Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thượng Quan Trì cười dịu dàng, anh cười khì một tiếng rồi khởi động xe đi mất...
Tư Đồ Nhã nhìn thời gian, lấy di động ra gọi cho Lâm Ái: “A lô, cậu ra ngoài chưa.”
“Sắp rồi sắp rồi.”
“Sao bây giờ vẫn chưa ra khỏi nhà?”
“Mình đau bụng, đau từ tối hôm qua tới bây giờ.”
“Vậy cậu có sao không? Có cần bệnh viện kiểm tra không?”
“Không cần, mình uống hai viên thuốc cầm lại rồi.”
Một người phụ nữ mặc quần áo sang trọng đi lướt qua Tư Đồ Nhã, ví tiền đột nhiên rơi từ trong túi áo khoác, cô vội vàng nói Lâm Ái “Cậu đợi một chút.”
Sau đó cô cúi xuống nhặt ví tiền lên, đuổi theo người phụ nữ đó: “Dì ơi, dì làm rơi ví tiền này.”
Người phụ nữ quý tộc gỡ kiếng đen xuống, lộ ra đôi mắt tuy đã nhiều nếp nhăn nhưng vẫn rất tinh tường, bà ấy cười nói: “Cảm ơn nhé.”
“Không có gì đâu ạ.”
Tư Đồ Nhã cười lại, xoay người một cách tao nhã, tiếp tục cuộc điện thoại với Lâm Ái: “A lô, cậu còn đó không?”
“Còn, vừa nãy cậu nhặt được của rơi à?” Lâm Ái trêu đùa.
“Ừ, nhặt được một ví tiền.”
“Ôi ôi, thật là đứa trẻ ngoan, đáng được khen thưởng.”
“Cậu bớt đi, ra khỏi nhà chưa?”
“Ra lâu rồi, mười phút sau gặp.”
“Được.”
……
Tư Đồ Nhã và Lâm Ái đi dạo phố cả một ngày, mua rất nhiều quần áo và mỹ phẩm, còn mua vài thứ cho Thượng Quan Trì, chập tối Thượng Quan Trì trở về nhà, không thấy hình bóng của vợ đâu, anh hỏi ngay: “Mẹ, Tiểu Nhã đâu ạ?”
Lão phu nhân không thèm để ý tới anh.
Anh lại hỏi em gái: “Tình Tình, chị dâu em đâu?”
Thượng Quan Tình Tình tức giận hừ một tiếng: “Thói đời này càng lúc càng khiến người ta nghĩ không thông rồi, trước đây hai người nhìn nhau thì chướng mắt, sao bây giờ một phút không gặp thì hỏi không ngừng vậy? Không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng được.”
“Bớt nói nhảm đi, người đâu?”
“Em không biết.”
Thượng Quan Trì bực dọc lấy điện thoại ra: “Không nói thì tưởng anh không tìm được sao? Nha đầu xấu xa, sớm muộn cũng không lấy được chồng!”
Thượng Quan Tình Tình ném chiếc gối quá, gào lên với cái bóng lưng biến mất ngay cửa của anh: “Loại người giống như anh còn lấy được vợ, dựa vào đâu mà em không lấy được chồng…”
“Ai dô trời đất ơi, ồn ào chết được. Xem có bộ phim mà cũng không được yên nữa.”
Lão phu nhân xoa xoa lỗ tai.
“Mẹ, rốt cuộc mẹ sinh kiểu gì vậy? Đã sinh ra anh sao còn sinh ra con nữa, mẹ xem anh ấy sinh ra là để chọc tức con đó!”
“Làm sao mẹ biết được, mẹ mà biết hai đứa chả đứa nào làm mẹ yên tâm thì lúc đầu mẹ sẽ chẳng sinh đứa nào cả.”
“Ha ha ha…điên rồi điên rồi, không thể ở cái nhà này nữa.”
Thượng Quan Tình Tình phát điên chạy lên lầu.
Thượng Quan Trì đứng trước hồ phun nước gọi điện cho Tư Đồ Nhã, đổ chuông một lúc cô mới bắt máy: “A lô, ông xã, sao vậy?”
“Em đang ở đâu?”
“Đi ăn với Lâm Ái.”
“Sao lúc nào cũng đi ăn với Lâm Ái vậy? Trong lúc này không phải nên ăn với anh sao? Chúng ta phải cùng nhau ăn mừng mới đúng chưa?”
“A dô, Lâm Ái bắt em mời ăn, nếu em từ chối thì có phải là quá keo kiệt không?”
Thượng Quan Trì thở dài: “Vậy lúc nào em về?”
“Ăn xong sẽ về ngay.”
“Được rồi, em ăn nhanh chút đi.”
