Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bầu trời Thấn Vương Cung vẩn đục, pha lẫn chút sắc đỏ nhàn nhạt của trận mưa lúc rạng đông, bên ngoài hơi lạnh tràn qua khe cửa lưu lại trong gian phòng ánh nến đã sắp tàn, chốc chốc âm thanh lách cách của rèm châu bị cơn gió nghịch đùa.
Tinh Húc tỉnh giấc, bên vai là mỹ nhân, hắn ngây ngốc chiêm ngưỡng đuôi mắt phượng dài hồng sắc của nàng, hơi thở cứ đều đều phả vào cổ, từ trên đỉnh trán nhìn xuống chóp mũi thẳng tắp như tranh hoạ vẫn đang say giấc, nam nhân cong môi cười thầm, mang theo hơi ấm từ thân nhiệt bao bọc bàn tay trắng sứ đang đặt trên ngực mình.
Thật muốn hôn nàng, nhưng lại sợ không biết khéo léo làm nàng thức giấc, chẳng dám thở mạnh lo Quân Dao sẽ không thoải mái mà trở mình.
Làn da lụa trắng nhẵn mịn lấp ló trong chăn bông nâu xám, để lộ vai trần mảnh khảnh, Tinh Húc chợt phát hiện một đoá hồng liên đỏ tựa chu sa nở rộ trên vai nàng, mỗi cánh hoa mềm mại uyển chuyển, đậm nhạt rõ ràng đường nét phảng phất thập phần quý khí, có chút hiếu kỳ đưa tay đến ve vuốt, bất tri bất giác khẽ giọng:
" Đây là cái gì?"
Nàng tỉnh giấc, mơ màng bắt gặp gương mặt anh tuấn bên gối đang đăm chiêu nhìn vào vai trái của mình, điềm nhiên nói:
" Vết bớt này đã xuất hiện từ khi ta vừa sinh ra, cũng không rõ nó có ý nghĩa gì, lúc nhỏ vẫn thường hay đeo mãi bên chân cha hỏi về lai lịch của nó, cha từng nói đây là cách mà các tiên nhân đánh dấu một tiên tử giáng trần lịch kiếp, nhưng ta không tin, cũng biết rõ những lời không thật này chỉ để dỗ dành sự hiếu kỳ của ta thôi."
Hắn cười âu yếm, kéo tấm chăn lên cao che chắn lại vai nhỏ, ôm nàng chặt vào lòng, hắn không nghĩ ngợi thêm nhiều, nhưng mờ mịt đâu đó trong tâm trí mách bảo hoa văn hồng liên đặc biệt kia có chút quen mắt, dường như đã từng nhìn thấy qua nhưng nhất thời lại chẳng nhớ nổi đã thấy được ở nơi nào.
Rất nhanh tin tức Ninh Thái Y vong mạng truyền khắp nội cung, nhiều người tỏ ra sợ hãi bởi dù cho đôi trận mưa đêm đã rửa trôi phần lớn vết tích giẫy giụa của ông ta, nhưng tròng mắt hung tợn và nỗi tuyệt vọng kinh hoàng vẫn y trên gương mặt nạn nhân, hễ là người từng nhìn thấy thi thể Ninh Hữu Thiện đều mấy phần ám ảnh.
Trở về Phủ Tướng Quân được hai hôm, phía Bạch Gia cho người đến báo Bạch Uẩn đổ bệnh nhiều ngày, sức khỏe càng lúc yếu đi khiến nàng bị kìm chân lại Lôi Thành, việc quân không thể chậm trễ thế nên Tinh Húc đành một mình đến Khinh Châu, mặc dù hắn có ý định ngăn cản nàng một mình đến quân doanh nhưng Quân Dao luôn kiên định, đôi lần thư về nàng luôn nhắc nhở trong hồi âm:
" Lang quân ở chiến trường khắc nghiệt phải biết tự chăm sóc bản thân mình, nơi máu đổ đầu rơi bất kể người nào cũng có khả năng trở thành đối địch, Chiết Trấn nạn châu chấu hoành hành, tướng sĩ còn mẹ già thê tử ngóng trông, một nén bạc, một cơ hội sống cũng khiến lòng người dao động. Tinh Húc, bất luận nguy hiểm thế nào đợi ta ở Khinh Châu tương ngộ.
