Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ba tháng nữa, tình cảm Thanh Ca dành cho Tử Quân ngày một tăng lên, cô phát hiện ra trái tim không còn tìm hiểu đơn giản vào cái gọi là tình yêu, mà đã trực tiếp mang tất cả niềm tin, hy vọng đặt vào Tử Quân.
Mỗi khi Tử Quân bận bịu, vắng mặt một chút, lòng Thanh Ca nao núng, có lúc suy nghĩ vớ vẩn, ghen tuông một mình, cô chỉ muốn thấy anh mọi lúc mọi nơi, yêu vào tính tình cô càng thay đổi, không còn trầm lắng như xưa, lộ ra nét trẻ con và thích làm nũng.
May mắn, Tử Quân lúc nào cũng cưng chiều cô, dù cô có thay đổi tính cách ra sao anh cũng cung phụng cô như một công chúa, vì muốn cô yên tâm hơn nên tần suất Tử Quân mang Thanh Ca đi theo kè kè bên mình cũng một tăng cao.
Hầu như, bây giờ họ không cần làm lại đám cưới lần hai ai ai cũng biết Hoa Thanh Ca là vợ của Tiêu Tử Quân, chính điều đó làm cho An Mộc Hàn lẫn Trương Thiếu Kiên căm ghét hơn.
Tuy nhiên, An Mộc Hàn dù hận nhưng không có dã tâm cướp Tử Quân về đã không còn dâng trào như trước, ngược lại trong đầu cô ta hình thành nên dòng suy nghĩ, như muốn từ bỏ mối tình duyên thanh mai trúc mã ấy, mặc dù trái tim yêu Tử Quân sâu đậm.
Còn, Trương Thiếu Kiên từ ngày hắn gặp lại Thanh Ca, nội tâm hắn như sôi sục, càng lúc càng nghĩ đến cô nhiều, đêm đêm đều nằm mộng thấy cô, những lúc như vậy cô lại đột ngột biến mất trong mơ làm hắn phải giật mình tỉnh giấc, gào thét gọi tên cô.
Đã trôi qua nhiều năm, hắn chưa từng từ bỏ ý định tìm kiếm cô, chỉ vì một lí do duy nhất, từ lúc động chạm với cô hắn dường như chẳng còn hứng thú với bất kỳ cô gái nào khác ngoài cô.
Giờ đây, trông Thanh Ca hạnh phúc bên người khác, hắn ghen ghét chỉ muốn thẳng tay bắt cô về bên cạnh hắn. Muốn dùng chính uy quyền của một Thượng tướng, cướp đi người phụ nữ mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Nhưng, đó chỉ là suy nghĩ lúc tức giận, hắn không thể dùng danh vọng của mình đánh đổi một cô gái vào lúc này. Cho nên, hắn đành để cho sống hạnh phúc thêm một thời gian.
....
Một năm nữa lại trôi qua, Thanh Ca bình yên bên Tử Quân, dù chưa chào đón được đứa con nào nhưng Thanh Ca sống rất hạnh phúc, Đào Hoa Âm không hề hối thúc chuyện con cái với cô, lúc nào cũng yêu chiều cô như con gái ruột.
Bố của cô nhờ được Tử Quân hết lòng chạy chữa mà căn bệnh quái ác kia đã khỏi hoàn toàn, có thể nói Tiêu gia ngày nào cũng vui vẻ, không một tiếng cãi vã, hợp đồng hôn nhân giữa cô và Tử Quân cũng hết hạn, cô chính tay xé nó, coi như chưa từng tồn tại bản hợp đồng ấy.
Tuy nhiên, song song với niềm hạnh phúc mà cả hai đang có lại tiềm ẩn một mối họa không ai lường được, Trương Thiếu Kiên vẫn không dừng lại dã tâm muốn cướp Thanh Ca về, nhiều lần hắn tìm cách tiếp cận cô nhưng đều thất bại.
Tử Quân sớm tính trước mọi chuyện, hể Thanh Ca đi đâu cũng cho người âm thầm theo sau bảo vệ, Trương Thiếu Kiên vì vậy mà phải tính kế hoãn binh, giả vờ từ bỏ Thanh Ca chờ cơ hội Tử Quân lơ là sẽ lập tức nhảy vào.
