Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 3: Em bé mắt to màu hồng
"Leola, mau cởi đồ, mau mau!" Lời còn chưa nói hết, Keisy nhanh như khỉ nhào lên Leola, bắt đầu lột kỵ sĩ trang màu trắng trên người Leola.
"Woa, thì, thì ra hai vị đại ca có quan hệ này..." Thanh Thanh đỏ mặt che nửa con mắt, nhưng lại len lén nhìn từ khe hở.
"Tôi nghĩ, Keisy là muốn bán bộ quần áo này..." Leola lãnh tĩnh mà bình luận tình huống.
"Cái gì!" Thanh Thanh lập tức tiến lên gia nhập hàng ngũ lột đồ: "Không được đâu, đây là quần áo của ca ca, là bảo bối của Thanh Thanh, không thể đem bán!"
Đối mặt với hai người muốn cưỡng chế cởi đồ trên người mình, Leola trái lại không có phản ứng gì, mặc cho bọn họ động tay động chân, chỉ là đề xuất một cái nghi vấn: "Túc xá bị phá hủy rồi, làm sao đây?"
Hai người nghe xong đều dừng lại động tác, Keisy trái lại nhìn về phía người đã từng ở trong học viện này lâu hơn: "Túc xá cũng đã biến thành tòa nhà sắp sập rồi, cái ông hiệu trưởng gì kia chung quy nên ra mặt rồi chứ?"
"Hiệu trưởng Barbarise làm việc luôn luôn đều rất..." Thanh Thanh không khỏi nuốt nuốt nước miếng, mới dám tiếp tục nói: "Có chút quái dị, ông ấy sẽ làm sao, em cũng không biết."
"Kệ ông ta, dù sao bà chủ sẽ bao ở mà." Keisy thờ ơ mà trả lời.
Thanh Thanh như là cố lấy dũng khí lớn nhất của cuộc đời nói: "Nếu, nếu như anh bán mất quần áo của ca ca, em sẽ không muốn các anh làm vệ sĩ nữa!"
"Cái gì!" Keisy nghe vậy, mặt biến sắc, lập tức buông cái áo đã lột được một nửa, thanh âm trở nên vô cùng nịnh nọt: "Bà chủ, con đây chỉ là đùa với bà mà thôi, con làm sao dám lấy bảo bối của bà đi bán chứ."
"Vậy thì tốt." Thanh Thanh thở phào: "Chẳng qua Leola đại ca mặc kỵ sĩ phục của ca ca thật là đẹp, sau này cũng cho đại ca mượn đi làm Mặt Nạ Bạc nhé."
Nghe thấy lời này, Leola và Keisy đều nhìn hướng Thanh Thanh, Keisy còn xòe hai tay: "Làm gì còn phải làm Mặt Nạ Bạc chứ: "Cái thằng Jett phiền toái này cũng đã đổ cho viện kỵ sĩ rồi, bây giờ để cho Mặt Nạ Bạc biến mất, vừa vặn không có cái gì để đối chứng, để cho viện kỵ sĩ và viện trang giáp đi làm chó cắn chó đi, chúng ta ở bên này còn có thể ở bên cạnh xem kịch đây."
"Nhưng... Mặt Nạ Bạc rất ngầu mà!" Thanh Thanh có chút thất vọng cúi đầu.
"Cái tên sàm như thế ngầu chỗ nào." Keisy lườm một cái, nhưng nhìn thấy bà chủ cũng cong miệng lên không vui rồi, Keisy vội vàng chuyển đề tài: "Cũng qua giữa trưa rồi, chúng ta vẫn là đi học đi, nếu chúng ta bị đuổi học, thế thì sẽ có mạng người đấy."
Leola đang định thay quần áo trên người, nhưng Thanh Thanh lại lộ ra ánh mắt thất vọng nhìn hắn, Leola cởi một cái nút, đôi mắt thất vọng của Thanh Thanh vừa lại tuôn ra nước mắt đầy ngập, đợi đến khi Leola cởi bỏ cái áo màu trắng, Thanh Thanh đã ngồi xổm ở trong góc vừa khóc vừa vẽ tròn tròn...
