Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
An Dịch là người đồng sáng lập công ty giải trí quốc tế CYH, mạng lưới cực kì rộng, nhưng hắn vẫn thua thiệt về mặt làm cha, hắn quyết đoán hạ lệnh đem chuyện An Trình Điển bị thương đè ép xuống dưới, Tiểu Càng nhẹ nhàng thở ra, An Trình Điển còn đang trong phòng phẫu thuật, đã áp chế các đầu đề báo chí quốc nội sáng ngày mai chuyện An Trình Điển bị thương.
An Trình Điển xuất hiện không chỉ làm cho Tiểu Càng phải uống một viên thuốc an thần, còn làm cho mọi người ở đây biết bối cảnh gia đình của ảnh đế, giống như chưa bao giờ nghe chuyện An Dịch là cha của An Trình Điển. Đại khái mọi người đều nghĩ, nếu cha là ông tổng của CYH, vậy An Trình Điển còn vì cái gì hợp tác với công ty khác.
Điện thoại An Dịch luôn luôn reo lên, hắn mỗi cái đều bắm tắt, cuối cùng đón một cuộc, đi đến một góc nghe điện thoại, thanh âm đầu dây bên kia rất lớn, cùng loại với thét chói tai. Sau đó nghe thấy An Dịch nhỏ giọng an ủi nói: “Con nó không có việc gì, bà không cần lo lắng!”
Điện thoại đầu dây bên kia truyền đến một câu: An Dịch cái đồ vương bát đản!
Sau đó im lặng.
Khuôn mặt An Dịch hằn lên dấu vết của năm tháng lộ ra một vẻ tươi cười xấu hổ. Tiểu Càng nghe, phỏng chừng người này là mẹ của An Trình Điển – Như Diên.
Sau đó đèn phòng phẫu thuật cuối cùng tắt, cửa mở, bác sĩ bước ra. Tiểu Càng vội vàng chạy qua hỏi, bác sĩ nói có điểm nghiêm trọng, nhưng đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm. Tập thể ở chỗ này nhẹ nhàng thở ra, An Trình Điển hôn mê được đẩy ra ngoài, cả người thoạt nhìn thực suy yếu, An Dịch an bài cho hắn ở phòng chăm sóc đặc biệt, thỉnh hai y tá đặc biệt tới chiếu cố hắn.
Sau đó nhìn nhìn Nặc Uy cùng đạo diễn còn có vài nhân viên đang đứng trước cửa, rồi nói: “Mọi người về nhà nghỉ ngơi đi! Quay phim bị thương là điều khó tránh khỏi, hiện tại đã không có việc gì rồi! Chuyện này chắc chắn sẽ giấu không được lâu nhưng tôi hy vọng trong thời gian An Trình Điển tịnh dưỡng, không có tin tức nào bị truyền ra.”
Đạo diễn gật gật đầu, trong lòng phỏng chừng cũng không chịu nổi. Nặc Uy theo phía sau cái gì cũng chưa nói. Bộ phim này diễn viên chính thì còn đang ngất, phối hợp diễn thì bị chặt đứt tay, đạo diễn phỏng chừng muốn đi bái thần.
Mọi người đi rồi chỉ còn Tiểu Càng cùng An Dịch ngồi ở bên ngoài phòng bệnh, cách tấm kính nhìn thấy An Trình Điển bên trong bị quấn đầy băng, lông mày hai người không có biện pháp giãn ra.
An Dịch luôn luôn hút thuốc, làm cho người ta cảm thấy rất không an lòng. Tiểu Càng cùng An Dịch không tiếp xúc nhiều, An Dịch bảo dưỡng tốt lắm thoạt nhìn như ba mươi bốn mươi tuổi. Khó trách nhiều nữ minh tinh muốn lên giường với ông ta, bộ dạng lại suất, nghe nói ông ta là người phi thường ôn nhu, đối với ai cũng tốt. Bất quá đại khái người này rất đa tình, Như Diên không chịu nổi mới bỏ đi!