Suốt một năm ấy, Tử Quân lúc nào cũng đầu tất mặt tối vào công việc, dần ít ở cạnh Thanh Ca hơn. Vì để có thời gian cho cô, thực hiện đúng lời hứa, Tử Quân không ngần ngại từ bỏ đam mê với Dancesport, ngoài quản lí các công ty lớn nhỏ thời gian còn lại anh đều cho Thanh Ca.
An Mộc Hàn khi nhận được tin, bị Tử Quân bỏ rơi mà dần trở nên trầm tính, không còn đu bám theo Tử Quân, sự nghiệp của cô ta tuy không tuột dốc nhưng cô ta không còn nhảy được với bất kì bạn nhảy nào một cách hoàn hảo.
Trong lòng Mộc Hàn, luôn nuôi dưỡng ý nghĩ người xứng đáng sánh bước cùng cô trên sân khấu chỉ có mình Tiêu Tử Quân.
Lắm lúc, Mộc Hàn được Trương Thiếu Kiên đề nghị hợp tác phá hoại hạnh phúc của người khác nhưng cô ta đều kiên quyết từ chối mối hời ấy, đơn giản cô ta sợ bị phát hiện có dính líu tới hắn, Tử Quân càng ghét cô ta hơn.
Tuy nhiên, trong lòng cô ta lúc nào cũng thầm mong, Trương Thiếu Kiên kia sẽ thay cô ta làm cho đoạn tình duyên của Tiêu Tử Quân và Hoa Thanh Ca sớm đứt đoạn.
....
Vào đúng ngày rằm tháng giêng, người người đều đua nhau cầu phúc, Thanh Ca cũng không ngoại lệ, cô đã làm vợ của Tử Quân tròn hai năm nhưng chưa có tin vui gì, dù không bị thúc giục hay quở trách trong lòng Thanh Ca vẫn có chút không yên.
Cô muốn có một đứa con để làm tròn bổn phận người vợ, và đó còn là kết quả của tình yêu tươi đẹp này.
Do Tử Quân bận rộn với công việc không thể đích thân đưa cô đi cầu tự, một mình Thanh Ca cùng Nghiên Nhi đến chùa, người đông chen chút dưới làn khói hương mịt mù, Thanh Ca và Nghiên Nhi vô tình bị tách ra.
Cứ ngỡ, mọi chuyện sẽ chẳng sao nhưng Thanh Ca nào có hay biết, Trương Thiếu Kiên vẫn luôn âm thầm theo dõi cô.
Khi thấy cô và Nghiên Nhi vừa tách ra, hắn biết cơ hội đã đến, hắn bắt lấy thời cơ, tiếp cận Thanh Ca. Lúc cô lễ Phật xong, vừa quay người lại bóng dáng đáng sợ đập vào mắt, Thanh Ca kinh hồn khiếp đảm ngã ra sau theo quán tính.
Trương Thiếu Kiên nhanh tay luồn qua eo nhỏ, đỡ lấy cô, ánh mắt hắn nhìn cô hệt như một gã thợ săn.
" Con chim nhỏ...cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi... " hắn cười lên, nụ cười của một kẻ điên cuồng chiếm hữu, tay hắn không định buông ra, khư khư giữ chặt người Thanh Ca.
Cô hoảng loạn, đẩy hắn ra còn lớn tiếng chửi hắn.
" Vô sỉ !
Thượng tướng Trương, ngài đừng có giở trò với phụ nữ đã có chồng... "
Trương Thiếu Kiên bị mắng, mặt vẫn điềm nhiên cười cợt, còn đê hèn tới mức đưa bàn tay vừa động chạm vào người Thanh Ca ngửi ngửi ngay trước mặt cô. Sự thèm thuồng của hắn đối với cô lộ rõ cả trên khuôn mặt, hắn mở cái miệng dơ bẩn nói chuyện với Thanh Ca.
" Con chim nhỏ...em có biết tôi theo em bao lâu rồi không ?
Tôi thật sự nhớ em quá đi mất...nhớ cái đêm em nằm dưới thân tôi khóc lóc... "
Vừa dứt lời, Thanh Ca không kiềm chế được tức giận thẳng tay tát hắn một bạt tay.
