Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Mẹ Mìn
"Trầm Nghê Trần, Mễ Kiều?"
Mễ Kiều có chút không dám tin, dụi mắt vài cái, nhìn hai cái tên in trên đăng ký kết hôn, sau đó giơ lên, giống như muốn anh cho cô lời giải thích.
Hai tấm giấy hồng này đã in sâu trong lòng cô, tất nhiên là cô nhớ rõ.
Ánh mắt mang theo yêu thương, Trầm Nghê Trần nhìn thật sâu vào đôi mắt hồng hồng của Mễ Kiều, đau lòng đưa tay nâng nhẹ hai bên má cô.
"Đứa ngốc. rõ ràng chính là thực để ý, làm sao lại làm bộ như không sao cả?"
Mễ Kiều quay mặt qua chỗ khác, không muốn để anh nhìn thấy vẻ yếu ớt của cô. Nhưng nước mắt không nhịn được lại cứ thể tuôn rơi.
"Kiều Kiều, chúng ta không náo loạn, có được không?"
Mễ Kiều nhíu mi, vì con, cô không thể quay đầu. cô không thể để cho con cô bị người đời phỉ nhổ là đứa con sinh ra từ cuộc tình loạn luân.
Chiếc giường trắng treo gièm thướt tha nhẹ nhàng lay động, giống như lòng Mễ Kiều lúc này. Trầm Nghê Trần có chút hiểu. anh biết, Mễ Kiều thật để ý chuyện Chung Lan, vì thế kịch liệt giải thích: "Vì sao em vẫn không hiểu, anh cùng Chung Lan là không thể nào. anh chưa từng kết hôn cùng cô ấy, mà vợ anh, từ trước đến nay chỉ có mình em."
Trầm Nghê Trần ngước đôi mắt đen đầy thâm tình, quỳ một gối trước mặt Mễ Kiều.
"Kiều Kiều, đăng ký kết hôn vẫn còn đó, về mặt pháp luật, chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp. Hai năm này, anh vẫn vì em chuẩn bị phòng ở, chỉ ngóng trông em trở về, còn sắp xếp phonhg theo ý thích của em nữa!"
Lớn như vậy, anh chưa từng hạ mình van xin ai dù chỉ một ánh mắt. anh giành tất cả tình cảm cho cô, anh không biết tại sao cô có thể khóc lóc thương tâm đến sưng đỏ cả mắt, chứ nhất quyết không chịu cùng anh bắt đầu lại một lần nữa.
anh không màng đến người đời nói bọn họ ra sao. Nhưng với bản tính của Mễ Kiều, cô nhất định sẽkhông để ý. Như vậy, đến tột cùng là vì cái gì mà tình yêu của họ lại trở lên gian nan như vậy?
"Là vì người đàn ông kia sao, người nói cùng con chờ em trở về sao?"
Trầm Nghê Trần không muốn đợi nữa, cũng không muốn quên cô. Bọn họ đã bỏ lỡ hai năm. Nếu đãkhông thể quên, sao lại không tái hợp? Huống chi, với tình cảm khắc cốt ghi tâm của hai người, anh căn bản không tin Mễ Kiều nhanh như vậy đã thay đổi!
"nói cho anh biết Kiều Kiều, chuyện em và người đó, được không?"
Mễ Kiều tinh thần có chút hoảng hốt, nhưng khi vừa nghe thấy Trầm Nghê Trần nói đến con, cô lập tức thanh tỉnh.
"không phải, đó là con của ông chủ tôi, chỉ hỏi tôi một chút công việc mà thôi."
Ánh mắt của cô ra vẻ kiên định, nhưng giọng nói có phần lo lắng không cách nào che giấu.
Trầm Nghê Trần nhận ra nhưng không có vạch trần cô. Được rồi. Nếu cô không muốn giải thích, nếu côcoi người kia như người qua đường thì cũng thôi đi.
"Vậy, e suy nghĩ một chút đến đề nghị của anh được không? Ở lại bên anh, em có thể tiếp tục làm minh tinh, nhưng mà ở lại bên anh, không cần lại rời đi, chúng ta cứ như vậy, một đời ẩn hôn được không?"
ẩn hôn? Mễ Kiều giật mình. Nguyên lai, hai năm qua cô vẫn là phụ nữ có chồng, vẫn luôn như vậy. Giờ anh bảo ẩn hôn?
"Tôi... tôi không biết."
Thanh âm của cô rất nhỏ, cơ hồ nghe không thấy.
Nhưng mà khóe miệng Trầm Nghê Trần cũng kéo ra một đường cong xinh đẹp.