Thê tử của chàng Bạch Quân Dao."
Hơn nửa tháng trôi đi bệnh tuổi già của Bạch Uẩn tạm thời thuyên giảm, nàng luôn cố gắng nghe ngóng động tĩnh phía Đạm Đài Quân và giữ liên lạc thường xuyên với Khinh Châu, để có thể biết rõ an nguy của Tinh Húc, nhưng kể ra thật lạ, kiếp trước sau khi Tinh Húc rời thành liên tiếp tin thắng trận báo về, chỉ trong vòng mười ngày quân địch đã bị tốc chiến của hắn đánh lui mười dặm, bây giờ đã vào giữa tuần trăng vậy mà Khinh Châu vẫn thật yên ắng.
Đáng lo hơn nữa là phía Đạm Đài Quân bỗng rất bình thường, tai mắt truyền về hằng ngày hắn không luyện võ sẽ đọc thi thư, binh pháp, không ở bên Ngụy Y Na ca múa, rượu thịt sẽ là đến trường săn, không đúng với tác phong của hắn chút nào.
Bầu trời hôm nay đặc biệt quáng đãng, phù vân là đà tụ rồi lại tan trên nền xanh thăm thẳm, sân viện Bạch Gia trải một thảm vàng ánh Ngân Hạnh, Quân Dao lặng lẽ đứng trên hành lang trông xa xăm theo hướng Khinh Châu, thăng trầm trong lòng nhiều lần gợn sóng, mặc dù Tống Từ không ngừng báo tin bình an nhưng nàng vẫn cảm thấy chẳng sao yên tâm được.
" Tỷ tỷ."
Bạch Ngữ Yên từ sau líu lo gọi nàng, gương mặt non nớt của thiếu nữ vẫn trong sáng như phỉ thúy.
Nàng đón đôi bàn tay thiếu nữ, nâng niu như thể đang cầm một báu vật dễ rơi vỡ.
" Sao giờ này muội không ở trong phòng đọc sách lại chạy ra đây?"
Nàng ta bĩu môi, nũng nịu:
" Khó khăn lắm muội mới dễ thở được mấy hôm, suốt ngày cha không bắt muội đọc sách sẽ bắt muội học cách thêu thùa, may vá, chán chết được."
Quân Dao gõ nhẹ trán của nàng ta, yêu chiều mắng:
" Muội đó, lại lười biếng rồi. Nhưng không sao, nghỉ ngơi hai hôm rồi tiếp tục học, dù sao nha đầu như muội cũng không gả đi được."
Bạch Ngữ Yên liếng thoắng đáp lại:
" Ai nói muội không gả đi được chứ? Tỷ lại trêu chọc người ta."
Quân Dao nhìn ra đáy mắt thiếu nữ đầy ắp ý xuân, biểu cảm bẽn lẽn như nụ hoa Tường Vi vừa chớm nở, nàng điềm đạm vuốt chuỗi trai xanh màu nước biển trên trâm cài đầu của Ngữ Yên, nhỏ giọng ân cần:
" Yên nhi, có phải muội đã có ý trung nhân rồi không? Chàng ta là người thế nào, gia cảnh ra sao?"
Nghe đến đây đồng tử màu hổ phách của nàng ta bối rối, giấu nụ cười sáng rực xoay lưng:
" Tỷ làm gì mà hỏi nhiều thế? Muội không hề có ý trung nhân nào cả."
