Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Dứa Dứa
Beta: mynhanle
Phàm là chuyện gì, vật gì cũng có quy luật tự nhiên của nó, tựa như loài hoa, hoa nở hoa tàn cũng chỉ là chuyện sớm muộn, có chăng, chỉ tiếc cho thời gian sẽ theo đó mà trôi đi. Nói như vậy, có nghĩa là theo quy luật tự nhiên, hoa rơi thì ta có thể không lưu luyến, nhưng còn tình yêu thì sao?
Từ phía sau, Mễ Kiều chật vật ôm lấy thắt lưng Trầm Nghê Trần, thanh âm có chút nghẹn ngào, run rẩy nhưng ngữ điệu lại rất quật cường.
Trầm Mạt hạ cửa kính xe xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người bọn họ rồi tức giận quát, “Hai người các ngươi ôm ôm ấp ấp ở chốn đông người còn ra thể thống gì nữa!”
Trầm Nghê Trần thở dài, xoa nhẹ lên tay Mễ Kiều, nắm trong chốc lát rồi khẽ đẩy ra.
Mễ Kiều ngỡ ngàng ngẩn đầu nhìn Trầm Nghê Trần, rõ ràng, cô có thể cảm giác được ngực anh đang phập phồng biến hóa, thế nhưng, từ đầu đến cuối, anh lại chẳng hề quay đầu nhìn cô lấy một lần.
“Nha đầu ngốc, hãy nhớ kỹ những lời anh đã nói! Trở về chăm sóc mẹ em đi!”
Nói xong, Trầm Nghê Trần liền dùng lực, mở cửa xe ra chui vào, rồi lại dùng lực đóng mạnh cửa lại, mặc cho Mễ Kiều cứ đứng đấy khóc thút thít.
Bất lực nhìn theo chiếc xe ấy dần khuất xa, Mễ Kiều chỉ biết che miệng khóc. Lòng cô đau lắm, bụng cô cũng đau, Mễ Kiều bỗng ôm bụng, cúi gập người lại, nôn thốc nôn tháo.
Vừa nôn vừa nghẹn ngào khóc khiến Mễ Kiều rất nhanh mất sức, cô run rẩy đứng dậy, mặc cho từng cơn gió thổi qua làm rối tung suối tóc mềm, bởi nơi đó, vẫn còn lưu lại mùi hương của anh, nó khiến cô ảo tưởng rằng, anh vẫn luôn ở bên cô.
Trước khi đi, Trầm Mạt đã để lại hai anh sĩ quan, tuy mang danh nghĩa là giúp cô, bảo vệ cô nhưng trên thực tế lại đang giám sát cô.
Chiều hôm đó, Trầm Thanh Thu rốt cuộc cũng tỉnh.
Vừa nhìn thấy đôi mắt xưng đỏ của Mễ Kiều cùng hai anh sĩ quan đứng ngoài cửa, lòng bà liền sáng tỏ. Bất quá, suốt cả buổi, bà không hề đề cập đến chuyện của Trầm Nghê Trần mà chỉ nói về việc nhà.
Bởi bà biết, chỉ cần ba bà phát hiện, ông sẽ tìm đủ mọi cách để tách hai người bọn họ ra. Và tất nhiên, bà cũng rất tin tưởng vào thủ đoạn của ông. Nhưng mặc khác, bà lại đau lòng cho con gái thương tâm. Nỗi lòng của một người mẹ có ai hiểu được đây?!
Thật lòng, bà không hề trách Trầm Nghê Trần, bởi như anh đã nói, bọn họ yêu nhau, đến với nhau trước rồi mới phát hiện là họ hàng gần sau. Muốn trách chỉ trách số mệnh thật trớ trêu!
Hai ngày sau, trong khi bệnh tình của Trầm Thanh Thu có chuyển biến tốt thì Mễ Kiều lại tiều tụy, gầy yếu đi rất nhiều.