“Em biết rồi.”
Tư Đồ Nhã bị Thượng Quan Trì hối thúc như vậy, ăn vài gắp đã lau miệng rồi đi tính tiền, bỏ lại Lâm Ái ngồi ở quán ăn một mình.
Về đến nhà, Thượng Quan Trì đang ở trong phòng sách làm việc, cô xách túi lớn túi nhỏ bước vào: “Xem em lợi hại chưa? Hôm nay đã tiêu rất nhiều tiền cho anh.”
Thượng Quan Trì không khách khí mà cười cười: “Tiêu tiền tốt mà, phụ nữ biết tiêu tiền chứng tỏ đàn ông biết kiếm tiền, đàn ông không kiếm được tiền thì phụ nữ tiêu cái gì?”
“Phải phải, anh rất cừ, anh rất tuyệt vời, được chưa đây.”
Tư Đồ Nhã mở một cái hộp ra: “Xem xem em mua gì cho anh.”
“Nước hoa hồng, lotion, nước dưỡng sau khi cạo râu, mặt nạ,…,mặt nạ??”
Thượng Quan Trì trợn to mắt: “Em mua mặt nạ cho anh làm gì?”
“Đắp mặt đó.”
“Đùa hả, đàn ông mà đắp mặt cái gì, không nam tính chút nào hết.”
“Ai nói đàn ông đắp mặt thì không nam tính, là để bảo vệ da mà, để cho anh nhìn không già hơn em bao nhiêu hết.”
“Anh già hơn em nhiều lắm à?”
Trên thực tế, Thượng Quan Trì chỉ lớn hơn Tư Đồ Nhã ba tuổi.
“Không già nhiều, chỉ là hy vọng lúc dẫn ra ngoài thì nở mặt một chút.”
“Anh khiến em không dám dẫn ra ngoài à?” Thượng Quan trì sắp bốc hỏa rồi.
“Đương nhiên là không phải, bây giờ dẫn ra ngoài thì đã nở mặt lắm rồi, đương nhiên dưỡng da tốt hơn thì sẽ càng nở mặt hơn.”
“Ha, sao anh không biết phụ nữ như em lại có lòng hư vinh mạnh mẽ như vậy nhỉ?”
Tư Đồ Nhã đảo mắt: “Đây mà gọi là lòng hư vinh gì, em muốn chồng em mãi mãi trẻ trung không được sao?”
“Ai muốn mãi mãi trẻ trung chứ.”
“À em biết rồi, anh muốn cùng em đầu bạc răng long.”
Nhìn gương mặt cười gian của cô, Thượng Quan Trì không khách khí mà hừ một tiếng: “Đừng có làm nũng nữa, mau mặc thử đồ mới mua cho anh xem.”
“Chi vậy?”
“Qua hai ngày thì phu nhân Từ thị sẽ tổ chức một buổi yến tiệc, mời mấy vị khách lớn cùng với phu nhân, đến lúc đó em phải ăn mặc đẹp một chút.”
“Em cũng phải tham gia sao?”
“Ừ.”
“Tại sao vậy? Em có quen biết bà ấy đâu?”
“Em không quen bà ấy, bà ấy quen em, ai dám không quen biết bà xã của Thượng Quan Trì.”
“Hừm...không tham gia có được không?”
Tư Đồ Nhã thật lòng không muốn tham gia tiệc mời như thế này, cái gì mà nhà giàu phu nhân gì đó, chẳng qua chính là so sánh xem trứng bồ câu của ai lớn hơn mà thôi.
“Đương nhiên không được, đây là vấn đề thể diện, em không đi thì anh không có thể diện biết nhường nào.”
“Vậy anh có đi không?”
“Bà ấy mời toàn là nữ giới, anh không đi.”
“Anh không đi em đi một mình sợ lắm.”
“Sợ?” Thượng Quan Trì chau mày không dám tin: “Em mà sợ? Nửa đêm một mình coi phim kinh dị mà em nói em sợ?”
“Cái đó là tại em buồn chán.”
“Không được, dù gì em nhất định phải đi, làm vợ của Thượng Quan Trì anh, sau này những buổi tiệc thế này đều phải tham gia.”
“Vậy em không làm vợ của Thượng Quan Trì có được không?”
“Em dám…”
Thượng Quan Trì rượt cô lên đến phòng ngủ, sau một trận công kích của anh, Tư Đồ Nhã đã phủ phục trước anh, đồng ý đi tham gia bữa tiệc nhàm chán gì đó.
Tối thứ năm, cô mặc áo dạ hội đơn gian, đến địa điểm buổi tiệc, nhà của phu nhân Từ thị.