Trên mặt Keisy đen hết một nửa, bất đắc dĩ nói với Leola: "Tôi thấy anh đừng cởi nữa, phủ bên ngoài trường bào màu xám đậm của viện thuật sĩ là được, nếu không tôi thấy bà chủ nhà chúng ta có khả năng không chịu phát cơm nước tối nay rồi."
Thanh Thanh vừa nghe, lập tức quay đầu mong đợi chuẩn bị nhìn Leola, Leola sau khi thấy Thanh Thanh đưa mắt ra, đành mặt vô biểu tình mà mặc áo trở lại, phủ lên trường bào màu xám đậm, rồi gỡ mặt nạ trên mặt xuống, bỏ vào túi cho xong chuyện.
Ba người để tránh cho chuyện vẫn còn chưa đến phòng học đã tan học xảy ra, cũng vội vàng lên đường tiến về phía phòng học.
"Thanh Thanh, tam đại học viện có đặc điểm gì?" Trên đường đi, Leola hiếm hoi mở miệng hỏi Thanh Thanh, dù sao trải qua mấy lần kinh nghiệm, hắn cũng hiểu được, nếu như không muốn nhận được đáp án, thì cứ hỏi Keisy.
"Oh oh, Leola đại ca không biết sao?" Thanh Thanh hưng phấn giải thích: "Viện kỵ sĩ chính là chuyên môn huấn luyện kỵ sĩ, trong đó có Quang Minh kỵ sĩ, Ám Hắc kỵ sĩ, chẳng qua nổi tiếng nhất vẫn là Long kỵ sĩ, nhưng số lượng Long kỵ sĩ của viện kỵ sĩ không nhiều, nơi chủ yếu sản sinh Long kỵ sĩ vẫn là ở Long Hoàng đế quốc, những người đó tới học viện Acalane không nhiều, lần trước nghe thấy người ta nói hình như chỉ có ba hay là bốn người."
"Bọn họ..." Leola chủ yếu muốn biết, là đặc tính, võ công và vũ khí vân vân của kỵ sĩ.
Keisy búng búng ngón tay, thờ ơ mà nói: "Kỵ sĩ coi trọng nhất là vinh dự, huyết thống và thanh vũ khí trên tay, nguồn lực lượng của bọn họ chủ yếu là đấu khí và võ công."
Thanh Thanh bạt mạng gật đầu vừa lại bổ sung: "Kỵ sĩ của viện kỵ sĩ đều vừa ngầu vừa đẹp trai!"
"Về phần viện trang giáp chiến cơ, anh hồi nãy cũng kiến thức được rồi đi?"
"D cơ, C cơ nghĩa là gì?" Leola lần nữa đề xuất chỗ khó hiểu của mình.
"Trang giáp chiến cơ cũng là phân đẳng cấp, XABCD, đẳng cấp càng về sau càng kém, chẳng qua bình thường mà nói: "C cơ đã coi như là trang giáp chiến cơ không tệ rồi, chẳng qua gặp phải kẻ thao túng đẳng cấp như thằng Jett kia, C và D cơ hình như cũng không có bao nhiêu khác biệt, đúng là nỗi đau của C cơ à." Keisy lắc đầu thở dài.
Leola còn muốn hỏi về viện thuật sĩ, hiếm khi Keisy lại có thể sẽ nghiêm túc trả lời, nhưng ngẫm lại lát nữa sẽ đến phòng học, hẳn là đã có thể hiểu thuật sĩ là làm cái gì, Leola cũng không có làm điều thừa.
An tĩnh dạo bước trên con đường lớn của sân trường, hai bên đều là cây cối, Leola chưa bao giờ từng nghĩ mình sẽ có cuộc sống nhàn tĩnh như thế, lần này bỏ trốn khỏi tổ chức, mặc dù bất ngờ rơi vào thế giới khác, chẳng qua trái lại đối với hắn là kết quả không thể nào tốt hơn, tổ chức dù cho có bản lĩnh thông thiên, cũng không thể vượt ngang thời gian không gian để truy sát hắn.
