Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bất Sát
  3. Chương 7-2
Trước /120 Sau

Bất Sát

Chương 7-2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 2: Phái Triều Dương

"Này, chúng ta đi xuống có được không? Phía trên thật nhàm chán quá đi!"

Mới bay một thời gian ngắn, Keisy liền không nhịn được mở miệng phàn nàn, xung quanh đều là trời xanh mây trắng, nhìn một hồi là thấy chán rồi, ngoại trừ nhìn phong cảnh, phía trên vừa lại không có chuyện khác để làm, Keisy cũng không dám ngủ, chỉ sợ ngủ đến rớt xuống, trực tiếp xuống địa ngục trình diện, đó thật là ngay cả mình chết làm sao cũng không biết.

Bạch Thiên nghe thấy Keisy phàn nàn như thế, cũng chỉ có mở miệng hỏi Chân Không: "Chân Không, dùng đi bộ có kịp đến võ lâm đại hội không đây?"

Lại thấy sắc mặt giờ phút này của Chân Không thực sự không dễ coi lắm, cả thân thể gần như là nhoài trên lưng Liệt Diễm, một tay túm lấy một cái gai thịt của Liệt Diễm, tay kia còn túm vào trường bào của Bạch Thiên. Sắc mặt của hắn tái nhợt, tay cũng hơi hơi run rẩy, vừa nhìn là biết đã sợ đến hoảng loạn tim gan rồi, ngay cả câu hỏi của Bạch Thiên cũng không có nghe thấy, chẳng qua đây cũng không thể trách hắn, trong thế giới khác này, cho dù có người có thể dựa vào năng lực pháp thuật phi hành, cũng tuyệt đối không thể bay lên cao như thế, tốc độ đương nhiên càng khó có thể bì được Long tộc vương giả của bầu trời.

Chân Không công lực còn thấp nào có bao giờ bay lên cao như thế, mặc dù đã từng nhìn thấy Bạch Thiên bay ở không trung vô số lần, nhưng đó dù sao cũng hoàn toàn khác với tự thân thể nghiệm, bởi thế Chân Không vẫn là căng thẳng đến toàn thân túa ra mồ hôi lạnh.

"Chân Không, sắc mặt của cậu rất không tốt, cậu vẫn ổn chứ?" Bạch Thiên vừa nhìn thấy Chân Không cả mặt tái nhợt, lập tức quan tâm hỏi. Ở trong thế giới ban đầu của bọn họ, phần lớn vật cưỡi đều biết bay, trang giáp có thể phi hành cũng không ở thiểu số, người sẽ sợ bay lên trời đã ít lại càng ít, cho nên Bạch Thiên nhất thời cũng không nghĩ đến Chân Không là bởi vì sợ cao cho nên sắc mặt tái nhợt.

Nghe thấy dò hỏi của Bạch Thiên, Chân Không lúc này mới hồi thần lại, trên mặt miễn cưỡng cười cười: "Vẫn có thể."

"Có thể cái rắm! Anh có thể thế nhưng tôi không được, phía trên chán muốn chết, tôi muốn hạ xuống!"

Keisy ngồi dựa ở trước một cái gai thịt lớn của Liệt Diễm, chân bắt chéo lên cao, cả mặt mất kiên nhẫn. Mà Leola thì ôm Bảo Lợi Long trong lòng, thoạt nhìn thì lặng lẽ ngồi ở trên lưng Liệt Diễm, nhưng kỳ thực đang bận tâm linh cảm ứng với Bảo Lợi Long, nhóc con này bây giờ đang vô cùng bất mãn, chẳng những chủ nhân của mình ngồi ở trên lưng con rồng khác, ngay cả mình cũng phải ngồi cùng, không thể tự do phi hành.

