Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, trước khi nhét tờ giấy cho Trầm Nghê Trần, Trầm Thanh Thu đã chuyển điện thoại sang chế độ rung.
Quả nhiên, khi xe vừa rời khỏi cổng trường không được bao lâu, bóp tiền của bà liền run lên từng chập.
Liếc mắt nhìn sang bên cạnh, khi đã chắc chắn Trầm Mạt đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần thì bà mới yên tâm lấy điện thoại ra xem. Trên màn hình hiển thị một dãy số lạ, nghĩ là của Trầm Nghê Trần nên bà vui vẻ ngắt máy.
Đầu ngón tay khẽ lướt, nhanh chóng gửi đi một tin nhắn ngắn gọn.
“Nghê Trần?”
Chỉ chốc lát sau, màn hình điện thoại của bà lại sáng lên.
“Ha ha, là em, có chuyện gì vậy chị?”
Thấy Trầm Thanh Thu không dám nhận điện thoại, trong lòng Trầm Nghê Trần đại khái liền biết, chuyện bà muốn nhờ hẳn là không tiện để ba anh biết. Mỉm cười khẽ lắc đầu, anh lơ đãng nhìn xung quanh, tay vò nhẹ mái tóc của mình.
Đợi hồi lâu cũng không thấy điện thoại có động tĩnh gì, Trầm Nghê Trần lẳng lặng tản bộ trên con đường đầy lá vàng dưới những tán cây ngô đồng, nhằm cảm thụ cái lạnh của gió thu kèm theo những tiếng xào xạt tựa như tiếng lòng anh đang vẫy gọi.
Chỉ mới xa nhau được vài giờ, anh đã bắt đầu nhớ cô rồi sao?
Anh nên làm thế nào mới tốt đây?
Lẳng lặng ngẩng đầu nhìn trời cao, chỉ còn không đầy hai tuần, anh phải rời khỏi nơi đây để lên quân đoàn nhậm chức chính thức, với tình trạng lưu luyến không rời thế này, chẳng lẽ, anh phải dẫn theo Mễ Kiều đi cửa sau làm thư ký Thiếu tướng sao?
“Ha ha.”
Bị ý tưởng ngây thơ của chính mình chọc cười, đôi mắt Trầm Nghê Trần vẫn tĩnh lặng, thâm thuý như trước. Đã bao năm rồi, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác bị chính hạnh phúc của mình điều khiển.
Âm báo tin nhắn vang lên.
Trước mắt anh là một mẫu tin nhắn thật dài.
“Nghê Trần, hiện tại, con gái của chị đang là tân binh của đội 21. Con bé vừa thi rớt đại học, cá tính lại phản nghịch, bị ba đưa đến trường quân đội Tây Sơn để giáo dưỡng đã là phá lệ khai ân nên chị cũng không dám xen vào, chỉ mong em nhính chút thời gian chiếu cố con bé giùm chị một chút là được. Em cũng biết tính tình của ba rồi đấy, làm việc gì cũng chí công vô tư nên chị chỉ lo con bé chịu khổ không nổi. À quên, con bé tên là Mễ Kiều, thuộc tổ 39 đội 21.”
Nháy mắt, trước mặt anh tựa như có thiên lôi oanh đỉnh, không rét mà run!
Đồng thời, tim anh cũng đau nhói như bị ai bóp chặt. Một cái đau tê tâm liệt phế!
Nếu trước mặt anh là Trầm Thanh Thu, anh nhất định sẽ bất chấp tất cả mà rống to, “Chị nói con gái của chị tên gì?”
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, từng dòng chữ oan nghiệt vẫn còn in đậm trước mắt anh, ngay cả cơ hội ảo tưởng nghe lầm cũng không có. Anh chỉ biết kinh ngạc, sửng sốt đứng ngay ra đó tựa như một tảng đá không có linh hồn, không có cảm xúc giữa đất trời mênh mông.
Tân binh thuộc đội 21, tổ 39, Mễ Kiều.
Với vẻ mặt không thể tin, từng câu từng chữ ấy vẫn luôn được lặp đi lặp lại trong tâm trí Trầm Nghê Trần khiến anh phải há to miệng để hô hấp.
Lảo đảo lui về sau hai bước, một tay Trầm Nghê Trần cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình dần dần mờ tối rồi tắt đi, tay kia thì gắt gao đập mãnh liệt vào tim mình.
Ai có thể nói cho anh biết là anh đang mơ hay không?
Anh yêu Mễ Kiều, yêu cô vợ nhỏ bé mới cưới của anh nhưng sao giờ cô ấy lại trở thành cháu gái của anh?
Màn hình điện thoại lại sáng lên một lần nữa, Trầm Thanh Thu thấy Trầm Nghê Trần im lặng thật lâu không hồi âm, đành thêm vào một câu, “Nghê Trần, có thể không? Giúp chị chiếu cố Mễ Kiều một chút nha!”
Dù đây chỉ là một tin nhắn ngắn gọn nhưng với Trầm Nghê Trần, nó lại là bản án tử hình sắc bén và tàn nhẫn nhất, phá hủy tất cả mọi hy vọng của anh chỉ trong nháy mắt!