Chẳng qua, mình rơi vào thế giới khác, rốt cuộc có liên quan với Anse hay không? Nhớ lúc hắn bị truy đến không còn đường lui, dây chuyền của Anse tặng lại đột nhiên chấn động kịch liệt... một kẽ nứt từ hư không xuất hiện, dưới tình huống không còn lựa chọn, bước vào khe nứt, liền phát hiện mình lại có thể đến một thế giới khác. Nếu như đây thật có quan hệ với Anse, vậy mình vừa lại nợ Anse một phần tình, nhưng phần tình này lại vĩnh viễn cũng không có ngày trả.
"Woww, Keisy đại ca, Leola đại ca, các anh nhìn bên kia kìa!" Thanh Thanh đột nhiên kinh ngạc mà kêu lên.
"Gọi tôi là Keisy là được rồi, gọi Keisy đại ca nghe lên thật kỳ cục." Đối với câu đại ca này, Keisy luôn khó chịu cả người, nhưng nhìn về phía Thanh Thanh chỉ, Keisy cũng không nhịn được mắt phát sáng một chút.
"Oa, rồng kìa."
Một con vật khổng lồ màu xanh đang bị nhốt ở một cái lưới điện kêu loẹt xoẹt, nhìn kỹ, trên người con vật khổng lồ cao khoảng chừng mười mét đó, rải đầy vẩy màu trắng mỹ lệ, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, một đôi cánh khổng lồ phía sau mặc dù bị lưới điện hạn chế, không thể duỗi dài, nhưng cái sừng nhọn hoắc khổng lồ ở đầu cánh lại như đang nói cho mọi người tính nguy hiểm của nó, mà cơ bắp cường tráng tràn ngập lực lượng ở toàn thân trên dưới con vật khổng lồ càng khiến người sợ hãi không dám tiếp cận, đây là sinh vật nguy hiểm nổi tiếng nhất của Long Hoàng đế quốc —- rồng.
"Rồng? Có liên quan đến Long kỵ sĩ?" Leola theo trực giác liên kết hai cái chữ giống nhau này lại, con vật khổng lồ này chẳng lẽ là cưỡi cái gì đó? Đây không khỏi quá kinh người rồi, mặc dù như thế, trên mặt Leola lại không có một chút xíu biểu tình kinh ngạc nào.
"Đúng vậy, đây là lần thứ ba em nhìn thấy rồng đó, con rồng màu trắng này là con đẹp nhất em từng thấy, cái Long kỵ sĩ nhập học năm nay kia nhất định cũng là một anh chàng đẹp trai siêu cấp, thật muốn nhìn thấy anh ấy có bao nhiêu ngầu quá." Thanh Thanh bưng hai má, không nhịn được ảo tưởng tư thế oai hùng của Long kỵ sĩ.
"Hơ, tôi nghĩ cô có lẽ sẽ rất nhanh chóng thấy được thôi." Keisy vất vả mà ngẩng đầu nhìn lên: "Lưới điện hình như sắp bị cái con đó tông hỏng rồi."
Cái gì? Thanh Thanh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn về hướng rồng, không biết vì sao con rồng mỹ lệ vừa lại khủng bố kia đột nhiên phát cuồng, bạt mạng va đập vào lưới điện xung quanh, dưới nhíu mày của Leola, lưới điện bị va đập ầm ầm rớt xuống một tảng, con rồng mười mét cứ như thế không chút trở ngại xuất hiện trước mặt dân chúng, sải rộng chân sau thô tráng của nó, mỗi một bước đều khiến mặt đất chấn động.
"Làm, làm sao đây? Thật đáng sợ!" Thanh Thanh đột nhiên ngồi xuống ôm chân của Leola, như thể làm như vậy thì con rồng sẽ không đạp lên đầu cô.