“Mễ Kiều tiểu thư, chúng tôi được thủ trưởng phân phó, đưa cô trở về trường quân đội Tây Sơn.”
Nghe vậy, Mễ Kiều liền mím môi nhìn Trầm Thanh Thu, nước mắt lưng tròng, ủy khuất quay đầu rời đi.
Cô còn có thể nói gì đây? Cô có quyền từ chối sao? Với tính cách của ông ngoại, lúc này, cô có nói gì cũng vô dụng.
Chuyện đầu tiên sau khi trở lại ký túc xá mà Mễ Kiều làm là sạc điện thoại. Đã hai ngày nay, điện thoại cô hết pin nên không thể liên lạc được với Trầm Nghê Trần. Muốn ra ngoài gọi điện thoại công cộng cũng không được, vì lúc nào, bên cô cũng có hai anh sĩ quan đi theo, cứ như cô là tội phạm không bằng. Do đó, mọi tình huống của anh, cô hoàn toàn không biết gì cả.
Vừa cắm dây sạc vào, Mễ Kiều liền thấy khó chịu, buồn nôn dữ dội. Nước chua trong cổ họng cứ chực trào ra khỏi miệng. Sắc mặt tái nhợt, cô vô lực ngã ngồi lên giường.
“Liên trưởng, cô không sao chứ?”
“Cô sao vậy? Sắc mặt tệ thế? Có phải bị mệt mỏi quá độ không?”
Đại khái, sau khi biết Mễ Kiều là cháu ngoại của hiệu trưởng, những cô bạn cùng phòng này càng tỏ ra nhiệt tình, quan tâm cô hơn trước rất nhiều.
“Không có gì, chỉ là dạ dày có chút không thoải mái thôi! Ngồi nghỉ một lát là được.”
“Liên trưởng, tôi nghĩ cô nên xuống khu quân y khám thử xem, không khéo bị viêm dạ dày nặng thì nguy!”
Dưới sự nhiệt tình của bạn cùng phòng cùng những cơn đau âm ỉ nơi bụng, Mễ Kiều liền gật đầu đồng ý. Kết quả, hai cô gái, một trái một phải, tựa như hai cung nữ hầu hạ Thái Hậu nương nương, nhẹ nhàng dìu cô xuống khu quân y.
Thật trùng hợp, Chung Lan cũng vừa lấy mẫu thử xét nghiệm xong.
“Vậy đành làm phiền bác sĩ Chu, quả thật, trong khoảng thời gian này, dạ dày tôi rất đau, ăn gì cũng không thấy ngon, có đôi lúc, nửa đêm phải giật mình thức giấc vì quá đau.”
Nghe thế, vị bác sĩ Chu ấy liền mỉm cười, khuyên nhủ, “Chung thượng tá thật khách khí. Tôi đã lấy mẫu máu và nước tiểu của cô. Khi nào có kết quả xét nghiệm, tôi sẽ lập tức báo ngay cho cô. Có lẽ chỉ là bệnh viêm dạ dày bình thường thôi, cô không cần quá lo lắng.”
Sau khi nhận được những lời an ủi từ bác sĩ Chu, Chung Lan cũng yên tâm phần nào, nói tiếng cảm ơn rồi xoay người bước đi. Nhưng vừa đi được hai bước, cô ta liền khựng lại, bởi cách đó không xa, trên băng ghế dài, Mễ Kiều đang mệt mỏi dựa vào hai cô bạn nữ binh của mình.
“Liên trưởng, đừng lo lắng, sẽ không có việc gì đâu! Phỏng chừng chỉ là bệnh viêm dạ dày nhẹ thôi! Trước kia, tôi cũng từng bị rồi, vừa nôn vừa tiêu chảy là chuyện bình thường.”
Bao nhiêu chuyện dồn dập khiến tâm tình Mễ Kiều lúc này rất tệ, không khống chế được lớn tiếng nói, “Nhưng tôi chỉ nôn chứ không tiêu chảy, trong miệng lại toàn vị chua, rất khó chịu!”