Mặc dù Leola nhiều lần nói rõ, bởi vì Chân Không ở đây, cho nên Bảo Lợi Long không thể biến trở lại hình rồng, nhưng Bảo Lợi Long nào quản nhiều như thế, vỗ về của Leola tuyên bố thất bại, để tránh cho Bảo Lợi Long một khắc sau liền không nghe lời của mình, cứ muốn biến về hình rồng, hắn cũng chỉ đành nói với Bạch Thiên: "Chúng ta đi bộ đi."

Bạch Thiên nhìn thấy hai bạn nhóm của mình đều nói như thế, vốn còn muốn hỏi thử Chân Không thời gian có kịp không, nhưng vừa lại nghe thấy Liệt Diễm kịp thời nói cho mình biết tâm tình bất mãn hiện giờ của con tiểu Bạch Long kia, Bạch Thiên lúc này mới biết tình thế có chút khẩn cấp, thế là vội vàng bảo Liệt Diễm bay về phía mặt đất, tránh cho Chân Không phát hiện bộ mặt thật của Bảo Lợi Long.

"Á!"

Đột nhiên bay xuống khiến cho Chân Không hoảng đến ngay cả hình tượng cũng quên luôn, vậy mà ôm chặt chân của Bạch Thiên không buông, mắt cũng nhắm rất chặt, Keisy phía sau nhìn thấy Chân Không bình thường tiêu sái bây giờ lại có thể hoảng đến ôm cứng chân của người khác không buông, lập tức không hề có một chút lòng đồng cảm nào mà cười ầm lên, còn thích thú hét lớn, giống như cậu bây giờ là đang ngồi tàu lượn siêu tốc không bằng, Bảo Lợi Long tâm tính trẻ con cũng hò hét với Keisy, một lớn một nhỏ thực sự gào đến điên rồi.

Đợi đến khi một tiếng rầm hạ xuống của Liệt Diễm, Chân Không đã toàn thân mềm nhũn rồi, chỉ có thể ngã ngồi trên lưng Liệt Diễm, cả buổi trời nói không ra lời, môi không ngừng run rẩy.

Keisy vừa cười ầm ầm vừa nhảy xuống lưng của Liệt Diễm, đồng thời bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh, xem ra bọn họ là hạ xuống ở một chỗ trong núi rồi, chỉ thấy xung quanh toàn là núi non trùng điệp, mặc dù chỗ của đám người Keisy là một vùng đồng cỏ, nhưng xung quanh toàn bị cây rừng vây quanh. Nhìn thấy cảnh tượng này, Keisy cũng chỉ có thể gãi gãi đầu, quay đầu hô tiếng: "Này, Chân Không, chúng ta bây giờ đang ở đâu hả?"

Nghe thấy câu hỏi này, Chân Không mặc dù vẫn còn chút sợ hãi, nhưng vẫn miễn cưỡng đứng lên đôi chân mềm nhũn, bắt đầu quan sát cảnh tượng xung quanh, sau một hồi trải qua quan sát cẩn thận, nhìn thấy thân cây rừng là màu nâu đỏ sậm và lá cây gần như hình tròn, Chân Không kinh hô lên: "Gay go rồi, chúng ta đáp xuống ở dãy núi Liên Đạo rồi."

"Đi sai đường rồi?" Keisy nôn nóng hỏi.

"Không phải." Chân Không cười khổ: "Còn là đường tắt đây."

Keisy nhướn mày: "Vậy kêu là gay go gì chứ, không có chuyện gì đừng kêu bừa."

Chân Không cười khổ giải thích: "Dãy núi Liên Đạo tên như ý nghĩa chính là nơi cường đạo chiếm cứ, nếu bất hạnh đi qua đây, bảo đảm sẽ bị cướp rồi lại cướp, liên tục không dứt, cho nên, trừ phi thương khách chịu giao phí bảo hộ hoặc là người thuê nhóm bảo vệ lớn, nếu không tốt nhất là đi vòng đường xa. Đều là bởi vì lúc phi hành vừa rồi, tôi đã quá căng thẳng, quên nhắc nhở Bạch Thiên đi vòng..."