Vậy đây cũng chính là bi kịch thời thơ ấu của An Trình Điển.
Bất quá Tiểu Càng cùng ông ta tiếp xúc không nhiều, nếu không lúc An Trình Điển trù tính đổi công ty, ông ta đã đến tìm Tiểu Càng, chỉ sợ Tiểu Càng cũng không biết An Dịch cư nhiên là ba ba của An Trình Điển.
Đến hơn chín giờ tối, An Trình Điển chậm rãi tỉnh lại, đại khái hết thuốc tê, cảm thấy đau nên bị cấp tỉnh, Tiểu Càng vội vàng nhấn chuông gọi bác sĩ.
Mặt An Trình Điển rất khó nhìn, cau mày miệng luôn mấp máy, tựa hồ muốn nói cái gì. An Dịch đứng một bên lẳng lặng nhìn, sau đó đẩy Tiểu Càng một chút, “Hình như nó muốn nói suy nghĩ của mình.”
Tiểu Càng có điểm buồn bực, An Trình Điển muốn nói suy nghĩ của mình ông cúi xuống nghe là được, vì cái gì còn muốn kêu mình, hai người bọn họ chẳng lẽ không thân thuộc.
Bất quá nghe An Trình Điển nói xong, hắn cảm thấy có điểm may mắn vì An Dịch không cúi xuống nghe. Bất quá An Trình Điển nghĩ đại khái không ai nghe được, liền tăng lớn âm thanh, không biết ý chí từ đâu tới, cư nhiên thật rõ ràng nói ra câu kia.
Hắn nói: “Đừng cho Tiểu Lược biết.”
Văn Lược? An Dịch trầm tư một chút, sau đó hỏi Tiểu Càng, “Tiểu Lược? Là Văn Lược sao?”
Tiểu Càng không biết phải trả lời thế nào.
“Nghe nói tụi nó quan hệ tốt lắm.” An Dịch đại khái cũng không nghĩ tới mặt kia, mà là nhíu mày. “Vì cái gì lại không thể nói?”
“Cái kia.. Văn Lược.. đang ở Pháp quay phim.” Tiểu Càng cũng không biết nói thế nào, chẳng lẽ nói con chú lo lắng sợ đối phương biết sẽ lo lắng (hảo khó đọc), cho nên mới không chịu nói.
An Dịch cũng không đem việc này để trong lòng, hắn dù sao chỉ có một đứa con trai, khẳng định tâm tư đều đặt ở An Trình Điển, dù sao cũng lớn tuổi, thời điểm ngưng trọng, trên trán hằn lên vài nếp nhăn.
Một lát sau Như Diên cũng tới rồi, nàng tái hôn với một quý tộc Âu châu, trực tiếp ngồi phi cơ riêng bay tới. Tới bệnh viện nhìn thấy bộ dáng của An Trình Điển, nước mắt đã muốn chảy xuống, nhìn An Dịch thì nắm tay lại, An Dịch cười khổ để nàng tùy ý đánh, lúc trước hắn không chịu buông tay giành quyền nuôi con, hiện tại con mình biến thành cái dạng này hắn cũng phải chịu trách nhiệm.
An Trình Điển đã muốn thanh tỉnh, đau đến mức lông mày vẫn không thể giãn ra, nhìn đến ba mẹ mình đứng trước mặt, bỗng nhiên liền nở nụ cười, mở miệng, thanh âm có chút suy yếu: “Đã lâu không thấy hai người đứng cùng một chỗ…”
Như Diên sau khi đánh xong nước mắt đều rớt xuống, An Dịch định vươn tay ôm lấy nàng, nhưng thân sĩ Châu Âu đằng sau Như Diên đã ôm lấy vai nàng, An Trình Điển nhìn tay cha mình ở sau lưng mẹ mình ngượng ngùng thu hồi, có chút thương cảm.
