Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không khí tốt như vậy, đương nhiên không có lý do gì mà không làm, An Trình Điển đem Văn Lược đặt trên ghế salon hôn hôn, tay liền xốc áo lên dò xét đi vào. Văn Lược mặt đỏ lên, vội vàng đè tay hắn xuống, phần eo là chỗ mẫn cảm của hắn, bị chạm như vậy, hắn cả người đều run rẩy, nhịn không được nhéo một chút, An Trình Điển thấy thế liền dùng sức ngăn chặn hắn.
“Cho tôi hôn một chút đi!” An Trình Điển vô sỉ sờ thắt lưng hắn, ngón tay nghịch ngợm ở trên bề mặt vẽ loạn.
“Đừng rộn!” Văn Lược có điểm căm tức đẩy tay hắn ra.
An Trình Điển không thèm để ý, tiến đến bên cổ Văn Lược cắn.
“Này, để lại dấu vết tôi liền đánh chết cậu!” Văn Lược tức giận quát, nhưng ý nghĩa chân chính cự tuyệt thì không có. An Trình Điển cười cười, vội vàng vùi đầu vào, đang chuẩn bị tiến thêm một bước… có chút mất hứng, cửa mở, hơn nữa còn có hai người tiến vào. Khéo léo hai người đó chính là Tiểu Càng cùng Vệ Sanh, vào tới cửa cằm hai người đều muốn rớt xuống đất tới nơi.
Chỉ thấy An Trình Điển nằm trên người Văn Lược, đầu rút vào cổ đối phương, không biết đang làm gì, tay dò xét bên trong áo Văn Lược, xốc áo lên thấy cả làn da trắng tinh. Mà tay Văn Lược còn đang ôm An Trình Điển, giống như là ấn An Trình Điển xuống người mình.
Loại tình huống này trên cơ bản không phải loại chuyện trong sạch gì.
Trong lòng Văn Lược hồi hộp một chút, phản ứng đầu tiên là: Không xong! Cái dạng này nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
An Trình Điển thì nghĩ: Vệ Sanh như thế nào có chìa khóa chỗ này?
Loại tình huống này cho dù là người mù cũng sẽ hiểu lầm, huống chi hai người bọn họ ở trong lòng Vệ Sanh cùng Tiểu Càng chính là loại quan hệ đó. Hai người này chính là mang thanh danh cùng một chỗ.
“Cậu cậu…” Trên mặt Tiểu Càng vẫn là một bộ dạng khiếp sợ, nhanh chóng đem cửa đóng lại, biểu tình trên mặt liền giống như ăn phải ruồi bọ nói không ra tư vị.
“Ban ngày ban mặt, hai người các cậu cũng… kín đáo chút đi! Biết rõ chúng tôi sáng nay tới đây!” Vệ Sanh mặc dù có điểm khiếp sợ, nhưng dù sao cũng là người đại diện gặp qua quen mặt, sau đó mỉm cười bước vào.
“Cậu làm gì làm gì, tôi cũng không phải cố ý nhìn kịch bản của cậu, cậu đẩy tôi làm gì!” Thời điểm Vệ Sanh vừa dứt lời, Văn Lược một phen đẩy An Trình Điển ra quát, khí lực quá lớn làm cho An Trình Điển té trên mặt đất, hoàn toàn đem phái hành động chuyên nghiệp của mình phát huy đến mức tận cùng.
An Trình Điển ngồi dưới đất nhịn không được cười, chuyện Văn Lược bực lên giấu đầu lòi đuôi càng thêm đáng yêu. Bất quá, hắn còn nhớ kỹ, chìa khóa nơi Vệ Sanh nhất định phải lừa gạt lấy về.
Tiểu Càng phía sau Vệ Sanh vừa thấy siêu sao nhà mình bị ngã, bản năng liền hướng hắn kéo lên, ánh mắt hoành hoành trừng Văn Lược, tựa như Văn Lược vừa phá hủy An Trình Điển. Văn Lược cũng hiểu được kỳ quái, không rõ ánh mắt Tiểu Càng là gì, chột dạ liền trừng trở lại.
“Tôi không sao!” An Trình Điển cười đem Văn Lược theo trên ghế salon kéo đến, “Đứng lên đi!”
Văn Lược đẩy tay hắn ra ngồi xuống, tóc vẫn là lộn xộn, môi có điểm sưng, liếm liếm phát hiện trong cổ họng cư nhiên còn có mùi hoa quả của An Trình Điển. Mặt đỏ lên cúi đầu xuống, Vệ Sanh đi tới.
Nhìn bộ dáng của Tiểu Càng, tính bao che khuyết điểm của Vệ Sanh cũng theo nổi lên, hắn đè lại Văn Lược, với tay giúp hắn sửa tóc, một bên sửa một bên nói: “Cho dù ở nhà cũng phải chú ý hình tượng, cậu thật sự không sợ bị chụp ảnh à, không biết gần đây phóng viên đều chờ lấy tin tức liên quan tới cậu sao?”