Nói đến cuối, Chân không cũng không khỏi có chút đỏ mặt, nghĩ đến đủ loại hành vi thất lễ của mình vừa rồi, hắn vội vàng quay người lại nói với Bạch Thiên bên cạnh: "Bạch Thiên, vừa rồi thật là quá thất lễ, tại hạ vừa rồi vậy mà ôm chân của huynh."

"Không sao." Bạch Thiên cười cười, không hề bỏ chuyện vừa rồi vào trong lòng.

"Cường đạo? Ai sợ bọn chúng chứ!" Keisy khinh thường hừ một tiếng, hoàn toàn không bỏ cường đạo vào trong mắt, nói làm sao đội ngũ của bọn họ cũng là thực lực siêu cường đây, mặc dù trong chúng nhân vật cấp X ở học viện Acalane là bị lấy đùa giỡn... chẳng qua sau khi đến thế giới này, chỉ là một mình Bạch Thiên đã có thể chưa từng thua ai, cộng thêm bây giờ Leola vừa lại tỉnh rồi... cường đạo? Ai cướp ai còn chưa biết à!

Chẳng qua Chân Không lại có chút lo lắng, mặc dù biết sự lợi hại của Bạch Thiên, hơn nữa thực lực của mình cũng tính là không tệ rồi, nhưng cường đạo luôn luôn không phải đơn thương độc mã, thường thường một lần là tới mấy trăm người, cho nên kiến đông cũng có thể cắn chết voi, huống chi thân ở cái địa bàn của cường đạo này, ngoài ra nghe nói trong đó càng là ngọa hổ tàng long, không ít đầu lĩnh cường đạo vẫn thật có một số nhân tài thực sự.

"Tại hạ cho rằng đi đường vòng sẽ tương đối khả thi hơn, cho dù cần tốn thêm chút thời gian, nhưng toàn lực chạy đi hẳn là không đến nỗi không bắt kịp võ lâm đại hội."

"Toàn lực chạy đi? Không làm! Có thể đi đường tắt cứ đi, nếu có thể chậm rãi đi, vậy tôi làm gì phải đặc biệt đi đường vòng còn phải toàn lực chạy." Keisy bực mình trả lời.

Nhìn Keisy hồ đồ ương ách, Chân Không thật có loại cảm giác không làm gì được, hắn cũng dần dần hiểu rõ vì sao Bạch Thiên thân là đại sư huynh, thực lực vừa lại cao cường hơn Keisy, lại thường thường quản không nổi Keisy, còn luôn là dáng vẻ rất bất đắc dĩ.

Chân Không lúc này cũng chỉ có quay đầu nhìn hướng nhị sư huynh từng thuyết phục Keisy, hi vọng hắn có thể ra mặt khuyên nhủ Keisy. Giờ phút này Leola lại vẫn đang trong trầm tư, hắn đối với cảnh sắc nơi đây hình như có chút ấn tượng, nhất là bộ dạng của những cây cối kia... rốt cuộc là đã đến đây lúc nào? Là thuần túy đi ngang qua, hay là mục tiêu lúc đó ở ngay đây? Nghĩ rồi lại nghĩ, Leola lại hoàn toàn không nhớ được.

Keisy mất kiên nhẫn thôi thúc: "Đi thôi, đi thôi, tôi còn muốn đến thêm mấy tòa thành chơi, ở đây ngoại trừ cây vẫn là cây, chán chết mất."

"Đến thêm mấy tòa thành chơi?" Chân Không nghe thấy câu này, lập tức thần sắc thay đổi, bộ dạng có chút khó xử.

"Gì vậy? Đây cũng không được à?"

"Không phải, chỉ là lộ phí sư phụ cho có chút, có chút không đủ, vào thành thì đều phải đóng phí, tại hạ vốn định dừng chân ở một số thôn xóm là được..."