Ít nhất, cô không có lập tức cự tuyệt. anh đưa tay vuốt nhẹ làn tóc cô vài cái. Hai năm không gặp, nó đã dài ra nhiều rồi.
"Ngủ đi, anh mệt rồi."
nói xong, anh kéo chăn ra chui vào. không giống như lần trước, cứ như vậy nằm thẳng, nhắm lại hai mắt, không hề có quá nhiều ngôn ngữ cùng động tác.
Mễ Kiều sững sờ nhìn anh hồi lâu. Đây chính là người đàn ông cô mong nhớ ngày đêm.
anh vẫn như trong trí nhớ của cô, khuôn mặt, sống mũi, đôi môi...... Mễ Kiều đưa tay nhẹ vuốt ve má anh. Chân thật cảm nhận da thị cùng nhiệt độ cơ thể, làm tim cô bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Đột nhiên, bàn tay bị giữ lại, kéo vào trong chăn, đặt trên ngực anh.
"Ngủ đi, anh mệt rồi. không cần lại bướng bỉnh."
anh không có mở mắt, vẫn thản nhiên, ôn nhu mở miệng dỗ cô như dỗ trẻ nhỏ.
Bị giọng nói ôn nhu của anh mê hoặc, Mễ Kiều lập tức ách xì 1 cái, cũng không có giãy dụa, mặc anhnắm tay cô, kéo cô nằm xuống cạnh anh.
một đêm này Mễ Kiều ngủ thật an ổn. Trầm Nghê Trần cũng vậy. thật lâu, không cảm giác có hương vị ngọt ngào như vậy ngủ cạnh mình.
Cả đêm hai người không có làm gì, lại còn ngủ rất ngon. Trong mộng, đều là ngọt ngào.
Làm cho sáng hôm sau, khi ánh mắt trời đã lên cao, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót véo von, Trầm Nghê Trần rốt cuộc mở mắt.
"Kiều Kiều!"
anh cảm giác bên cạnh thiếu người, khẩn trương ngồi dậy, kinh ngạc nhìn người con gái đang tĩnh tọa ở phía trước cửa sổ, tự giễu cười cười.
Mễ Kiều vẫn mặc chiếc áo ngủ hôm qua anh lấy cho cô, nhưng đã rửa mặt chải tóc đàng hoàng. Xem ra, cô như vậy là ngồi chờ anh, đợi đã lâu.
"Tối qua anh đã đồng ý với tôi, trả lại hành lý và túi sách cho tôi."
Giọng Mễ Kiều không lớn, nhưng câu chữ lại rất rõ ràng.
Trầm Nghê Trần hơi ngẩn ra một chút, chưa nói cái gì, liền xốc chăn đứng dậy đi rồi đi ra ngoài. Khi trở về, trong tay cầm theo hành lý của Mễ Kiều.
"Của em tất cả đều ở trong này." nói xong, anh đi thẳng vào toilet.
rõ ràng là cô muốn tranh thủ kết quả, nhưng mà nghe anh nói như vậy, Mễ Kiều vẫn có chút kinh ngạc. Tựa như anh muốn cho cô thời gian dời đi. không hề phòng bị, không hề cưỡng cầu, ngay cả cửa phòng cũng để mở ra. Trong lòng ẩn ẩn có chút ai oán cùng mất mát.
Cho tới nay, anh vẫn luôn muốn giữ cô bên người, vậy mà giờ anh lại để cô đi sao?
cô đi đến túi hành lý, mở ra, lấy ra một bộ quần áo mới thay vào. Sau đó lấy mũ ra đội cùng kính râm ra đeo vào.
"Tôi đi đây."
cô thản nhiên để lại một câu, cô cầm theo hành lý cùng túi sách nghênh ngang mà đi.
Lúc này đây, Trầm Nghê Trần thật không có giữ cô lại. anh biết, trong lòng cô có vướng mắc. cô thà tự mình đau khổ chống đỡ cũng không nguyện ý cho anh biết nguyên nhân.
Nếu Mễ Kiều không muốn nói, cộng với tính tình cô, sợ là bị anh ép buộc cũng không chịu nói. khôngbằng để cô di rồi anh từ từ tìm hiểu.
Đương nhiên, Mễ Kiều không biết, Trầm Nghê Trần đã để trong túi sách của cô một con chíp định vị. Dù cho Mễ Kiều có đi xa bao nhiêu cũng không thoát khỏi tay anh. anh muốn đến bên cô lúc nào cũng được!