“Cha mẹ về đi! Tiểu Càng ở đây là được rồi.” An Trình Điển gắng sức nói một câu, Như Diên cùng An Dịch lộ ra vẻ xấu hổ, bất quá hai người bọn họ ở trong này cũng không giúp được gì, đối với An Trình Điển mà nói, bọn họ tới đây đã là an ủi rất lớn đối với hắn, so với giúp đỡ, hắn cảm thấy Tiểu Càng càng thêm thích hợp ở lại.
Quan hệ giữa hắn cùng cha mẹ bất quá chỉ còn vì huyết thống, cho nên hắn vẫn như cũ thực tôn trọng cha mẹ của mình, nhưng mà giới hạn cũng chỉ tới tôn trọng, người khác đối với cha mẹ chính là tình thương nồng đậm, với hắn mà nói chỉ là hữu tình. Hắn lúc còn nhỏ, An Dịch cùng Như Diên đều chỉ lo cho sự nghiệp của mình, đợi cho bọn họ muốn chăm sóc đứa con, đứa con này đã không cần bọn họ nữa.
An Trình Điển cần nghỉ ngơi cùng tịnh dưỡng, thân thể bị thương có điểm nghiêm trọng, mấy chỗ xương bị gãy, giải phẫu lớn nhỏ hơn một tuần, trung gian tin tức vẫn được phong tỏa thực nhanh, quyền lực của An Dịch dù sao cũng có chút lớn. Thời điểm thân thể hắn an an ổn ổn một chút, An Dịch liền mang hắn về nước, Như Diên lo lắng cũng đi theo.
Nặc Uy cũng tới xem An Trình Điển vài lần, An Trình Điển thật không có trách cứ hắn, mà đối với ý chí chiến đấu bị kích phát của mình cảm thấy bất đắc dĩ, bản thân từ khi nào trở nên xúc động như vậy. Hai người nguyên bản không thân, cho nên chỉ ân cần thăm hỏi một chút, nhưng thật ra Tiểu Càng thập phần không muốn gặp Nặc Uy, nhìn đến An Trình Điển có ý tứ không muốn nói nữa, liền nói An Trình Điển phải nghỉ ngơi, kêu hắn rời đi.
“Tôi nghĩ… Tôi đã có chút xem thường cậu.” Nặc Uy lưu lại một câu như vậy, nghe chua chua, bất quá An Trình Điển vẫn cảm thấy tâm tình của hắn không tồi.
Sau khi về nước, An Trình Điển hoàn toàn hưởng thụ đãi ngộ của thiếu gia, An Dịch cùng Như Diên đại khái bỗng nhiên muốn tẫn nhất tẫn tố trách nhiệm của cha mẹ, đem An Trình Điển hầu hạ như đại gia.
“Tiểu Lược biết chưa?” Thời điểm có thể bình thường nói chuyện, An Trình Điển liền hỏi Tiểu Càng.
“Hắn không biết, bất quá.. cậu không liên lạc với hắn nửa tháng rồi, chẳng lẽ hắn lại không biết?” Tiểu Càng hỏi lại, dù sao hắn cũng cảm thấy gạt Văn Lược là không tốt. Người yêu không phải nên thành thật với nhau sao?
“Đã muốn giấu diếm, vậy thì giấu luôn đi!” An Trình Điển có chút mệt mỏi, nằm ở trên giường cả người cột băng đều không thoải mái, hơn nữa chỗ bị thương luôn luôn ẩn đau, một đại nam nhân như hắn có điểm ăn không tiêu, kỳ thật hắn muốn Văn Lược, rất muốn rất muốn, tuy rằng Văn Lược luôn mạnh miệng, nhưng hắn cảm thấy nếu Văn Lược biết việc mình bị thương, khẳng định sẽ bỏ hết công việc chạy về đây, không biết vì cái gì lúc bắt đầu theo bản năng hắn không muốn làm Văn Lược lo lắng, đến lúc này lại có ý tứ làm cho Văn Lược sốt ruột.
