Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
1.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy Vệ Triều là ở một cuộc talk show.
Anh ấy là diễn viên còn tôi là khán giả.
Vệ Triều là người cuối cùng đi ra, đứng trên sân khấu độc tấu suốt mười phút đồng hồ về chuyện cười gì đó.
Rất nhiều cười như được mùa, có người còn gập người lại ngả người ra sau cười lớn, chỉ có mình tôi nghiêm mặt ngồi ngay ngắn.
Trước khi tới xem talk show một ngày tôi đã chia tay bạn trai cũ đã quen được nửa năm.
Anh ta chê tôi quá mạnh mẽ không có yếu đuối hay biết làm nũng như bao cô gái khác, y như đàn ông vậy.
Còn tôi mắng anh ta là thể loại gia súc chỉ biết núp ở sau váy của tôi, không giống như đàn ông. Đam Mỹ Sắc
Cuối cùng cả hai tan vỡ, bạn thân thấy tâm trạng của tôi không được tốt nên tặng vé của buổi talk show này cho tôi, để cho tôi tới đây giải sầu.
Có lẽ là vẻ mặt của tôi quá đặc biệt nên trước khi kết thúc, bỗng nhiên Vệ Triều bắt đầu nói chuyện ngẫu hứng với tôi:
“Cô gái này, hình như cô là nhà tài trợ quăng tiền xuống sông mời mọi người tới làm diễn viên quần chúng để nâng giá trị con người của tôi lên có đúng không?”
Tôi nhìn chằm chằm cái người đang xù lông, có hơi trẻ con với mái tóc ngắn đó hai giây: “Ồ vậy giá trị con người của anh có cũng nhiều nhỉ? Tôi e là mình không trả nổi rồi.”
Nháy mắt bầu không khi như nổ tung, mọi người xung quanh vỗ tay huýt sáo không ngừng.
Vệ Triều ngẩn người, khí thế cũng theo đó mà lùi đi: “Tôi… Tôi bán nghệ chứ không bán thân.”
Rốt cuộc tôi cũng cười: “Anh đẹp trai mà đi diễn talk show thì hơi lãng phí gương mặt đó nha.”
Sau khi bọn tôi ở bên nhau, Vệ Triều có nhắc tới chuyện này, nói với tôi rằng thật ra hôm đó ở hiện trường anh ấy đã nhất kiến chung tình với tôi.
“Ai cũng cười nói vui vẻ chỉ có em ngồi đó, vẻ mặt giống như đã tiêu tốn cả ngàn vạn tệ chỉ để xem thứ nhảm nhí vậy.”
“Nhưng anh mới nói với em hai câu thôi là em đã cười đến mức làm cho anh đỏ cả mặt.”
Tôi không tin: “Anh nhất kiến chung tình với em? Kết quả là muốn em chủ động theo đuổi anh, chủ động tỏ tình với anh?”
Vệ Triều ngượng ngùng, do dự hồi lâu sau đó mới nhỏ giọng nói vào tai tôi: “Đó không phải là anh sợ em nói anh lợi dụng thân phận của người công chúng mà… XXX sao?”
Hai chữ cuối cùng anh ấy nói cực kỳ nhẹ, rồi mới ý vị thâm trường nói tiếp: “Em còn… Không biết xấu hổ.”
Đây là năm thứ năm tôi ở Bắc Kinh dốc sức làm việc, từng bước từng bước lên chức tổ trưởng.
Tiền lương được tăng gấp đôi, cuối cùng cũng có thể thuê một phòng trọ rộng hơn căn phòng rộng chín mét vuông đó.
Còn bạn trai tên Vệ Triều của tôi là một diễn viên talk show tuyến mười tám.
Gia nhập làng giải trí hơn một năm dù không quá nổi tiếng nhưng vẫn duy trì đi diễn tầm hai đến ba lần mỗi tháng, mỗi lần như thế thù lao cũng được mấy ngàn tệ, có thể xem như là đủ ấm no giữa đất Bắc Kinh này.
Cho nên đến tháng thứ ba yêu nhau, tôi đã bảo anh ấy dọn đến chỗ tôi ở cùng.
Vệ Triều cứ khăng khăng chia đôi tiền thuê nhà, bị tôi bẻ mặt một cái: “Thôi bỏ đi, chi bằng anh ra sức ở phương diện khác là được rồi.”
Một người đàn ông cao một mét tám lăm nằm trên sô pha giương nanh múa vuốt: “Thật quá đáng! Khương Duyệt, em khinh thường anh, em có biết anh là ai không?”
Tôi không kiên nhẫn kéo vạt áo của anh ấy ra: “Biết, anh muốn biến thành một người đàn ông thực thụ.”
Năm nay Vệ Triều mới hai mươi ba tuổi nhưng vẫn tin tưởng rằng trên thế giới này chắc chắn có Ultraman.
Còn tin sẽ có một ngày nào đó sẽ có con cú mèo đưa thư trúng tuyển từ trường học Hogwarts, Anh Quốc cho anh ấy.
Thậm chí trên ghi chú của các tài khoản đều viết: Muốn vĩnh viễn tinh tưởng ánh sáng!
Tôi thừa nhận bản thân bị sức hút trừ ma diệt ác, bị sự chân thành này của anh ấy hấp dẫn, có thể làm cho tôi về nhà rúc vào người anh ấy thở dốc sau khi đấu tranh với hiện thực tàn khốc bên ngoài.
Vệ Triều có lòng tin sự nghiệp diễn talk show của anh ấy sẽ phất lên, tôi hỏi anh ấy có từng suy nghĩ đến việc đổi nghề hay không thì anh ấy dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn tôi, nói rằng:
“Nếu anh không diễn talk show thì cũng chỉ có thể trở về kế thừa công ty và biệt thự cao cấp của nhà.”
Dừng lại một chút, rồi nói thêm một câu.
“Anh không muốn sống cuộc sống nhàm chán của kẻ có tiền, anh muốn tự do thực hiện khát vọng của bản thân.”
Cũng là anh ấy, lúc nửa đêm bỗng nhiên ngồi dậy nói với tôi: “Trên thế giới chắc chắn tồn tại Ultraman.” Giọng điệu giống hết như lúc đó.
Tôi không còn nói gì được nữa, chỉ lấy một quả anh đào nhét vào miệng anh ấy: “Câm miệng lại, ăn nhiều trái cây đừng nói mấy lời nhảm nhí.”