Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đi qua ngôi chợ gần nhà Văn Lược, Văn Lược liền không nghĩ An Trình Điển vì cái gì phải lái xe qua nơi này. Sau đó tới siêu thị, hắn mới biết được dựa theo An Trình Điển đến đây, thì phải mua rất nhiều đồ ăn.
Lúc trước mua nhà, Văn Lược liền lo lắng đến chuyện chính mình không biết nấu ăn, cho nên hắn chọn nhà trong khu sa hoa, nhà hàng xếp dài, vì thế trong nhà hắn cái gì cũng không có, hắn hằng năm bên ngoài công tác, về nhà trử bỏ đi ngủ, căn bản không có tâm tình tự nấu ăn, vấn đề ăn uống chỉ cần gọi một cú điện thoại liền được giải quyết, làm gì phải khổ cực như vậy.
Cho nên hiện tại An Trình Điển ngụ lại, tự nhiên đồ ăn này nọ cũng nhiều hơn, cơm cũng phải nấu, đồ rửa chén cùng túi đựng rác cũng phải mua. Bất quá cũng may lúc Văn Lược mua nhà, dụng cụ trong bếp đều được người ta mua sẵn, nếu không hiện tại cũng phải mua nồi chảo dụng cụ linh tinh.
Bất quá ngoại trừ những thứ kia An Trình Điển cũng mua không ít, hay cái xe đẩy đầy đồ, Văn Lược cảm thấy chính mình thật mất mặt. Hai nam nhân cùng đẩy xe đi siêu thị cũng thực kỳ quái đi! Còn mua nhiều như vậy..
Hắn như thế nào trước kia không nhìn ra, An Trình Điển ở nhà sẽ như vậy.
“Ngày mai kêu Bạch Đồng cùng Liên Mục Thanh đến ăn cơm đi!” An Trình Điển một bên chọn trái cây, một bên nói với Văn Lược.
“Ân?” Văn Lược hừ một tiếng nhỏ trả lời, ánh mắt còn đang nhìn An Trình Điển lựa trái cây, hắn hoàn toàn không ý thức được An Trình Điển đang nói cái gì.
“Vậy cậu không có ý kiến..”
“Cái gì gọi là tôi không có ý kiến!” Văn Lược bỗng nhiên giựt mình tỉnh lại, dựa vào cái gì hắn phải cho Bạch Đồng cùng Liên Mục Thanh đến ăn cơm, hắn trước đó vài ngày còn bị Bạch Đồng chỉnh, này bút sổ sách còn chưa tính, còn dám tới ăn cơm.
“Cậu có ý kiến gì?” An Trình Điển nghiêng đầu nhìn hắn, biểu tình vô tội làm cho Văn Lược không đành lòng nói, hắn kiên quyết bảo, “Cậu nếu muốn tham gia tiết mục của Liên Mục Thanh, trước tiếp xúc một chút có cái gì không tốt?”
“Tôi..” Vừa nghe xong Văn Lược lại không có biện pháp phác bản.
“Trước chào hỏi, miễn cho đến lúc đó hắn khỏi trêu chọc cậu! Cậu còn chưa bị Bạch Đồng trêu cơt đủ? Liên Mục Thanh cùng hắn là cùng một loại người!” An Trình Điển cười nói, sau đó bỗng nhiên đè thấp mũ, tay nắm lấy tay Văn Lược bên cạnh hắn.
“Này, cậu…” Văn Lược bị hù chết, vội vàng giãy, nhưng hắn càng giãy An Trình Điển càng nắm chặt, tùy ý giãy dụa như thế nào cũng thoát không được. Văn Lược không có biện pháp, vừa lúc đem mũ kéo xuống.
An Trình Điển thực vừa lòng với loại thái độ “khuất phục” này của Văn Lược, hắn vẫn đều muốn cùng nhau đi dạo siêu thị, tay cầm tay cùng nhau lựa chọn gì đó. Loại này thoạt nhìn giống như cuộc sống đơn giản, trên người bọn họ vĩnh viễn không có khả năng này phát sinh, không nói trước hai nam nhân dắt tay nhau và vân vân, chỉ là hai người đem mũ kéo xuống, cũng sẽ khiến cho siêu thị xôn xao. Làm minh tinh có tự giác của minh tinh, không nên hơi một tí liền tim đập loạn.
An Trình Điển loại hình vi mạo hiểm này, làm cho Văn Lược mãi cho đến khi lên xe tim vẫn chưa được an ổn. Tay bị nắm chặt, đối phương một bộ dạng thản nhiên bình tĩnh nắm lấy tay hắn tiến vào trong đám người, nếu Văn Lược không biết An Trình Điển, hắn cũng hoài nghi người này liền giống như một gia đình chúa phu (người chồng mẫu mực) bình thường.