"Kệ nó đi." Keisy còn rất nhàn hạ thoải mái mà xem kịch, dù sao bọn họ cách con rồng kia khá xa, hơn nữa cũng nhìn thấy xung quanh con rồng kia có rất nhiều gã mặc kỵ sĩ phục, căn cứ vào tinh thần kỵ sĩ mà cậu biết, những gã đó hẳn là sẽ dùng sinh mệnh để ngăn cản con rồng đó, không để cho nó nguy hại dân chúng vô tội, ví dụ như mình.
"Oa, vừa lại giẫm bẹp một người rồi." Keisy tặc lưỡi lắc đầu.
"Cái gì!" Thanh Thanh hoảng loạn ngẩng đầu nhìn, dưới tàn sát bừa bãi của con rồng, đã có mấy học sinh của viện kỵ sĩ máu chảy đầy đất, nhưng mọi người vẫn giơ kiếm trong tay, liều mạng ngăn cản con rồng rời khỏi.
Thanh Thanh đơn giản là sợ đến tim muốn nhảy ra ngoài, cứ tiếp tục như thế, viện kỵ sĩ nhất định thương vong nặng nề, có biện pháp gì có thể giúp đỡ những kỵ sĩ kia hay không... Thanh Thanh đột nhiên thất thần, nhìn cái chân mình đang ôm, phía dưới trường bào còn lộ ra quần màu trắng, Mặt Nạ Bạc!
"Leola, anh làm ơn!" Thanh Thanh cố lấy một tí ti dũng khí ở dưới đáy lòng, đứng trước mặt Leola run rẩy nói.
"Không." Leola quả quyết mà nói.
Thanh Thanh bị khuôn mặt lạnh của Leola dọa sợ, cũng không còn dũng khí nhờ vả Leola nữa, cô đành chuyển hướng sang Keisy người duy nhất dám đề xuất yêu cầu với Leola, nhưng Keisy lại ra vẻ như không có chuyện gì, tiếp tục hưởng thức cảnh quan dũng sĩ đánh rồng ác.
Thanh Thanh dưới tình huống vô kế khả thi, đành lấy hòm kho báu ra, cô lấy xuống trâm cài áo hô lớn: "Cái trâm cài áo này là quà sinh nhật mười tám tuổi của tôi, trên đó có ba viên hồng ngọc, còn có một đống vụn kim cương, thậm chí còn được làm bởi siêu hợp kim cứng nhất..."
Không cần chờ Thanh Thanh nói hết, mắt của Keisy đã tỏa sáng: "Đây là thù lao đánh ngã con rồng kia?"
"Đúng." Thanh Thanh nắm chặt trâm cài áo: "Đánh ngã con rồng kia thì cho anh."
Keisy không nói nhiều lời, rút súng ra, lập tức nổ một phát súng vào đầu con rồng kia, sau đó... chớp mắt ôm lấy bà chủ chạy mất tăm, chỉ để lại một câu: "Leola, mọi thứ cứ giao cho Mặt Nạ Bạc nhé nhé nhé..."
Leola vốn đang định kiên quyết từ chối Keisy, lúc này thấy con rồng kia dáng vẻ tràn đầy phẫn nộ vọt tới, lấy nhãn lực của Leola, có thể nhìn ra một cách rõ ràng, con ngươi của con rồng kia chiếu ra chính là thân ảnh của Leola, xem ra bởi vì tên đầu sỏ đã chạy quá nhanh, cho nên con rồng đã tưởng rằng là chuyện tốt của hắn làm rồi.