Tay Trầm Nghê Trần cơ hồ run run khi hồi âm cho Trầm Thanh Thu, “Đã biết.”
Sau đó, Trầm Nghê Trần dùng hết sức bình sinh chạy như điên dưới sân trường. Thân ảnh cô độc của anh cứ kéo dài từ con đường này đến con đường khác. Không biết qua bao lâu, mãi đến khi mồ hôi ướt đẫm quần áo, anh mới tê liệt ngã nhào xuống đất, ngồi chồm hỗm ven đường.
Không hiểu tại sao ánh trăng hôm nay đặc biệt sáng, soi rõ bóng hình anh điên cuồng đấm liên tục xuống mặt đất, từng cơn đau kịch liệt truyền đến từ các đốt ngón tay cũng không bằng một phần mười nỗi đau trong lòng anh.
Trời ơi, rốt cuộc ai có thể nói cho anh biết anh phải đối mặt với Mễ Kiều như thế nào đây?
Bên tai anh lần lượt vang lên những lời thổ lộ quật cường đầy thâm tình của Mễ Kiều, “Trầm Nghê Trần, em chưa từng yêu, cũng không biết mùi vị của tình yêu là gì, chính anh đã đến trêu chọc em trước. Cả đời Mễ Kiều này đã nhận định anh rồi, nếu mai này tình cảm hai ta không còn, em nhất định chịu không nổi.”
“Trầm Nghê Trần, có lẽ trong lòng anh Chung Lan rất đặc biệt. Cô ấy vừa là mối tình đầu của anh, vừa là người khiến anh phải áy náy tự trách. Nhưng hiện tại, lần đầu tiên của tôi đã cho anh, Chung Lan lại không có khả năng trở về, vậy anh có đồng ý làm mối tình đầu của tôi không?”
“Trầm Nghê Trần, cả đời chỉ được kết hôn duy nhất một lần. Không được viện cớ phủ nhận cũng không được vì cái tôi cá nhân mà xem thường chia tay. Đã nắm tay thì phải bên nhau trọn đời.”
Từng dòng suy nghĩ hỗn loạn cứ ong ong vang lên trong đầu anh, hết thảy đều là những lời thề son sắt khắc cốt ghi tâm. Lúc ấy, anh thấy mình hạnh phúc bao nhiêu thì nay lại càng đau đớn bấy nhiêu!
Anh không thể tưởng tượng được phản ứng của Mễ Kiều sẽ ra sao khi biết sự thật nghiệt ngã này, thà rằng anh đau một mình anh còn hơn để cô phải chịu đau đớn giống như anh!
“Kiều Kiều, Kiều Kiều!”
Bất lực cất tiếng nỉ non, lần đầu tiên một người đàn ông đỉnh thiên lập địa như anh cảm thấy bi thương, tuyệt vọng với vận mệnh!
Điện thoại đột nhiên đỗ chuông liên tục, anh khẽ liếc mắt nhìn dòng chữ hiện lên trên màn hình, ‘vợ yêu Kiều Kiều’, đây là tên mà anh đã đổi cho số điện thoại của cô vào tối hôm qua, lúc anh quyết định sẽ kết hôn với cô.
Cố nén nỗi đau trong nội tâm, Trầm Nghê Trần run run tiếp điện thoại.
“Alô, sao giờ này em còn chưa ngủ?”
“Lão công! Anh biết không, em phải đợi bạn cùng phòng đi ngủ hết mới dám vào nhà vệ sinh lén gọi cho anh đó, cảm động không? Hắc hắc, không biết anh ngủ chưa, chứ em thì không ngủ được, rất nhớ anh, rất muốn nghe giọng của anh.”
Mễ Kiều chỉ cảm thấy đầu dây bên kia thật im lặng, nào biết tay anh đang gắt gao che kín điện thoại, lần đầu tiên trong đời phải nấc nghẹn khóc thất thanh như chưa bao giờ được khóc. Anh đã cố gắng kiềm nén cảm xúc nhưng vẫn bất lực trước tình cảm ngây thơ, trong sáng của cô.
“Lão công, làm sao bây giờ, chỉ mới xa nhau có vài cái mà em đã thấy nhớ anh rồi. Em cũng không biết tại sao mình lại như vậy nữa, hắc hắc, anh sẽ không chê cười em chứ?”
Mễ Kiều vẫn mãi huyên thuyên trong hạnh phúc, thể hiện tình cảm tràn đầy nhớ nhung của mình càng khiến tim anh như chết lặng.
Trầm Nghê Trần cố gắng bình ổn hô hấp, sau đó dùng giọng mũi chậm rãi nói, “Ưm, anh đang ngủ, buồn ngủ quá!”
Mễ Kiều sửng sốt, lập tức ngượng ngùng không đầu không đuôi nói, “À à… thực xin lỗi thực xin lỗi, anh ngủ hả, vậy ngủ đi, em cúp đây, mai gặp, ngủ ngon!”
Nói xong, không đợi Trầm Nghê Trần đáp lại, cô đã cúp điện thoại trước.