Càng nói, mặt của Chân Không vừa lại đỏ lên, thu nhập của đạo sĩ cũng không phải nhiều lắm, nhất là đạo quán vừa lại thường thường là nghĩa vụ giúp đỡ, vô hình trung cũng bớt đi không ít thu nhập. Mặc dù một năm qua quái vật tới tấp, người trong thành vì cảm kích Bạch Thiên và đạo quán trừ khử quái vật, quyên hiến không ít tiền tài, nhưng cũng chỉ có thể hơi tháo gỡ khốn cảnh, cộng thêm trừ đi phí ăn khổng lồ của Bảo Lợi Long đứa trẻ không biết ăn đồ ăn vào đâu này, cũng thực sự không có bao nhiêu tiền dư.

"Mẹ kiếp, anh đừng nói với tôi tiền của lý lão đầu cho không đủ đi?" Keisy vừa nói đến tiền, lập tức có bộ dạng nội tâm đau đớn, liền bắt đầu mắng chửi Bạch Thiên: "Đều tại anh, trừ yêu phục ma thì không biết thu chút tiền à, lần nào cũng đều làm không công, bây giờ thì tốt rồi, làm cho chúng ta phải ăn bờ ở bụi rồi đấy!"

Nghe thấy chỉ trích của Keisy, Bạch Thiên không chút do dự trả lời: "Duy trì chính nghĩa là trách nhiệm kỵ sĩ nên dốc sức."

Chân Không lại ngẩn người, lẩm bẩm nói: "Là ở thôn xóm, không phải ở bụi."

Đáng tiếc hai người đều không nghe thấy hắn làm sáng tỏ, Keisy bực tức trừng Bạch Thiên, Bạch Thiên cũng thẳng thắn nhìn lại người trước, hắn cũng không cho rằng mình đã làm sai.

"Mặc kệ! Tôi chính là muốn chơi, cũng đã đến thế giới khác rồi, không tham quan một chút, tôi tới làm gì!" Keisy nói ra lời này cũng không sợ Chân Không phát hiện chân tướng, bởi vì cậu rất thông minh chuyển về ngôn ngữ ban đầu của mình.

Bạch Thiên nhíu mày, cũng dùng ngôn ngữ ban đầu hồi ứng: "Làm sao có thể chơi đây? Chuyện của Lý quán chủ dặn dò đều chưa có làm xong, hơn nữa sớm đến võ lâm đại hội một chút, xem xem chúng ta có thể giúp được gì, mới là quan trọng nhất, không thể bởi vì chơi mà làm lỡ việc lớn, nếu những quái vật kia thừa dịp này đến khắp nơi làm xằng làm bậy, vậy thì không tốt rồi."

Chân Không lần này cũng cuống lên, mặc dù nghe không hiểu đối thoại của hai người, nhưng từ sắc mặt của Bạch Thiên và Keisy xem ra là biết hai người đã sắp trở mặt rồi, chỉ là Chân Không lại một chút biện pháp cũng không có.

"Chỗ không xa có một số người đang đánh nhau."

Leola nãy giờ trầm mặc đột nhiên mở miệng nói, nhưng hắn cũng chỉ là ném ra câu này, sau đó lại liền lặng lẽ đứng ở bên cạnh, trái lại là Bạch Thiên và Keisy bị lời của hắn thu hút, nhất là Bạch Thiên, gần như là dùng giọng lo lắng nói: "Hẳn sẽ không là có người bị cường đạo cướp bóc chứ? Leola, những người đó ở đâu?"

Nghe thấy Bạch Thiên hỏi như thế, Keisy lập tức cảm thấy không ổn, nhưng vẫn không kịp ngăn cản Leola, hắn đã chỉ ngón tay về một hướng nào đó, mà Bạch Thiên cũng lập tức gọi Liệt Diễm đã thu nhỏ, phóng thẳng về hướng Leola chỉ.

Keisy ngay cả túm lấy tay áo của Bạch Thiên cũng không kịp, chỉ có thể há hốc mồm nhìn Bạch Thiên phóng đi để lại phía sau một đám bụi, cả một hồi mới phun ra một câu: "Chết tiệt! Tôi đã biết tiểu tổ rước họa Acalane đổi tổ trường rồi mà."