“Ai nha, đã biết! Anh càng ngày càng giống mẹ tôi!” Văn Lược tuy rằng thực không kiên nhẫn, nhưng đầu vẫn an an phận phận giữ nguyên, tùy ý Vệ Sanh giúp sửa tóc rối.
An Trình Điển một bên liền mất hứng, Văn Lược đối hắn còn chưa đến được độ thân thiết cỡ này, nhìn tay của Vệ Sanh cứ trên đầu Văn Lược nhích tới nhích lui, hắn rất không thích đứng một bên nhìn, khóe miệng hơi giơ lên, đêm nay hắn cũng phải được làm như vậy.
“Ân, hai người như thế nào cùng tới?” Văn Lược hoàn toàn không chú ý tới biểu tình của An Trình Điển.
“Dưới lầu gặp được!” Vệ Sanh sửa xong cái đầu tóc rối kia, sau đó mở bao công văn đem văn kiện đưa cho Văn Lược. Tiểu Càng cũng lấy ra một văn kiện đồng dạng đưa cho An Trình Điển.
An Trình Điển cùng Văn Lược cũng hiểu được có kỳ quái, mở ra liền thấy, An Trình Điển vui vẻ, Văn Lược mặt lập tức liền đen. Là chương trình tạp kỹ cuối tuần. Hắn đều đã quên việc này, hiện tại nhìn đến quả thật là tin dữ. Ngay cả văn kiện và vân vân đều đã tới, hắn trốn không được rồi! Ngẫm lại lần trước bị Bạch Đồng khi dễ, lúc này đây sợ là sẽ bị Liên Mục Thanh khi dễ.
“Không có gì ghê gớm, tôi buổi chiều qua đài truyền hình nói chuyện!” Vệ Sanh rốt cuộc hiểu được nghệ sĩ của mình, biết hắn phi thường không am hiểu mấy cái này. So sánh với Tiểu Càng thì thoải mái hơn, An Trình Điển sớm đã tham gia những chương trình này, sau lại được hoan nghênh nên được mời đi nhiều hơn, cho nên cái này đối với An Trình Điển chỉ là tiểu nhi khoa. Vì vậy thật cẩn thận so sánh với Văn Lược, hắn thực dễ dàng ngồi bên cạnh làm việc khác.
“Không có việc gì, đến lúc đó tôi sẽ giúp cậu!” An Trình Điển cười sờ sờ đầu Văn Lược, tóc Văn Lược mềm mại cảm giác thật thích.
Văn Lược không kiên nhẫn né tay của hắn, than thở mở văn kiện, đài truyền hình gì đó nói lại, chỉ cần Văn Lược mang hình ảnh của chính mình đứng ở bên trong là được rồi, đầu liền phát đau. Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng chính mình đứng ở trên đài, không nói gì, tẻ ngắt, không chơi nổi trò chơi… Càng nghĩ càng đau đầu.
“Được rồi! Cậu xem trước một chút, cái nào làm không được, tôi sẽ nói với đài truyền hình, sẽ không để cho cậu làm!” Thái độ Vệ Sanh có điểm cường ngạnh, bất quá đối với Văn Lược một chiêu này hiển nhiên so với rống hữu dụng. Văn Lược thở dài ngồi xuống, mở ra văn kiện thoạt nhìn.
An Trình Điển cùng Tiểu Càng một bên thảo luận, thanh âm không phải lớn, nhưng Văn Lược nhìn nhìn lỗ tai mình bắt đầu hướng bên kia chạy qua.
Nghe tới hai người bắt đầu phân tích tới mấy cái kịch bản, An Trình Điển chính mình chưa xem xong, bất quá kịch bản lái xe này đối với hắn có điều, hai người trò chuyện giống như đã có ý kiến nhất trí.
“Kỳ thật tôi biết kịch bản này tốt, tôi lúc trước chọn cũng cảm thấy bộ này hay nhất!” Tiểu Càng khép lại kịch bản, “Chúng ta hôm nay thảo luận trước, ngày mai tôi giao cho công ty, nếu có thể giải quyết, thì sẽ xong hết!”
Văn Lược một bên mở to mắt, hai người bọn họ chẳng lẽ không lo đến chuyện Nặc Uy? Vạn nhất tương lai An Trình Điển có chuyện gì thì làm sao?
“Tôi không vấn đề gì!” Lời này của An Trình Điển làm cho Văn Lược muốn ói máu.
“Vậy chuyện kế tiếp giao cho tôi!” Tiểu Càng nói: “Nếu thực sự quyết định tham gia, tôi phải tìm cho cậu một sư phụ để bồi dưỡng một khóa.”
“Ân!” An Trình Điển đáp lời Tiểu Càng, sau đó bỗng nhiên quay mặt lại, vừa lúc đối mắt Văn Lược, nhìn ánh mắt đối phương có điểm kích động, hắn lộ ra tươi cười sáng lạn. Người kia lại lo lắng cho hắn.