Không còn thời gian do dự, Leola mang mặt nạ lên, ném trường bào màu xám đậm vào rừng cây hai bên, lần thứ hai hóa thân thành Mặt Nạ Bạc, lúc này rồng đã phóng tới trước mặt Leola, há cái miệng to lớn có thể nuốt chửng một người nhào tới, Leola lại lợi dụng cơ hội này nhảy lên đầu của rồng, lợi dụng trọng lượng của cả thân thể, khuỷu tay của Leola không chút lưu tình đánh lên đỉnh đầu của rồng, cú trọng kích này quả nhiên hữu hiệu, con rồng đau đớn vung mạnh đầu, càng điên cuồng chạy tán loạn, lấy đầu đâm về phía rừng cây, muốn hất vị khách không mời trên đầu xuống.
Đáng tiếc Leola sớm đã phát hiện ý đồ của nó, sau khi công kích đầu của rồng xong, lập tức thuận theo cổ rồng trượt xuống giữa hai cánh, định công kích xương sống, nhưng... cánh! Leola đột nhiên nhớ tới cái con thú này có một đôi cánh, nhưng bất hạnh chính là, con rồng ở giờ phút này đột nhiên khép chặt cánh, sau đó một phát phóng lên trời, rồng cũng không hổ là vương giả của bầu trời, vậy mà có thể từ mặt đất chớp mắt phóng lên trời cao.
"Ôi, sơ suất quá." Leola có chút ảo não, tính cảnh giác của mình hình như càng ngày càng kém, nhưng kỳ thực cũng không thể trách hắn, ở trong thế giới của Leola, cũng không có bao nhiêu thứ biết bay, càng không có thứ có thể khiến Leola không kịp nhảy xuống thoát thân, bay thẳng đến nơi cao như thế.
Rồng hiển nhiên biết cái vật nhỏ trên lưng không biết bay, nếu thoát ly khỏi thân thể của nó, chắc chắn sẽ té cho đến ngay cả xương cốt cũng tìm không được, nó bạt mạng gia tốc, đột nhiên thắng gấp, hoặc là xoay lộn mười hai vòng liên tiếp trên không trung.
Lúc này, quần chúng vây xem trên mặt đất cũng càng ngày càng nhiều, trong đó bao gồm một tên đầu sỏ và một tên đồng lõa, mắt thấy hoàn cảnh của Leola thảm không thể thảm hơn, Thanh Thanh đã sợ đến sắp sùi bọp mép: "Leo..."
"Là Mặt Nạ Bạc." Keisy mặt không đổi sắc sửa sai, bây giờ người bên cạnh quá nhiều, khó đảm bảm sẽ không có người chú ý đến lời nói của bọn họ, vẫn là dùng Mặt Nạ Bạc cho lành.
"Mặt, Mặt Nạ Bạc anh ấy... sẽ có sao không?" Lúc này, rồng vừa lại bay kiểu zích zắc, Thanh Thanh chân nhũn hết rồi, nếu không phải Keisy đỡ, sợ rằng cô sớm đã hôn hít với mặt đất rồi.
"Cái này thì..." Keisy nhìn lên bầu trời, mặc dù cậu và Leola sống chung với nhau không lâu, nhưng thiên hạ đệ nhất sát thủ cũng đã có thể giao thủ với tội phạm truy nã cấp X rồi, một con rồng cỏn con đó hẳn không thể làm gì anh ta đi? Mặc dù tình huống thoạt nhìn, hình như có chút gay go à?
Tình huống Leola trên không trung đích xác không tốt lắm, để tránh cho không té thành đống pa tê, Leola chỉ có nắm chặt con rồng kia, nhưng mép vẩy trên thân rồng thế nhưng là rất sắc nhọn, không lâu sau, đôi tay của Leola bị vẩy cứa đầy vết thương, trên áo trắng đã dính đầy đốm đỏ, nhưng hắn cũng không yếu thế, lúc rồng biểu diễn đặc kỹ trên không trung, hai chân của Leola bạt mạng đạp vào lưng rồng, nghe thấy tiếng kêu đau của con rồng này, nghĩ đến nó cũng không phải dễ chịu.
Lăn lộn một hồi, Leola cũng dần dần mất kiên nhẫn: "Ta chỉ hứa không giết sinh vật có linh tính, nếu như mi nghe hiểu lời ta nói, thì hạ xuống đất, không nghe hiểu, vậy mi coi như không có linh tính."