Bạch Thiên sau khi vừa nhận được phương hướng Leola chỉ, lập tức chạy băng băng một hồi, nguyên nhân sở dĩ vội như thế, ngoại trừ sợ cường đạo đả thương người, còn có một chút chính là Bạch Thiên biết rõ Keisy tuyệt đối sẽ phản đối đi cứu viện, nhưng chỉ cần mình gia nhập chiến đấu, Keisy cũng chỉ đành theo tình huống tiến lên chi viện.

Mới chạy không bao lâu, Bạch Thiên đã nghe thấy tiếng đánh nhau từ chỗ xa truyền tới, hắn không khỏi tán thán công lực thâm sâu của Leola, lại có thể phát giác được nơi xa như thế có người đang đánh nhau, đây là năng lực gì vậy hả?

Mà lúc Bạch Thiên đang âm thầm tán thán năng lực cường đại của Leola, dưới chân cũng không có ngừng lại, chớp mắt đã có thể nhìn thấy bóng dáng của quần người đang đánh nhau. Bạch Thiên mặc dù kiên trì bảo vệ chính nghĩa, nhưng cũng biết phải nhìn rõ trạng huống rồi mới làm dự định, nhất thời dừng chân lại, cẩn thận quan sát trạng huống hiện trường.

Cũng may mà Bạch Thiên dừng chân lại kịp thời, bởi vì hiện trường đánh đấu thật là loạn cào cào, cũng không phải tình huống nguy cấp hàng trăm cường đạo vây đánh mười mấy người như Bạch Thiên tưởng tượng, mà là mấy trăm người đánh nhau với mấy chục người, hơn nữa thoạt nhìn hình như là thế lực tương đương. Miêu tả rõ một chút, phục sức của mấy chục người đó rất thống nhất, hết thảy là áo tay ngắn màu trắng và quần dài màu lục, mà trên ngực phải của áo còn có hình vẽ mặt trời, mấy trăm người kia thì không có phục sức thống nhất, đồng thời quần áo thoạt nhìn thô ráp hơn.

Ngoại trừ cái này, còn có hai người rất nổi bật ở bên trong, một nam một nữ, không có mặc phục sức thống nhất, nhưng quần áo lại vô cùng hoa mỹ. Người nam thì rất tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, trên mặt mang theo thần sắc có chút kiêu ngạo, mặc một bộ đồ tơ lụa trắng, càng tôn lên tư thái tiêu sái, đang cầm trong tay trường kiếm đánh lui kẻ địch một cách tiêu sái; người nữ cũng không phải người thường, mặt đầy phẫn nộ, cô ta mặc một bộ áo đỏ rực, trên tay cầm sợi roi dài, sợi roi giống như con rắn độc đang tàn phá những người quần áo thô ráp xung quanh, mà cho dù mấy trăm người này chiếm ưu thế trên số lượng, nhưng võ công lại không bằng mấy chục người kia, càng kém xa một nam một nữ kia.

Mặc dù mấy chục người đó thấp thoáng có vẻ nhỉnh hơn một chút, nhưng mấy trăm người dù sao cũng không phải dễ tiêu hao, tiếp tục phát triển theo thế cục này, đợi sau khi mấy trăm người chết sạch, bên của mấy chục người kia đại khái cũng không còn lại bao nhiêu. Đối mặt với loại tình thế này, một nam một nữ kia hình như có chút sốt ruột, chỉ là cũng không biết làm sao được.

Bạch Thiên ở bên cạnh quan sát không khỏi có chút không quyết định được chủ ý, hắn đã không làm rõ được nên giúp bên nào rồi, nếu giúp kẻ yếu, nhưng bên yếu hơn lại lấy nhiều đánh ít, thoạt nhìn hình như cũng không phải tốt lành gì, nhưng giúp người chiếm thượng phong đi đánh người yếu thế, lại cũng không phải chuyện Bạch Thiên làm ra được, thế là hắn cứ như thế đứng ở tại chỗ, lâm vào khó xử.