Văn Lược không am hiểu này nọ, cho tới bây giờ vào siêu thị cũng chỉ mua đồ ăn sẵn, căn bản sẽ không lựa chọn, lúc này đây bị kéo tới hàng thủy sản cùng hoa quả phơi khô, rồi từ hàng hoa quả phơi khô đi tới hàng rau, tay vẫn bị nắm chặt, cho dù An Trình Điển chọn đồ ăn, tay hắn cũng sẽ giữ chặt không buông.
Văn Lược từ khẩn trương bắt đầu từ từ thản nhiên, cảm thấy được để người này nắm tay như vậy rất tốt. Hắn còn chưa từng nắm tay người khác ở ngoài đi dạo, ngón tay nhịn không được liền bấu vào tay đối phương.
“Ân?” An Trình Điển bỗng nhiên ý thức được quay đầu nhìn Văn Lược.
Văn Lược mặt đỏ lên vội vàng buông lỏng tay, An Trình Điển vội vàng nắm chặt, sau đó cười cười cầm lấy tay hắn kéo vào ngực, gắt gao đè lại, một bên tiếp tục nhìn xem mua cái gì.
Văn Lược chậm rãi thả lỏng khí lực, can đảm cầm tay An Trình Điển, lần lượt đứng một bên hắn.
“Buổi trưa thời gian nhanh tôi tùy tiện làm vài món, buổi tối làm món cậu thích?” An Trình Điển quay đầu nhìn Văn Lược.
Văn Lược nghĩ, không hiểu được buổi trưa thời gian nhanh cùng buổi tối có gì khác nhau? Nhưng nghe được có ăn ngon liền vui sướng chính mình lựa vài món muốn ăn. Dù sao An Trình Điển nói hắn làm, cho nên Văn Lược cố ý chọn mấy món có nguyên liệu phi thường khó khăn.
Hai người đẩy xe ra tính tiền, Văn Lược cảm thấy rất xấu hổ, vội vàng kéo thấp mũ. An Trình Điển kéo mũ hắn xuống dùng sức kéo mũ Văn Lược, sau đó tính tiền. Thu ngân nhìn một đống đồ sắc mặt đều thay đổi.
“Vất vả!” An Trình Điển cười lấy thẻ ra chuẩn bị trả tiền. Thu ngân MM nghe được thanh âm liền ngẩng đầu nhìn, miệng nháy mắt mở rộng, Văn Lược chú ý tới vẻ mặt của thu ngân liền vội vàng giãy tay ra.
An Trình Điển không để ý lắm, hướng thu ngân MM trừng mắt, ngón tay để lên miệng làm động tác ‘xuỵt’, bộ dáng đẹp trai làm cho thu ngân MM mê đắm sửng sốt, tầm mắt liền dừng lên người Văn Lược bên cạnh, miệng lại mở rộng. Văn Lược không như An Trình Điển buồn tao, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười.
“Cái kia..” Thu ngân MM cắn môi do dự, “Có thể ký tên cho tôi không?”
An Trình Điển nở nụ cười, sau đó theo bóp da lấy ra ảnh chụp, nhìn nhìn thu ngân rồi viết một chuỗi ký tự, sau đó lôi kéo Văn Lược bước đi.
“Cậu vừa mới đưa cho nàng cái gì?” Văn Lược đuổi theo An Trình Điển phía trước hỏi.
“Ân? Hình như là ảnh chụp của cậu.” An Trình Điển tiếp tục giả ngu bước đi.
“Cái gì?” Văn Lược sửng sốt một chút, lập tức liền bốc hỏa, hắn tuyệt đối tin tưởng An Trình Điển có thể làm ra loại chuyện này, “Cậu… Cậu.. cậu cư nhiên lại lấy ảnh chụp của tôi..”
“Cậu không phải nên tò mò tại sao tôi có ảnh chụp của cậu trong bóp sao?” An Trình Điển một bên bỏ đồ vào cốp xe, một bên tán gẫu cùng Văn Lược, hắn dám chắc một điều, trong bóp của hắn có ảnh chụp của Văn Lược, bất quá cái loại trân quý phẩm này làm sao có thể tặng cho người khác? Huống hồ để người khác biết được trong bóp tiền của mình lại có ảnh của Văn Lược thì sẽ trở nên thế nào, hắn thích Văn Lược, cũng không muốn vì chuyện này mà làm liên lụy y.
Khi về đến nhà, Tiểu Càng đã sắp xếp xong quần áo của An Trình Điển vào tủ của Văn Lược, về phần quà tặng, hai người đã lấy, hiện tại đang ngồi một bên xem TV.
Văn Lược vừa thấy hai người liền bốc hỏa, cầm gói to vứt trên mặt đất, đi qua đá chân Vệ Sanh: “Đi giúp tí coi, tôi không phải cho anh ở lại đây để hưởng phúc.”
Vệ Sanh đang ăn gì đó cũng bị Văn Lược đá đi, thầm thì thì thầm hướng vào phòng bếp, “Cậu không phải luyến tiếc để An Trình Điển nhà cậu làm một mình mệt đi!”
