Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Văn Lược cảm giác ngủ thật thoải mái, dù sao thật lâu rồi mới giải quyết! Cũng khó có được một giấc ngủ hoàn chỉnh. Đều nói ở bên ngoài quay phim vất vả, hắn cũng không thể đem giường theo ngủ.
Văn Lược vừa cảm giác ngủ thật thư thái, không có biện pháp, thân thể thư thái thì giấc ngủ mới có chất lượng cao nha! Lúc mở mắt ra thì cũng đã hừng đông, bên ngoài trời còn mưa. Văn Lược nhìn sắc trời bên ngoài rồi lại nhìn vào trong, liếc mắt một cái liền thấy mặt An Trình Điển, ngực thiếu chút nữa không thở được. Chuyện tối hôm qua cuồn cuộn đến, rõ ràng khắc sâu.
Mặt không tự chủ được ửng đỏ, hồng hồng cảm thấy mất mặt, quả thực muốn đánh chết tên này.
Ngày hôm qua đã làm cái gì nha!
Văn Lược có loại cảm giác thật mất mặt. Phóng nhanh đi rửa mặt rồi bay ra cửa. Kết quả phát hiện toàn bộ kịch tổ mọi người còn chưa có trở lại, Văn Lược vẫn do dự một chút đi gõ cửa phòng đạo diễn. Đạo diễn mặc quần cộc bước ra, mặt buồn ngủ tóc xõa tung đem Văn Lược rống trở về.
“Tối hôm qua hơn mười giờ mới về, hôm nay trời còn mưa, còn quay cái gì phim, tiếp tục ngủ!” Đỗ Minh Thành mặt buồn ngủ tóc xõa tung cơn giận còn chưa giảm, “Ngày hôm qua hai người các cậu chạy đi, dựa vào cái gì các cậu có thể nghỉ ngơi, chúng tôi thì không thể?”
“Ba” một tiếng, cửa liền đóng sập lại.
Còn có thể như vậy?
Khiến cho Văn Lược không biết làm sao. Không quay thì không quay, tiến độ bị chậm đừng đến mắng người.
Hiện tại tốt lắm, không có nơi nào để đi. Ngày mưa thế này, nếu không đi quay thì chỉ có thể ở trong phòng nhìn An Trình Điển. ngẫm lại chuyện ngày hôm qua, Văn Lược thật sự tình nguyện đi quay, nhiều người sẽ không đối mặt hắn mà thấy xấu hổ.
Sự thật chính là hắn phải trở về, bằng không thì phải đi lang thang cả ngày, ngày hôm qua tốt xấu gì cũng có hóa trang, hôm nay chính là trang phục hiện đại, không bị nhận ra mới là lạ.
Bỗng nhiên, Văn Lược linh quang chợt lóe, hắn không dám trở về đơn giản chính là sợ An Trình Điển cười nhạo hắn, nhưng ngày hôm qua hắn làm không ít chuyện, có cái gì phải sợ. Vuốt di động để trong túi, Văn Lược cười rất đắc ý.
Lúc này trở về phòng, chuẩn bị đi ngủ lại. Phải biết rằng thời điểm đi quay phim còn có thể xa xỉ ngủ, hắn có chút không dám tưởng tượng, nếu còn không đi nằm một hồi, Đỗ Minh Thành bỗng nhiên bừng tỉnh lại la hét phải đi quay, hắn nhất định sẽ nôn chết.
Trở lại phòng, An Trình Điển còn đang ngủ, Văn Lược an toàn túm quần áo chui vào ổ chăn, muốn nói hai nam nhân ở cùng một chỗ, cho dù ngủ ngươi cũng phải cẩn thận đề phòng quần áo bị cởi, cũng thực là không dễ dàng.
Văn Lược vừa mới nhắm mắt lại, thân thể bỗng nhiên bị đè nặng, có cái người không biết xấu hổ nhào tới, Văn Lược liền ở trong lòng buồn bực, hắn không phải bị bệnh sao? Ngày hôm qua còn có vẻ bệnh, liền một đêm, thì tốt rồi?