Nghe thấy tiếng đóng cửa dưới lầu, Trầm Nghê Trần chậm rãi đi đến cửa sổ, nhìn bóng dáng dưới lầu chậm rãi rời đi ngôi nhà mà anh đã vì cô mà chuẩn bị.
Thời tiết đã vào cuối thu, ánh sáng có phần nhẹ. Ánh nắng bình minh chiếu qua kẽ lá lay động như dải lụa mềm rủ xuống đường hòa cùng hình dáng chiếc lá như họa lên một bức tranh sống động. Mà bóng hình Mễ Kiều như chú bướm xinh đẹp, cứ như vậy bay đi hòa cùng với cảnh sắc đất trời trước mắt Trầm Nghê Trần.
anh xiết chặt nắm tay tự nói với chính mình: Mễ Kiều, em là của anh, lần này xa nhau là lần cuối cùng anh cho e xa anh!
Trầm Nghê Trần đứng dậy mặc vào quân trang, chuẩn bị đi làm.
Mà Mễ Kiều rời khỏi nhà Trầm Nghê Trần, sau đó đến thuê một căn phòng khách sạn ở khu trung tâm.
Trong trí nhớ, nơi này cô cùng Trầm Nghê Trần từng cùng nhau ở chung. Vốn, cô còn sợ phòng này đãbị khách khác thuê mất, hiện tại phát hiện, nơi này với cô, thật đúng là hữu duyên đi!
Nhìn chiếc giường lớn, nơi hai người có những giây phút mặn nồng. Phòng tắm, nơi hai người cùng tắm uyên ương. Còn có bàn ăn, nơi hai người ngồi bới đĩa cơm trứng thành đủ loại hình dạng. Khóe miệng Mễ Kiều không tự giác cong lên.
Hai năm này, mỗi khi cảm thấy linh hồn trống trải, những kỷ niệm với Trầm Nghê Trần là thứ bổ khuyết, lấp đầy cho linh hồn cô.
Tùy tiện thu dọn hành lý, Mễ Kiều xuống nhà ăn khách sạn ngồi dùng bữa sáng mà nhân viên đưa tới. Trong lòng ẩn ẩn có chút mất mát, cay cay sống mũi.
Di động vang lên. Là Lam Phỉ Phỉ gọi đến.
"Kiều Kiều, bên công ty thuê quảng cáo có nói, chiều nay ba giờ hẹn gặp cô ngay tại khách sạn cô đangở, tầng năm, phòng hội nghị. Ngày hôm qua Nhạc Khải Phong muốn bay sang chỗ cô, chắc sắp đến nơi rồi. Có anh ấy bên cô tôi cũng an tâm một chút. Đúng rồi, Thần Thần cũng đi theo Nhạc Khải Phong đó."
Con muốn tới?
Trong lòng Mễ Kiều đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại tràn đầy phiền muộn.
Nếu Trầm Nghê Trần phát hiện Thần Thần thì làm sao? cô không muốn bất luận kẻ nào cướp đi con của cô, hơn nữa, không muốn bất luận kẻ nào biết, Thần Thần là kết tinh của mối tình loạn luân!
"Tôi biết, tôi vẫn mở điện thoại, tôi chờ tin bọn họ. Con gái đâu, hôm nay thế nào, có đi học khôngvậy?"
Đường đường là siêu sao quốc tế, vậy mà lại giống như đứa trẻ, hỏi xong con cô lại hỏi đến con gái Phỉ Phỉ.
"Ha ha, có có, hôm nay cô giáo cho học nặn tượng đất. cô yên tâm. chụp xong quảng cáo, cô cùng Nhạc Khải Phong sớm một chút trở về!"
Mễ Kiều hé miệng cười!
"Tôi đã biết."
Nghe xong điện thoại, tâm tình Mễ Kiều lại rơi vào vực sâu rối rắm. Chỉ chờ đợi quảng cáo chụp xong, cô có thể nhanh chóng đưa con dời khỏi đây.
cô lấy laptop mang theo, mở lên kiểm tra email. Quả nhiên có một lá thư chưa đọc. cô mở thư ra xem, cảm thấy tên người gửi rất quen thuộc, hình như đã nghe qua rồi.
Tròng mắt đen lúng liếng vòng vo chuyển động, cô bất chợt nhớ ra. Đây là đạo diễn trẻ của Trung Quốc tên Lý Ngư, hai năm gần đây, lấy không ít giải thưởng, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hơn nữa, rất có tài văn chương.