Văn Lược mông còn chưa ngồi xuống salon, nghe như thế liền đứng lên, “Anh… Anh.. Anh trở lại đây ngồi xuống cho tôi!”
Vệ Sanh xấu hổ đứng tại chỗ.
“Ngồi xuống!” Văn Lược hung hăng chỉ salon. Vệ Sanh thành thành thật thật ngồi trở lại, Văn Lược đưa đồ ăn vặt cho hắn, “Ăn!”
An Trình Điển ở cửa cầm hai gói đồ, nhìn hai người đùa giỡn, không ngừng hâm mộ. Không có biện pháp, Văn Lược đối hắn có cảnh giác, hiện tại có người ngoài, hắn có thể cùng mình nói chuyện đều là có chút khách khí.
An Trình Điển thở dài, vẫn là làm việc đi! Một bao rồi một bao đem để lên bàn trong bếp, sau đó bắt đầu nấu cơm. Ba người kia bên ngoài thật nhẫn tâm không vào giúp. An Trình Điển ai oán nhìn nhìn phòng khách, ba người đang xem tiết mục của Liên Mục Thanh, trừ bỏ Văn Lược nghiêm trang, mặt khác hai người kia đều đã cười lăn lộn.
Muốn người này cười thật khó khăn.
Quên đi, khẳng định không có người giúp, An Trình Điển nhận mệnh liền đóng cửa phòng bếp, khởi công. Trước đem xương vào hầm, sau đó bắt đầu làm cái khác.
Đại khái qua mười mấy phút đồng hồ, cửa phòng bếp đột nhiên bị đẩy ra, An Trình Điển quay đầu lại nhịn không được cười, Văn Lược hé ra mặt không được tự nhiên ở cửa.
“Bọn họ kêu cậu vào đây?”
“Hừ!” Văn Lược hắc nghiêm mặt mở cửa đi vào, sau đó khép lại, “Bọn họ mới không quản cậu!”
Ngụ ý chính là, hắn đây tự nguyên tiến vào giúp đỡ. An Trình Điển nở nụ cười, Văn Lược lập tức mặt liền vặn vẹo, “Cậu không cần loạn tưởng, tôi cảm thấy để khách nhân ở trong phòng bếp làm một mình không phù hợp với triết học chủ nhà của tôi.”
“Ân!” An Trình Điển vẫn như cũ nhìn Văn Lược cười.
Văn Lược lúc này mới chú ý đến An Trình Điển bộ dạng ủy khuất, tạp dề buộc trên người, cư nhiên lộ ra một cỗ lực tương tác, Văn Lược nghĩ người này nếu diễn vai gia đình chúa phu, nhất định cũng là chúa phu suất nhất.
Đang nghĩ ngợi An Trình Điển đã bước tới choàng cho hắn cái tạp dề.
“Đừng nhúc nhích! Tôi giúp cậu hạ tạp dề.” An Trình Điển đứng phía sau, phả ra hơi thở ở cổ hắn, làm cho hắn nhịn không được rụt cổ lại, sau đó bên hông căng thẳng một phen liền bị buộc chặt. An Trình Điển dán rất gần, hai tay ở sau lưng lộng, Văn Lược nhìn không thấy, trong lòng cảm thấy khó chịu.
“Tốt lắm!” An Trình Điển giúp hắn hạ dây lưng còn vỗ mông hắn một cái.
Văn Lược lập tức nhảy dựng lên, liếc ngang trừng mắt hắn, “Cậu làm gì?”
“Cậu cảm thấy được tôi muốn làm gì?” An Trình Điển bị Văn Lược trừng mắt, ngoạn tâm lập tức thức dậy, tiến qua dựa vào Văn Lược, “Cậu có phải hay không chờ mong tôi đối cậu làm cái gì nha?”
“Cái rắm!” Văn Lược lui lại, phòng bếp nguyên bản không lớn còn phải chứa hai đại nam nhân, hắn lập tức bị đẩy tới vách tường.
“Làm thần tượng cũng không nên thô lỗ như vậy.” An Trình Điển tiếp tục tiến tới dán chặt Văn Lược vào tường.
“Không phải việc của cậu!” Văn Lược tiếp tục thô lỗ quát, bất quá bởi vì cố kỵ hai người bên ngoài, thanh âm bị đè nén đển mức thấp nhất, hiệu quả giảm tới một phần ba.
“Cái miệng thật đúng là..” An Trình Điển tự cố tự địa nói xong, sau đó thực tự nhiên cuối xuống ngậm lấy cái miệng kia.
Văn Lược đại khái là có chuẩn bị, cho nên thời điểm môi An Trình Điển áp tới, hắn rất nhanh quay đi chỗ khác, nhưng An Trình Điển phản ứng so với Văn Lược nhanh hơn, hai tay giữ chặt mặt Văn Lược, cứng rắn áp tới, so với dự đoán còn muốn tham lam đem hôn môi này làm đủ diễn.
Hết chương 54