Biệt thự của Từ thị rất lớn, vừa bước vào sảnh tiệc, Tư Đồ Nhã liền có cảm giác hoa mắt, không phải vì ánh đèn sáng chói, mà vì phụ nữ trong bữa tiệc, bất luận trẻ tuổi hay không, người nào người nấy trang điểm lòe loẹt, sặc sỡ lóa mắt, so sánh thì cô mộc mạc hơn nhiều, may là Thượng Quan Trì không có ở đây, nếu không anh sẽ bị cô chọc tức chết.
“Vị này là Thượng Quan phu nhân?”
Từ phu nhân phát hiện ra cô, nhiệt tình bước lên chào hỏi, cô gật gật đầu, cười tao nhã: “Phải, chào bà, rất vui được gặp bà.”
“Sớm đã nghe Thượng Quan phu nhân nét đẹp trời sinh, hôm nay vừa gặp quả thực không sai, một bộ quần áo đơn giản như vậy mà đã hạ gục hết phụ nữ ở đây rồi.”
“Làm gì có, Từ phu nhân quá khen rồi.”
Ngoài mặt Tư Đồ Nhã giao thiệp với bà ấy, thực tế trong lòng đã không còn kiên nhẫn nữa, chỉ muốn ngắm chuẩn cơ hội mau chóng tìm một nơi núp đi, núp đến khi bữa tiệc kết thúc mới thôi.
“Vậy cô cứ tự nhiên, tôi qua bên kia chào hỏi khách.”
“Được được, không thành vấn đề.”
Tư Đồ Nhã đợi bà ấy đi khỏi thì liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, đi đến bên cạnh bàn tiệc buffet, cầm dĩa lên chọn một vài món ăn mình thích, vừa chuẩn bị tìm một nơi thanh tịnh để ăn cho no bụng thì một vị phu nhân cầm rượu sâm panh đi đến chỗ cô.
Hơn nữa, vị phu nhân này hơi quen mắt.
“Chào cô, có phải chúng ta đã từng gặp ở đâu rồi không?”
Vị phu nhân cười nhìn cô và hỏi.
Tư Đồ Nhã nghĩ ngợi, không hẹn mà cùng nghĩ đến: “Ví tiền.”
Ha ha, hai người nhìn nhau cười, vị phu nhân đó có chút xúc động: “Tôi vừa mới cảm thấy cháu rất quen mắt, chỉ là nhất thời không nghĩ ra được.”
“Đúng ạ, cháu vừa nhìn cũng nghĩ vậy, sao dì lại ở đây ạ?”
Sau khi nói xong cô liền cười, bản thân không phải biết rõ còn hỏi, bản thân mình cũng vì sao mà ở đây chứ...
“Tôi được mời đến, cháu cũng vậy à?”
“Vâng ạ.”
“Đúng rồi, cháu tên là gì?”
“Cháu tên Tư Đồ Nhã.”
“Tư Đồ Nhã, cái tên rất tao nhã, tôi là Đàm Tuyết Vân, cháu cứ gọi tôi là dì Tuyết Vân.”
“Dạ dạ.”
Tư Đồ Nhã gật đầu liên tục, đem mấy món điểm tâm trong tay mà mình còn chưa kịp ăn đưa cho bà ấy: “Dì à, cái này cho dì, cháu đi gắp cái mới.”
“Được.”
Đàm Tuyết Vân cũng không khách sáo, cười kíp mắt đón lấy.
Hai người cầm dĩa thức ăn đi đến sofa trong góc ngồi xuống, vừa ăn vừa trò chuyện, “Tư Đồ tiểu thư, cháu có bạn trai không? Tôi với cháu rất hợp ý, giới thiệu một người bạn trai cho cháu chịu không? Là con trai của tôi, rất đẹp trai đấy.”
Tư Đồ Nhã miệng đầy thức ăn xém chút mắc nghẹn, vội vã lắc tay: “Không được không được, cháu đã kết hôn rồi.”
“Kết hôn rồi à?”
Đàm Tuyết Vân dường như rất ngạc nhiên: “Nhìn cháu còn rất trẻ, sao lại kết hôn sớm như thế.”
“Vâng ạ, mới kết hôn năm nay.”
“Ôi, vậy thì thật đáng tiếc, còn nghĩ sẽ giới thiệu con trai tôi cho cháu nữa…”
Trong mắt bà ấy lộ ra vẻ tiếc nuối, Tư Đồ Nhã ngượng ngùng cười cười: “Cảm ơn ý tốt của dì ạ, có người mẹ tinh mắt nhìn dì, con trai dì nhất định sẽ tìm được người vợ rất tốt.”
“Ha ha, cháu thật dẻo miệng quá.”
Đàm Tuyết Vân càng thích cô, nhưng không đề cập đến việc giới thiệu đối tượng cho cô nữa.