Xoa xoa huyệt thái dương, Mễ Kiều tắt email. Mặc hắn có tài văn chương đến đâu, Mễ Kiều cô hiện tại cũng không có tâm tình đọc kịch bản.
Tâm tình phiền chán, Mễ Kiều bắt đầu lướt web.
một cái tiêu đề đứng đầu bản tin giải trí hấp dẫn ánh mắt cô.
" [SHINE hôn môi] siêu sao quốc tế SHINE đến Thành phố J, ở bên trong xe cùng một người đàn ông tuấn tú hôn môi."
Đây là cái gì vậy? Mễ Kiều chăm chú đọc tin tức tường thuật tóm lược, còn có cả ảnh chụp. Tuy ảnh chụp mơ hồ nhưng đó đúng là cô cùng Trầm Nghê Trần đang hôn nhau!
không phải Trầm Nghê Trần là quân trưởng sao, cho nên truyền thông sẽ không dám công bố ảnh chụp sao? Như thế nào lại bị lộ tin tức như vậy?
Nhìn kỹ bức ảnh, tuy mặt Trầm Nghê Trần ko rõ nhưng sườn mặt cô lại rất rõ ràng. cô thấy hoảng loạn, muốn gọi điện ngay cho Lam Phỉ Phỉ. Nhưng nghĩ lại, cô đang ở Trung Quốc, gọi cho Trầm Nghê Trần mới là cách giải quyết tốt nhất. cô mở điện thoại xong lại ngập ngừng. Ơr bên anh hai ngày, vậy mà côkhông có số điện thoại của anh.
Phải làm sao bây giờ. Trong lúc nhất thời, Mễ Kiều gấp như kiến bò trên chảo nóng. cô không sợ gì khác. Nếu Nhạc Khải Phong đến đây hỏi cô, cô có thể nói là ảnh bị chỉnh sửa, nhưng nếu mẹ cô gọi điện thoại tới hỏi, cô biết nói sao bây giờ? Trầm Nghê Trần nói đúng, tử huyệt của cô, chính là Trầm Thanh Thu!
Vô luận như thế nào, không thể để mẹ cô biết cô về Thành phố J, hơn nữa, Nhạc Khải Phong lại đangđưa Tiểu Thần Thần đến tìm cô!
Tiểu Thần Thần là tâm can của cô, cô không thể nào để con gặp nguy hiểm được.
cô lo lắng cầm di động đi đi lại lại ở trong phòng, hai hàng lông mày nhíu lại. Trong đầu linh quang chợt lóe, có thể nào Trầm Nghê Trần vẫn còn dùng số điện thoại cũ?
Ngón tay nhẹ nhàng lướt trên màn hình, thuần thục bấm ra một dãy số. Lúc ngón tay bấm xuống nút gọi đi, Mễ Kiều giật nảy mình. Hai năm nay, cô chưa từng quên nó.
Rất nhanh đối phương tiếp điện thoại, đúng là Trầm Nghê Trần vẫn không đổi số điện thoại.
"Alo, xin chào, tôi là Trầm Nghê Trần."
Giọng nói trầm thấp ôn nhu của anh vang lên.
"Alo, cậu nhỏ, là tôi."
Mễ Kiều có chút lúng túng, thanh âm có chút run run.
"À, chờ một chút, anh đang có việc. Đây là số điện thoại của em à, chút nữa xong việc anh gọi lại cho em!"
"Ách, là số điện thoại di động của tôi, nhưng mà, cái kia, cậu nhỏ!"
Mễ Kiều nói chưa xong, bên kia Trầm Nghê Trần đã không chút khách khí tắt máy.
Mễ Kiều kinh ngạc há to miệng, nhìn màn hình di động thông báo kết thúc cuộc gọi.
Đây là cái tình huống gì?
Thở dài ra một hơi. Có lẽ, anh thật sự bận việc! Mễ Kiều nghĩ như vậy, đi thẳng đến giường nằm xuống nghĩ miên man.
Thời gian cứ như vậy trôi đi. Mễ Kiều chờ đã hơn hai tiếng đồng hồ mà anh vẫn chưa gọi lại. cô nhìn đồng hồ, đã đến giữa trưa. cô nhịn không được liền cầm điện thoại lên, gửi cho anh một tin nhắn.
"Cậu nhỏ, cậu chưa xong việc sao? Mễ Kiều có việc tìm cậu, việc gấp!"
cô nằm chờ đợi trong lo âu, gãi gãi đầu. cô cảm thấy sắp hết kiên nhẫn đến nơi rồi. Mà điện thoại trong tay cô vẫn yên lặng không kêu một tiếng. Làm sao bây giờ?