“Cậu có nghe hay không? Chỗ này của tôi..” Vệ Sanh phát hiện Văn Lược thất thần, khụ một tiếng đem lực chú ý kéo về.
Văn Lược sắc mặt có chút đỏ lên, tựa như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt gặp, vội vàng đem lực chú ý lên văn kiện của mình. Vừa mới đem tâm trở vào, chợt nghe đến bên kia An Trình Điển ngồi xuống tựa lưng vào salon.
“Đã giữa trưa, hai người lưu lại ăn cơm đi!”
“Cậu nấu cơm?” Tiểu Càng hai mắt phát quang.
Văn Lược mặt lập tức đen xuống, loại tình huống này cùng khẩu khí của chủ nhân tính cái gì? Hắn chủ nhà còn chưa lên tiếng, An Trình Điển đã muốn chủ động lưu người?
“Có cái gì ngon?” Có ăn, ngay cả Vệ Sanh cũng mở miệng.
“Hai người muốn ăn cái gì, tôi cùng Tiểu Lược đi mua đồ ăn!” An Trình Điển cười mang Văn Lược kéo đi.
“Này, tôi.. tôi..” Văn Lược vội vàng cự tuyệt.
“Chuyện còn chưa xong, buổi chiều tiếp tục xem đi!” An Trình Điển một phen kéo Văn Lược, “Vào thay quần áo, đi siêu thị!”
“Tôi… tôi…” Văn Lược nói không ra lời, người đã bị kéo đi đẩy vào phòng ngủ nhốt lại.
Vệ Sanh ở phía sau buông tay, người nhà hắn thật sự đã gặp được khắc tinh.
Thời điểm Văn Lược bị nhét vào phòng ngủ, hắn còn đang ngẩn người, chính là tới tình huống này, nếu hắn còn không đi thì sẽ bị nói là làm kiêu đi! Tựa như chơi trò chơi mà chơi không ra gì, khẽ cắn môi, hắn vẫn là mở tủ quần áo, chọn một bộ thanh nhã rồi đi ra ngoài. Đi ra liền thấy An Trình Điển đã thay hảo y phục, quần áo của hắn tất cả đều nằm trong vali đi.
“Tiểu Càng nếu cậu không có việc gì, giúp tôi đem quần áo thu xếp một chút Trong vali còn có quà cho các cậu.” An Trình Điển lấy nón đội lên đầu Văn Lược, cũng lấy một cái đội cho mình, động tác thành thạo giống như đã làm mấy trăm lần.
Văn Lược soi gương sửa lại nón, sau đó càng nhìn càng thấy không thích hợp, quả nhiên, nhìn lại nón An Trình Điển, gì đây, này là nón đôi sao?
“Đi thôi!” An Trình Điển ngựa quen đường cũ với tay lấy chìa khóa xe Văn Lược, lôi Văn Lược ra ngoài.
Văn Lược thủy chung nghĩ không rõ, An Trình Điển mới ở bên đây vài ngày, như thế nào biết đường đến siêu thị. Hắn chính là gần một năm mới biết rõ.
“Cậu muốn ăn cái gì?” An Trình Điển ngồi trên xe thuận miệng hỏi.
“Tùy ý!” Tới tình huống này hắn đã muốn không chọn lựa gì, nhìn An Trình Điển thuần thục phát động xe, hắn lại nghĩ tới vấn đề kịch bản kia.
“Cậu rốt cuộc phải diễn bộ phim kia?” Rốt cuộc nhịn không được, hỏi ra.
“Ân!” An Trình Điển đánh tay lái xe, lái ra khỏi bãi đỗ, Văn Lược im lặng nhìn hắn, An Trình Điển bên cạnh đường nét rõ ràng thoạt nhìn dị thường đẹp trai, cùng bộ dáng bình thường bất đồng, hoặc là, Văn Lược hẳn là chưa từng cẩn thận nhìn hắn như vậy, vừa nhìn, tim lại đột ngột đập nhanh, đặc biệt là thời điểm hắn hơi nhếch khóe miệng.
Văn Lược cảm thấy tình huống rất không kỳ diệu.
“Không cần lo lắng cho tôi!” An Trình Điển cười cười vươn tay sờ đầu Văn Lược, “Bây giờ người có thể động đến tôi không có mấy người đâu!”
“Thiết!” Văn Lược khinh bỉ, loại này khẳng định đối với hắn vô nghĩa.
“Không cần nhìn tôi như vậy, lại nhìn, tôi sẽ nhịn không được bỏ tay lái nhào qua hôn cậu đó!” An Trình Điển thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt tự nhiên quay sang Văn Lược.
Văn Lược hoảng sợ, liếc hắn một cái, nếu không phải người kia đang lái xe, hắn thật sự đã đấm qua một quyền rồi.
Hết chương 53