Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên bàn ăn bằng đá cẩm thạch in hoa bày đồ ăn sáng vô cùng phong phú. Trong lòng Tư Đồ Nhã chợt cảm thấy ê ẩm. Ở nhà Tư Đồ, cô cho tới bây giờ cũng không có cơ hội ngồi ăn sáng cùng với người nhà. Nói rằng không có cơ hội, không bằng nói rằng không có tư cách.
Năm chín tuổi bước vào cửa nhà đó, bọn họ coi cô như một người vô hình. Thời điểm ăn sáng chưa bao giờ gọi cô cả, cô cũng chẳng mặt dày đi sang ngồi cùng họ. Tuổi còn nhỏ, bởi vì khí phách, cảm thấy dù có đói bụng cũng không sao. Cho đến nhiều năm sau này, khi mắc phải bệnh dạ dày nghiêm trọng, cô mới bắt đầu ý thức được, tức giận với người khác cũng chính là tự làm khó mình, trên đời này sẽ chẳng có ai đau lòng vì cô cả.
Vui buồn nóng lạnh, tự mình biết là được rồi.
Thượng Quan lão phu nhân thấy cô không nhúc nhích, ân cần hỏi: “Sao lại không ăn? Những thứ này không hợp khẩu vị con hở?”
“À, không phải, không phải ạ.”
Cô vội vàng cầm muỗng lên, xúc một miếng cháo ngân nhĩ đưa vào miệng.
“Đúng rồi, hôm nay các con phải về lại mặt đúng không? Đợi lát nữa ta để cho quản gia thay các con chuẩn bị quà tặng.”
“Con không rảnh.”
Thượng Quan Trì lạnh lùng cự tuyệt.
Thượng Quan lão gia nhíu mày một cái: “Con không rảnh? Con là định để cho con bé trở về lại mặt một mình sao?”
“Một người trở về thì có làm sao? Đã kết hôn lần thứ bảy rồi, cũng chẳng phải lần đầu kết hôn mà cứ quy tắc mãi như vậy.”
“Con nói cái gì? Con kết hôn lần thứ bảy, Tiểu Nhã nhà người ta mới là lần đầu đấy, làm sao có thể…”
“Không sao ạ. Nhà con không câu nệ tiểu tiết chuyện này, thế nên cũng chẳng cần về lại mặt làm gì đâu ạ. Huống chi con cũng còn đi làm nữa.”
Tư Đồ Nhã cắt lời bà, nhưng là lời vừa ra khỏi miệng liền cảm thấy không ổn. Bởi vì cô không xác định, loại nhà giàu giống như Thượng Quan gia có thể tiếp nhận chuyện con dâu xuất đầu lộ diện đi làm.
Đáng lẽ cô phải thương lượng trước với Thượng Quan Trì mới phải.
“Con làm việc gì vậy?” Bà tò mò hỏi.
“Con làm giáo viên, giáo viên trung học.”
“A, thì ra là giáo viên sao, khó trách lại có tri thức và hiểu lễ nghĩa như vậy.”
Tư Đồ Nhã khiêm tốn cười: “Mẹ quá khen.”
“Con dạy học ở đâu? Ăn xong bữa sáng liền để A Trì đưa con đi một đoạn.”
“Không thuận đường.”
Thượng Quan lão phu nhân trừng mắt một cái: “Người ta còn chưa nói gì, sao con biết có thuận đường hay không?”
“Dù là nơi nào thì cũng không thuận đường.”
Tư Đồ Nhã vội vàng giảng hòa: “Không cần phiền anh ấy, con bắt xe buýt rất tiện.”
“Xe buýt?”
Thượng Quan lão phu nhân kinh ngạc há hốc mồm: “Con dâu nhà Thượng Quan chúng ta sao lại phải đi xe buýt? Không sao, nó không đưa con đi cũng không sao, mẹ sẽ sắp xếp người chuyên đưa đón con mỗi ngày.”
“Không cần đâu ạ.” Tư Đồ Nhã hoảng hốt vội vàng lắc đầu: “Con không thích quá khoe khoang, khiêm tốn một chút mới tốt.”
“Nhưng là…”
Thượng Quan lão gia chen vào nói: “Được rồi, con dâu tự có chính kiến của mình, chúng ta cũng đừng làm khó con bé.”
Ăn xong bữa sáng, Tư Đồ Nhã cùng Thượng Quan Trì một trước một sau ra khỏi nhà. Thượng Quan Trì đang đi phía trước đột nhiên xoay người, hướng về người phụ nữ phía sau lưng, nói: “Sau này chờ tôi ra khỏi cửa mười phút thì cô mới được đi ra. Tôi không có thói quan có người như cái đuôi đi sau tôi như vậy.”
Một con quạ đen* bay qua đỉnh đầu Tư Đồ Nhã, cô hỏi dò: “Không phải bởi vì tôi kết hôn rồi còn ra ngoài đi làm cho nên anh không vui mới nói như vậy chứ?”
Ha, Thượng Quan Trì cười lạnh một tiếng. Thật đúng là người phụ nữ tự cho mình là đúng. Anh nhìn thẳng ánh mắt cô, nói từng chữ từng câu: “Nhớ, cô chỉ cần không cắm sừng cho tôi ở bên ngoài, cô có làm gì cũng không liên quan đến tôi.”