“Dì làm kinh doanh phải không ạ?”
“Phải, trước đây tôi kinh doanh ở nước ngoài, gần đây mới về nước.”
“Ồ, chả trách vừa nhìn dì đã giống một nữ cường nhân.”
“Quá khen rồi, tôi với Tư Đồ tiểu thư rất hợp ý, không biết hôm nào có thể mời cháu đến nhà tôi ăn tối không?”
Vừa nghĩ đến bà ấy mới nãy muốn giới thiệu con trai cho cô, Tư Đồ Nhã liền cảm thấy rất khó xử: “Cái này quá khách sáo rồi ạ…”
Đàm Tuyết Vân dường như nhìn ra được ý nghĩ của cô, cười nói: “Yên tâm đi, tôi sống một mình, tôi đã ly hôn với chồng rồi, con trai của tôi sống với chồng tôi.”
Vô tình chạm vào vết thương của người khác, Tư Đồ Nhã rất xin lỗi: “Cháu xin lỗi, cháu không phải là ý này.”
“Không phải ý này thì tôi xem như cháu đồng ý rồi nhé? Vậy thì tối bảy giờ cuối tuần nhé, cháu đến sơn trang Tịnh Hải tìm tôi, đó là nơi ở mới của tôi.”
“Vậy được ạ, cháu cung kính không bằng tuân lệnh.”
Tư Đồ Nhã không thể khước từ sự nhiệt tình này, chỉ đành đồng ý.
Chín giờ rưỡi, bữa tiệc kết thúc, Đàm Tuyết Vân và cô cùng bước ra khỏi nhà của Từ phu nhân, Đàm Tuyết Vân đứng cạnh xe hỏi: “Cháu ở đâu, tôi đưa cháu về?”
“Không cần đâu ạ, chồng cháu sẽ đến đón cháu.”
“Vậy được, tôi đi trước đây.”
“Tạm biệt.”
Đàm Tuyết Vân vừa đi thì Thượng Quan Trì vừa đến nơi, anh xuống xe, gương mặt dịu dàng bước về phía Tư Đồ Nhã: “Bà xã, chơi vui không?”
“Cũng được.”
Tư Đồ Nhã cười cười: “Chỉ là bụng còn chưa no, chở em đi ăn được không?”
“Con mèo tham ăn.”
Thượng Quan Trì véomũi cô một cách yêu thương, nắm tay cô bước lên xe, “Có quen được bạn mới nào không?”
Tư Đồ Nhã gật đầu trả lời: “Có ạ, em quen được một dì rất thú vị.”
“Dì?”
“Ừ, nói ra thì em với dì ấy cũng rất có duyên, lần trước ở cổng trung tâm thương mại Đại Dương, em nhặt và trả lại ví tiền mà bà ấy đánh rơi, không ngờ hôm nay lại gặp mặt rồi.”
“Bà ấy tên gì?”
“Đàm Tuyết Vân.”
“Đàm Tuyết Vân?” Thượng Quan Trì chau mày nghĩ ngợi: “Hình như anh chưa nghe qua cái tên này.”
“Dì ấy nói trước đây dì ấy kinh doanh ở nước ngoài, gần mới quay về.”
“Ồ.”
Thượng Quan Trì gật gật đầu, anh khởi động xe một cái rồi hòa vào dòng xe cộ nườm nượp.
Mắt nhìn những ánh sáng lung linh chạy ngang qua ngoài cửa sổ xe, Tư Đồ Nhã đột nhiên nói: “Dì Đàm đó nói muốn giúp em giới thiệu đối tượng.”
Két…
Thượng Quan Trì phanh gấp, may là có thắt dây an toàn, không thì dừng xe đột ngột như vậy sẽ khó bảo đảm không bị văng ra ngoài.
“Anh làm gì vậy?”
Tư Đồ Nhã tức giận trừng mắt nhìn anh: “Đang yên lành dừng xe lại làm gì?”
“Bà ấy nói giúp em giới thiệu đối tượng, em trả lời thế nào?”
Gương mặt của Thượng Quan Trì không vui hỏi, đáy mắt chứa đầy ý nghĩ ghen tuông.
“Em nói…em nói…”
Tư Đồ Nhã cố ý dừng lại, rõ ràng biết trong lòng Thượng Quan Trì như lửa đốt, còn cố ý nhử anh.
“Rốt cuộc em đã nói gì?”
“Để em nhớ lại đã.”
Thượng Quan Trì không thể nhịn được nữa, giơ tay ôm lấy cổ của cô, tức giận hôn lên môi cô, nụ hôn áp xuống như vũ bão, giống như con người của anh vậy, ngang ngược và thô bạo.