Kèm theo uy hiếp, Leola rốt cục từ trong giày rút ra vũ khí chưa từng rời khỏi người của mình, một cây gậy mảnh màu trắng bạc khoảng chừng 40cm, phía trên còn có chạm khắc tinh tế.
Leola một tay túm vào một cây gai nhọn trên người của rồng, tay kia cầm một đầu gậy bạc, mà miệng thì cắn một đầu khác, khẽ xoay một chút, một phần tư của gậy bạc xuất hiện khe hở, Leola vừa rút, từ trong gậy bạc rút ra một thanh kiếm mảnh chiều rộng bằng một ngón tay.
Sau khi làm ra phán đoán, Leola lựa chọn đâm vào chỗ gần đuôi sau của rồng, đây hẳn là sẽ không ảnh hưởng phi hành của rồng, dù sao hắn cũng không muốn cùng một con rồng thể nghiệm rơi tự do.
Lúc rồng phun ra máu màu lam, nó cũng đau đớn gầm rú lên, nhưng Leola cũng biết một chút đau đớn này hẳn là vẫn không đến nỗi khiến cái con này đầu hàng, hắn liên tiếp đâm mấy đao, đâm cho đến đuôi rồng nhiễm đầy máu màu lam, ngay cả kỵ sĩ phục trắng tuyết của Leola cũng không còn là màu trắng thuần, trở nên vừa đỏ vừa lam.
"Hạ xuống! Nếu không ta làm thịt mi." Leola cũng không che giấu nữa, lộ ra sát khí đầy người, đáy mắt tràn ngập khí tức băng hàn, tay trái vốn chỉ là nắm gai nhọn, giờ đây càng không chút lưu tình chọc vào trong thân thể rồng, ở trong cơ thịt ấm nóng của rồng kéo xé khắp nơi.
Rồng đau đến không chịu nổi, quay đầu lại, trong miệng liền phun ra mấy cây băng tiễn bén nhọn, băng tiễn cứ như thế bắn về phía Leola trên lưng nó, Leola dưới cự ly gần như thế, tay trái thì lại cắm vào trong thịt rồng, vậy mà cố xoay người một cái lăn lộn trên cánh rồng, tùy theo cánh vỗ kịch liệt, Leola cũng không sợ chết mà ra sức đánh gãy một xương cánh trên cánh rồng.
"Cho dù rớt xuống, ta chỉ sẽ bị thương, tuyệt đối sẽ không chết." Leola sau khi lạnh lùng làm ra uy hiếp cuối cùng, thuận tay vừa lại đánh gãy một cái xương cánh khác của rồng, gãy hai xương cánh rõ ràng khiến cho phi hành trở nên vô cùng không vững.
Mà con rồng bị gãy hai cái xương, mới rồi còn bị Leola chọc cho mấy lỗ ở trên lưng không ngừng gào rú thê thảm, nói chung cũng biết đại thế đã mất, cuối cùng ngừng lăn lộn, bình ổn bay ở không trung, trái với hung bạo vừa rồi, giờ phút này nó chỉ là khẽ kêu một cách đáng thương.
Leola thấy vậy, cũng ngừng động tác, không tiếp tục tàn phá cánh của con rồng đáng thương, kiếm mảnh màu bạc cũng lần nữa trở thành gậy ngắn, cắm trở lại giày, nhiều năm sống kiếp sát thủ, Leola biết rằng, khác với con người, động vật sẽ không giở âm mưu quỷ kế gì, một khi thần phục rồi, nói chung sẽ không có tính nguy hiểm gì nữa.
Leola vỗ về nói: "Không sao, ta sẽ không làm hại mi nữa."
Lúc này, rồng hình như cũng nghe hiểu lời của Leola, nó quay đầu qua nhìn Leola, Leola lúc này mới phát hiện, cái con rồng trắng như tuyết này vậy mà có mắt màu hồng,