Nàng mỉm môi, thiếu nữ lon ton sau lưng nàng khi nhỏ hôm nay đã lớn, biết lo lắng trong ngoài còn biết đến cả chuyện yêu đương, lúc trước Ngữ Yên luôn ngưỡng mộ nét tao nhã, tuấn mỹ của Đạm Đài Quân, nhưng nàng cho rằng đấy chỉ là sợi tơ tình mỏng manh, theo thời gian khi thiếu nữ dần trưởng thành hình tượng trượng phu trong lòng sẽ thay đổi, cũng giống như hiện tại nàng chẳng bao giờ nghe thấy Ngữ Yên nhắc đến tên hắn nữa, vẫn tin mọi sự ở kiếp này đều có thể chuyển dời.
Cũng tốt, chỉ cần không phải là tên cầm thú Đạm Đài Quân thì Yên nhi của nàng yêu ai đều tốt cả.
Bạch Quân Dao gặn hỏi:
" Là vị công tử của nhà nào lại có diễm phúc lọt vào mắt xanh nhị tiểu thư Bạch Gia chúng ta, có thể tiết lộ một chút cho người tỷ tỷ như ta biết không? "
Ngữ Yên thẹn thùng:
" Tỷ hỏi làm gì chứ?"
" Còn nói là không có ý trung nhân, vừa nhắc đến thôi mặt muội đã đỏ như vậy rồi."
Quân Dao giả vờ thở dài, lắc nhẹ đầu trêu ghẹo:
" Hay ya, xem ra nhị tiểu thư đã nóng lòng muốn gả cho người ta lắm rồi."
Ngữ Yên nũng nịu đong đưa tay áo nàng:
" Tỷ lại cười muội, đừng có nói bậy, cha biết được sẽ đánh chết muội đó."
Nàng mỉm cười, vuốt mái tóc tết kết hạt châu trên vai Ngữ Yên:
" Không đâu, cha nhất định sẽ rất vui vì nữ nhi của người đã tìm được nơi gửi gắm. "
Vô tình từ tay áo Ngữ Yên rơi ra một bức thư, bút tích có phần quen mắt, nàng hiếu kỳ nhặt lên xem thử, nhưng liền sau đó đã bị Ngữ Yên cướp lại.
Quân Dao nghiêm túc đưa tay về phía thiếu nữ đang cúi mặt đứng đối điện, lụa y tùy ý bị gió thổi bay, hai tay giấu sau lưng:
" Nếu không lầm bút tích trên thư là của Tống Từ, đúng không? "
Ngữ Yên đột nhiên căng thẳng:
" Không phải, đây là thư của một bằng hữu gửi cho muội."
Nàng chẳng thấy thuyết phục, lẽ nào bản thân lại có thể nhìn lầm, tuyệt đối không lầm:
" Yên nhi, ta chưa từng nghe muội có bằng hữu nào ở xa, nếu thật sự là bằng hữu càng sẽ không tùy tiện trao đổi thư cho một nữ nhi vẫn chưa ước định hôn sự, làm mất thanh danh khuê nữ của muội."
Ngữ Yên lúng túng, liên tục vuốt tóc mái lòa xòa trước trán:
" Người này là nữ nhân, không phải là nam nhân như tỷ nghĩ đâu."
" Vậy tại sao không trực tiếp đến Bạch Gia thăm hỏi, có chuyện thầm kín gì lại chỉ nói được qua thư? Huống hồ cha bệnh nặng nhiều ngày triều thần văn võ lẫn gia quyến có quen biết đều không quản đường xa đến thăm, sao vị bằng hữu của muội lại không ra phép tắc như vậy? "
Bị truy hỏi dồn dập Bạch Ngữ Yên cuống quýt lùi dần ra sau:
" Thật sự chỉ là bằng hữu bình thường thôi, tỷ tỷ muội về phòng đọc sách nhé."
Quân Dao nhíu mày, ám châm phóng đến tước lấy bức thư trong tay của Ngữ Yên dính chặt trên tường gỗ, thiếu nữ quay đầu trông thấy dáng vẻ hiên ngang thêm phần áp bức của nàng mà kinh động, ngơ ngác nhìn bức thư trên tường chột dạ.