"Này, anh, anh đã đâm đầu vào họa gì rồi?"

Âm thanh cao quãng tám của Keisy đột nhiên nổ ra ở sau lưng Bạch Thiên, mặc dù cậu có chút hổn hển, chẳng qua cổ họng bự kia vẫn không có thay đổi, thậm chí còn thu hút toàn bộ lực chú ý của mấy trăm người kia qua đây. Những người kia vốn còn chưa có phát giác được bên cạnh có người đang nhìn lén, bây giờ đồng loạt đưa mắt tập trung qua, nhất thời bầu không khí hiện trường không khỏi có chút ngưng đọng.

Keisy vừa thấy mấy trăm người kia đều đang chú ý bọn họ, lập tức khó chịu rầy rà: "Anh coi, anh coi! Anh cái đồ chuyên rước họa này, bây giờ chọc phải mấy trăm người rồi!"

Là do tôi chọc ra sao? Bạch Thiên không khỏi ở đáy lòng kêu oan cho mình, mặc dù là hắn chạy qua trước, nhưng khiến mọi người chú ý thế nhưng không phải hắn! Ngay cả Chân Không và Leola đứng bên cạnh cũng nghĩ như thế, chọc họa lần này hình như là người khác.

Lúc này, có mấy người thừa dịp ra tay với phe địch, nhất thời, hiện trường lại bắt đầu đánh lên, hai phương vốn ở vào thế lực tương đương, căn bản không có ai rảnh rỗi ngó ngàng mấy người bên cạnh, huống hồ một người trong mấy người đó thoạt nhìn căn bản vẫn là một thiếu niên, nghĩ đến cũng không phải cường thủ gì.

"Wow, tràng cảnh mấy trăm người đánh nhau quả nhiên thật đẹp mắt." Keisy mắt phát sáng nhìn đông ngó tây.

Bạch Thiên trái lại vẻ mặt kỳ quái hỏi: "Chúng ta chẳng phải sớm đã thấy qua mấy trăm người đánh nhau rồi? Lúc học viện Tử La Lan đến tập kích đó, cậu quên rồi?"

Keisy lườm hắn một cái: "Không giống à, đó không phải trang giáp thì cũng là kỵ sĩ đánh lẫn nhau, nào có loại tràng cảnh đẹp mắt này chứ! Đây thế nhưng là từng quyền vào thịt, từng đao gặp máu, hơn nữa chiêu thức gì cũng có, ha ha, anh xem bên kia, ngay cả khỉ con trộm đào cũng xuất ra rồi." (Khỉ con trộm đào [hầu tử thâu đào]; đây là chiêu 'bóp của quý')

Bạch Thiên đang định chỉ trích tâm thái của Keisy không đúng, Chân Không vốn đang ở bên cạnh quan sát lại kinh hô lên: "Người của phái Triều Dương?"

Vừa hô lên, một nam một nữ kia đều liếc mắt qua bên Keisy, chỉ là chiến huống căng thẳng, bọn họ cũng không rảnh nhìn thêm.

"Phái Triều Dương?" Keisy nổi lên lòng tò mò.

Chân Không gật đầu nói: "Đó là môn phái khá có danh vọng trên võ lâm, cái hình vẽ mặt trời đó là đại biểu cho môn phái bọn họ."

Bạch Thiên nhìn hướng quần người đang đánh nhau, chỉ thấy trên áo màu trắng của mấy chục người bên ít hơn quả nhiên đều có cái hình vẽ mặt trời. Hắn vội vàng hỏi: "Vậy phe kia chính là cường đạo rồi?"

Chân Không nhìn quần người đang đánh nhau kia, tương đối khẳng định gật đầu: "Nhìn ăn mặc của những người kia hẳn là một trong những đoàn cường đạo trong núi Liên Đạo."

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Quảng cáo
Trước /120 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chàng Nhập Bạch Trú

Copyright © 2022 - MTruyện.net