“Tối hôm qua cậu cho tôi uống thuốc ngủ sao!” An Trình Điển không biết xấu hổ chen vào chăn Văn Lược, “Lạnh quá, ôm một cái!”
“Ôm muội muội của cậu đi nha!” Văn Lược thực táo bạo, ôm cái gì mà ôm người kia còn không mặc quần áo.
“Ân, coi như cậu là muội muội của tôi đi! Đến ôm ca ca một cái!” An Trình Điển hai cánh tay ôm chặt lấy người Văn Lược, ngón tay thực nhàm chán ở ngực Văn Lược sờ sờ chọt chọt, “Cậu như thế nào không cởi quần áo? Mặc nhiều như vậy không mệt sao?”
Văn Lược không để ý tới hắn, chính là đem lực chú ý lên tay An Trình Điển, sau đó cố gắng gỡ ra, gỡ không được. Hắn liền nắm ngón tay An Trình Điển bẻ ngược ra sau, chính là làm An Trình Điển đau để giở trò tránh né.
Văn Lược liền hối hận, đây không phải cổ vũ đối phương số sàng sao?
“Về giường mình đi!” Văn Lược xoay mặt đi.
“Chào buổi sáng!” An Trình Điển không để ý đến sắc mặt Văn Lược, tay ở trên cánh tay Văn Lược vỗ vỗ, “Tiểu Lược, chẳng lẽ chào buổi sáng cậu cũng không muốn?”
“Muốn cái gì mà muốn!” Văn Lược bỗng nhiên hét lớn, đem An Trình Điển vứt sang giường bên kia, khí lực lớn chưa từng có.
An Trình Điển bị ném ở trên giường, cả người đều như tinh thần đã trở lại.
“Tôi cảnh cáo cậu! Không được đối tôi động thủ động cước!” Văn Lược từ trong túi lấy điện thoại ra, “Tôi có nhược điểm của cậu!”
“Cái gì nhược điểm?” An Trình Điển hồ nghi nhào tới lấy di động Văn Lược, tay bị Văn Lược đẩy ra.
Di động Văn Lược album hình đều mở ra, lộ ra hình An Trình Điển mặt đỏ, An Trình Điển giờ phút này tâm tình thực phức tạp. Nên hình dung như thế nào đây? Hắn trên cơ bản đã muốn chính mình vì Văn Lược mà bình tĩnh, y cư nhiên lợi dụng lúc hắn ngủ chụp hình, đây là loại chuyện nhàm chán mà tràn ngập tình yêu. Tuy rằng ảnh chụp hơi khó coi một chút, cũng hoàn toàn không phù hợp hình tượng của bản thân, bất quá không sao, chỉ cần Tiểu Lược nguyện ý, đều hảo.
Bất quá thời điểm hắn nhìn đến quả chiếu, sắc mặt của hắn hơi hơi thay đổi.
“Nếu cậu tiếp tục đối tôi động thủ động cước, tôi sẽ đem ảnh này đưa cho phóng viên. ” Văn Lược còn đang uy hiếp, bất quá không có mấy tác dụng. (Anh nghĩ thằng công của anh là ai? dễ dàng uy hiếp vậy sao =]])
“Đúng vậy sao?” Người kia thoái mái ngồi ở trên giường, tay kia luôn ở một bên tùy thời cơ mà động, Văn Lược cảnh giác đề phòng hắn.
“Tôi sẽ phân phát cho phóng viên.” Văn Lược cười lạnh lắc di động.
Nói thì chậm mà làm thì nhanh, An Trình Điển một phen ôm lấy cổ Văn Lược, trực tiếp kéo xuống ngay miệng đối phương hôn một cái, tuy rằng chính là chuồn chuồn lướt nước (hời hợt), bất quá Văn Lược giãy không được, thẳng đến khi nghe tiếng “Tách tách” , hắn liền được tự do.