Vừa dứt lời, cô y tá liền gọi tên Mễ Kiều.
Đợi khi cả ba cô gái khuất sau cánh cửa phòng khám, Chung Lan mới từ góc hành lang đi ra. Cô ta hơi nhíu mày nghĩ thầm, chẳng lẽ, con nhóc nảy đã có thai với Trầm Nghê Trần?
Mặc dù về phương diện luật pháp hay sinh học, họ hàng gần là không thể có con, nhưng lấy tính cách của Trầm Nghê Trần, nếu đây là sự thật thì việc tách hai người bọn họ ra đã khó, nay lại càng khó hơn. Lỡ như Trầm Nghê Trần cái gì cũng không cần, quan to lộc hậu cũng mặc, quyết mang Mễ Kiều bỏ trốn thì cô ta còn trông cậy vào cái gì đây!
Chỉ chốc lát sau, Mễ Kiều được hai cô bạn dìu ra, tay cầm bản yêu cầu xét nghiệm, đi tới phòng xét nghiệm mà Chung Lan vừa đi.
Tà niệm chợt động, bất kể Mễ Kiều có thai hay không, cô ta cũng phải đem những uy hiếp này bóp chết từ trong trứng nước!
Ước chừng 10 phút sau, một nhóm ba người Mễ Kiều lại đi ra.
“Liên trưởng, chúng ta đến căn tin ăn chút đồ đi, ở đó có trà sữa nóng ngon lắm, tôi mời cô uống nha?”
“Được đó, tôi cũng thích uống! Cô không thể bất công như vậy, mời liên trưởng mà không mời tôi!”
Chung Lan dõi mắt nhìn theo bóng lưng của cả ba cô gái, đợi đến khi khuất hẳn thì lập tức xoay người, trở lại phòng xét nghiệm.
“Ha ha! Chào bác sĩ Chu!”
Vừa vào phòng, Chung Lan đã lễ phép chào khi thấy bác sĩ Chu bận rộn với công việc.
“Tôi còn chút lo lắng, cảm thấy ở đây chờ kết quả vẫn tốt hơn.”
Bác sĩ Chu cười cười nói, “Ha ha, Chung thượng tá không cần quá lo lắng. Phải mấy tiếng nữa tôi mới bắt đầu làm xét nghiệm và thời gian xét nghiệm là nửa tiếng, do đó, Chung thượng tá cứ về trước đi, có kết quả tôi sẽ gọi cô.”
Ánh mắt Chung Lan đảo quanh, nhìn về phía bàn đá trước cửa sổ, trên đó đặt đầy những mẫu thử của ngày hôm nay. Cô ta chậm rãi đi qua, cẩn thận tìm kiếm tên của cô ta và Mễ Kiều. Thực may, cả hai đều phải xét nghiệm nước tiểu và máu.
“Ha ha, chỉ là tôi hơi nhát gan ấy mà!”
Vừa nói, Chung Lan vừa quan sát bác sĩ Chu, thừa dịp anh ta không chú ý liền đem hai nhãn tên đổi cho nhau.
“Đúng rồi, gần đây tôi thấy rất hay buồn nôn dù không ăn uống gì bậy bạ, chẳng biết có sinh bệnh gì không! Lỡ bệnh nặng thì nguy! Bác sĩ Chu cũng biết đấy, con người ta rất yếu ớt với bệnh tật mà!”
Bác sĩ Chu bất đắc dĩ cười cười, không ngẩn đầu cũng chẳng đáp lời, tiếp tục vùi đầu vào công việc. Chính vì vậy, anh ta chẳng hề hay biết, lời khai bệnh của Chung Lan trước sau không thống nhất, và hơn nữa, có nằm mơ anh ta cũng không ngờ, một người mang quân hàm thượng tá trên vai như cô ta lại chẳng hề ngại bẩn, đụng chạm vào những mẫu thử nước tiểu này.