu như nhớ thì sẽ không để tôi tự tìm đến rồi.”
Nói về lời thật lòng, nếu không phải hôm nay ông ta đột nhiên xuất hiện, Tư Đồ Nhã thật sự quên mất số phận của bản thân nằm trong tay người này.
“Thời gian này tôi hơi bận, cho nên không trở về thăm Mộng Long được.”
“Bận kết hôn với người khác sao?”
Trong lòng cô hẫng một nhịp, tức giận nhìn cậu, Lữ Trường Quý nhìn ánh mắt trách móc của cô, vẻ mặt của ông cũng rất vô tội.
“Chú biết đó, tôi đang chuẩn bị tìm thời gian đi giải thích với chú.”
“Không cần giải thích, những điều cần giải thích cậu của cô đã giải thích qua với tôi rồi, tôi chỉ hỏi cô một câu, cô tính lúc nào mới kết thúc cuộc hôn nhân này, thực hiện lời hứa của cô?”
Thứ cần đối mặt cũng phải đối mặt, tuy là có chút không thấu tình đạt lý, nhưng Tư Đồ Nhã vẫn bất chấp nói: “Xin lỗi chú Giáp Phú, lời hứa ban đầu của chúng ta hủy bỏ đi.”
“Hủy bỏ?”
Lý Giáp Phú cười lạnh một tiếng: “Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, bây giờ cô đã gả vào hào môn, đủ lông đủ cánh rồi thì cảm thấy lời hứa năm đó của chúng ta có thể xóa bỏ sao?”
“Tôi rất xin lỗi khi vi phạm lời hứa thế này, nhưng bây giờ tôi thật sự không có cách nào thực hiện lời hứa ban đầu, một trăm đồng đó, tôi sẽ trả lại cho chú gấp đôi, mong chú tha cho tôi.”