An Trình Điển tay kia không biết khi nào đã cầm được di động.
“Đến, nhìn xem, hiệu quả cũng không tệ lắm!” An Trình Điển thật không nhỏ nhen, trực tiếp cho Văn Lược xem.
Không nhìn còn được, Văn Lược vừa thấy liền một quyền hướng mặt An Trình Điển đi đến, nửa đường suy nghĩ lại cư nhiên dùng lực nhéo bả vai hắn một cái, mặt siêu sao rất quý, trừng phạt không được, đến lúc quay Đỗ Minh Thành cũng sẽ chỉnh hắn. Một quyền kia đánh tới còn có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, Văn Lược cũng được cho là nhanh nhẹn.
“Mau xóa! Tôi khuôn mặt kia còn có thể xem!” Văn Lược rống lên giọng có chút run run.
Trọng điểm hình như không phải ở chỗ này đi! Chẳng lẽ không đúng? Hắn là bởi vì bị An Trình Điểm chụp nên mới tức giận đi? Cho nên nói theo một mức độ nào đó, hắn cùng An Trình Điển là giống nhau, hai người bị chụp ảnh cũng sẽ không nhìn đến trọng điểm.
“Cậu nói xem, tôi nên tải lên vi bác hay là thiết (baidu) đây? An Trình Điển cầm di động ngắm nghía.
Văn Lược khí tuyệt, hắc nghiêm mặt xuống giường, kiên nhẫn nhặt quần áo của An Trình Điển trên mặt đất, nghĩ nghĩ ném lại, đó là diễn phục, Đỗ Minh Thành vẫn là sẽ mắng hắn. Sau đó mở tủ An Trình Điển ra, ôm lấy quần áo bên trong đi đến cửa sổ.
“Cậu phải ném xuống?” An Trình Điển hỏi.
Văn Lược không ném, nhưng lại nói làm cho An Trình Điển hộc máu, “Đem ảnh chụp xóa đi, bằng không tôi ném quần áo của cậu!”
“Kỳ thật cậu không biết là, quần áo này đem lên mạng bán đấu giá có thể.. kiếm tiền?” An Trình Điển cười đem đùi theo chăn lộ ra, chỗ đùi cùng chăn tương liên làm cho tay Văn Lược run run, một chiếc áo khoác rớt xuống. Trong đầu vô số RMB quay cuồng, An Trình Điển nói rất có lý, mấy thứ này ném xuống, bán đi rất đáng giá.
Nhìn đến bộ dáng do dự của Văn Lược, mặt An Trình Điển có điểm khó coi, hắn sẽ không thật sự chú ý đến lời nói đó đi!
“Cậu hẳn là kiếm được không ít!”
“Với cậu có quan hệ gì?” Nói đến chuyện tiền bạc ngân hàng Văn Lược có chút khẩn trương, so với Tần Thấm hắn thích nhất còn khẩn trương hơn. Hắn chính là minh mục trương đảm (trắng trợn) vì tiền mới gia nhập làng giải trí, cùng với người có tài hoa tiến vào vì nghệ thuật không giống lắm, hắn chính là vì tiền, vì tương lai thu sơn, không cần làm việc mà cũng có thể ăn uống thoải mái.
Mục đích tuy rằng nói ra có hơi giống con buôn, chính là sự thật nha, lúc trước Vệ Sanh nghe được lời này cũng có chút không thể chấp nhận, sau đó nghĩ lại so với lời dối trá vì nghệ thuật vì cái gì vân vân, người này có chút thực tế hơn. Trên thực tế Văn Lược vẫn là lười đến thần kỳ, nhưng thời điểm quay phim kiếm tiền lại thập phần nghiêm túc.