“Loại ý tưởng này của cậu chính là rất khác người!” Nhìn thân thể An Trình Điển bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, Tiểu Càng lại không khách khí.
“Tôi cùng hắn!” An Trình Điển thấp giọng nói: “Luôn có điểm danh không chánh nói không thuận.”
Tiểu Càng bạch liễu tha nhất nhãn, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, phải không? Đương sự còn thấy chưa đủ nên gạt lẫn nhau để chứng minh tình cảm? Ngây thơ! Điểm này trên cơ bản Vệ Sanh cùng Tiểu Càng có cùng quan điểm. Bất quá yêu cầu của người bệnh vẫn là quan trọng nhất, hơn nữa Vệ Sanh hiểu được bộ phim này Tiểu Càng không kéo dài được.
Văn Lược gần đây quay phim cũng có chút vội, khi rảnh rỗi gọi điện cho An Trình Điển hoặc nhắn tin cũng không thấy đối phương hồi đáp, thời gian lâu, liền tránh không khỏi cảm thấy bất an, vốn thấy An Trình Điển cùng Nặc Uy hợp tác đã bất an, hiện tại cư nhiên còn không nhận điện thoại không nhắn tin. Thật sự rất lo nhưng chỉ có thể gọi điện hỏi Tiểu Càng, Tiểu Càng trả lời là An Trình Điển đang vội, nói linh tinh gần đây An Trình Điển thật sự quay rất mệt mỏi lừa dối Văn Lược.
Về phần điện thoại của An Trình Điển, lúc tai nạn xe đã bị làm nát rồi.
Văn Lược tuy rằng bất an, nhưng thật sự về không được, Quý đạo diễn rốt cuộc phát hiện tiến độ có chút chậm không kịp với các lễ trao giải cuối năm, bỗng nhiên đẩy nhanh tiến độ, Văn Lược bắt đầu xoay vòng vòng, cho nên tình huống chậm rãi biến thành quay xong trở về khách sạn liền ngủ, thức dậy lập tức đi quay, người cũng gầy đi.
Thật vất vả đợi đến lúc được về nước, máy bay đáp xuống bên kịch tổ đã lấy xe tới đón hắn, bên trong xe có không ít tạp chí, hắn tùy tiện lấy một quyển đọc, nhưng mới vừa nhìn đến bìa báo hắn lập tức điếng người.
Hắn làm sao lại không biết? An Trình Điển cư nhiên bị thương?
Tạp chí đưa tin, An Trình Điển bị thương đã hơn một tháng, gần đây mới đăng tin, kịch tổ vì hai diễn viên bị thương đều muốn tê liệt. Nghe nói An Trình Điển không có gì đáng ngại, nhưng thân thể vẫn đang chậm rãi khôi phục, năm nay sợ không thể làm việc.
Nghiêm trọng như thế? Nhìn tin tức trên tạp chí, tâm Văn Lược bỗng nhiên bị túm lại một chỗ, hắn lấy di động ra gọi cho Tiểu Càng.
“An Trình Điển đâu?” Thanh âm coi như bình thường, chính là mắt đều đỏ lên hết rồi.
“A nga.. hắn đang làm việc, vừa mới nghỉ ngơi xong!” Tiểu Càng nói dối đã muốn phi thường thành thạo.
“Như vậy a!” mắt Văn Lược ướt ướt không dám nhắm lại, sợ nhắm lại sẽ không khống chế được, theo điện thoại rống tới: “Chúng ta tán gẫu trước! Chờ hắn tới lúc nghỉ ngơi liền đưa cho hắn nghe!”
“Ách..” Tiểu Càng có điểm khó khăn nhìn nhìn An Trình Điển đang xem tạp chí kế bên.
An Trình Điển thở dài, vươn tay lấy điện thoại nói: “Tiểu Lược..”
Hết chương 67