“Công ty mặc dù nhỏ, nhưng cậu lại có danh khí lớn nhất, Đường Lạc cho cậu không ít đi!” Tân công ty lão bản Đường Lạc cùng An Trình Điển vì hợp đồng tiếp xúc không ít lần, không giống như là người keo kiệt, thời điểm ký hợp đồng cũng trả không ít cho đối phương, không đến mức cũng cho Văn Lược như vậy đi!
“Hiện tại không trả hơn cậu!” Văn Lược bạch liễu tha nhất nhãn, “Thừa dịp cậu còn danh khí, toàn bộ quần áo này cho tôi đi!”
“Cho cậu thì tôi mặc gì?” An Trình Điển tức giận nhìn hắn, “Cậu vì sao không tự bán đồ của mình? Đồ của cậu nếu đem ra bán, giá cả cũng sẽ không thấp nha!”
“Không được!” Văn Lược ra vẻ hiểu biết cùng An Trình Điển phân tích, “Một minh tinh nói có gì đó bán đi với số lượng rất lớn, fan sẽ cảm thấy được ngôi sao này kì lạ, cậu nghĩ fan sẽ muốn hay không đều có vật phẩm riêng tư của tôi, lúc đó sẽ cố gắng sưu tầm, đến lúc đó không chỉ ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ còn ảnh hưởng đến danh khí của tôi, cho nên mới nói ngôi sao cùng fan cũng không nên quá mức thân thiết. Thứ ít thì sẽ quý, người xưa cũng có đạo lý này.”
An Trình Điển nhìn Văn Lược thao thao bất tuyệt, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Văn Lược nói nhiều như thế, không nghĩ người này cư nhiên còn có chút cẩn thận.
“Vậy cậu như thế nào nghĩ xem, đồ của tôi bị cậu bán, sự nổi tiếng của tôi cũng sẽ bị giảm?” An Trình Điển hỏi câu này làm Văn Lược bật cười.
Này không biết uy hiếp ra sao, xua tay nói, “Nhân khí là dựa vào cá nhân tích góp từng tí một, theo tôi có cái gì quan hệ.”
Lúc này mặt An Trình Điển đã tái đi rồi, cái gì gọi là mặc kệ chuyện hắn, nếu hắn không nổi tiếng, khẳng định sẽ để cho y nuôi.
“Cậu đừng ỷ vào chính mình bây giờ nổi tiếng liền bốn phía tiêu xài, tương lai không được nữa, đến lúc đó khóc cũng đã muộn!” Văn Lược còn tỏ ra bộ dáng tiền bối.
An Trình Điển chợt nhớ tới cái gì, bản mặt liền mang màu đại tiện, “Vừa mới kia ảnh chụp, cậu sẽ không…”
“Ảnh chụp?” Văn Lược nghĩ, lập tức mặt mày liền hớn hở, “Được nga! Hình cậu *** tôi có thể bán cho người quen, yên tâm cam đoan sẽ không truyền ra ngoài.”
An Trình Điển xem như biết được nếu không làm bậy thì không thể sống.
“Cậu nếu dám bán, tôi liền thượng cậu!” Đây cũng không phải đơn giản là uy hiếp, mà là ý tướng thật trong đáy lòng. An Trình Điển cho tới bây giờ đều làm theo lòng mình đi!
“Biến thái!” Văn Lược nhìn quần áo trong tay, có điểm không cam lòng để trên giường.
An Trình Điển nhìn bộ dáng của hắn, cũng không biết là làm cái gì, lấy tay chỉ chính giữa đống quần áo phân ra, nhất thời được chia làm hai bên, “Này một nửa cho cậu!”
Văn Lược cũng không nói cám ơn, mà là ngồi ở trên giường đem quần áo xếp lại, đặt ở cùng nhau, thực nhìn không ra hắn còn có tay nghề này, quần áo xếp lại thật gọn gàng thẳng tắp, tứ bình bát chân còn kém ruồi bọ bay lên đập chết.
Hết chương 28