" Vô sỉ, hạ lưu ! "
Gương mặt lãnh khốc nghiêng hẳn sang một bên, đôi mắt nhỏ híp nhẹ, cả chân mày rậm cũng nhíu xuống.
Bấy giờ, Thanh Ca mới ý thức được hành động quá lố của mình, cô ôm chặt bàn tay vào lồng ngực, sợ sệt lùi dần từng bước ra sau.
" Thú vị thật... " Trương Thiếu Kiên lẩm bẩm, không nổi giận, đứng nghiêm chỉnh nhìn người phụ nữ nhỏ trước mắt run rẩy, hắn lại cười nhếch mép.
Đúng lúc ấy, từ trên cây cao gần chỗ Trương Thiếu Kiên đang đứng, một nhánh cây to rơi xuống, Thanh Ca không kịp nghĩ ngợi, chỉ hét lên một tiếng " coi chừng ", trực tiếp bổ nhào tới đẩy hắn ra, tránh kịp nguy hiểm.
Cả hai cùng ngã xuống đất, Thanh Ca không may đè lên người hắn, bốn mắt nhìn nhau trong sự kinh ngạc, khi Thanh Ca bình tĩnh lại, muốn đứng dậy Trương Thiếu Kiên kia mặt dầy, giữ lấy cô.
" Buông ra !
Thượng tướng, buông tôi ra ! " cô quát tháo vào mặt hắn, dùng hết sức đứng dậy.
Nhưng, càng dùng lực, vòng tay kia càng xiết, xiết đến mức có thể bẻ cong xương lưng của Thanh Ca.
Hắn nhìn cô chật vật, hả hê cười toe toét.
" Buông tôi ra !!! " Thanh Ca la lên.
Sợ đánh động đến nhiều người, Trương Thiếu Kiên buộc lòng phải thả cô ra.
Thanh Ca nhanh chóng đứng dậy, định chạy đi, nào ngờ người của hắn đứng sẵn ở đó cản cô lại. Cô xoay người về phía hắn, phát hiện ra hắn vẫn còn ngồi bệch dưới đất, chăm chú nhìn cô.
Người phụ nữ ngốc ấy đâu biết rằng, hành động cứu lấy một mạng của hắn vừa rồi đã thành công lấy cướp mất trái tim hắn.
Trong mắt hắn bây giờ, cô là thứ duy nhất hắn nhất quyết dành cho bằng được, còn hơn cả danh vọng.
Hắn đứng lên, bất ngờ chồm tới bắt lấy cô, vịn chặt hai bã vai tròn trịa, hắn áp sát mặt vào tai cô, luồng khí tuất lạnh toát từ hắn tỏa ra làm cơ thể Thanh Ca nổi lên từng lớp lớp da gà.
" Hoa Thanh Ca...
Sớm muộn gì em cũng sẽ trở về bên tôi..." hắn thì thầm, câu nói rợn người làm tay chân Thanh Ca bủn rủn, đứng không vững.
Tí nữa thôi, cô sẽ ngã khụy xuống đất, Trương Thiếu Kiên lại đột ngột vịn chắt cô, rồi lại buông cô ra, hắn khẽ vuốt nhẹ lên má cô đầy thỏa mãn.
" Con chim nhỏ...Tiêu gia không thể giữ nổi em đâu... " hắn tiếp tục nói.
Xong, xoay người ra hiệu cho đám thuộc hạ cùng hắn một đi không ngoảnh mặt lại.
Trước hành động đầy sự khó hiểu ấy, Thanh Ca hoang mang nhìn theo lòng bất an vô cùng, hai mắt cô đỏ hoe, câu nói của hắn còn văng vẳng trong đầu, khiến cô suy sụp ngồi bệch dưới nền đất lạnh, co ro khóc lóc.
" Hắn muốn gì ở mình ? " cô tự hỏi, ám ảnh khi xưa bỗng ùa về, đợi đến khi Nghiên Nhi tìm được, Thanh Ca đã rơi vào trạng thái tâm trạng bất ổn.
Lúc về đến nhà cô không dám nói chuyện vừa nãy cho bất cứ ai, một mình trong phòng thất thần suy nghĩ. Tử Quân trông thấy cô có biểu hiện kì lạ, linh cảm mách bảo chuyện chẳng lành, anh cố gặn hỏi.
May mắn với Tử Quân, Thanh Ca chẳng giấu giếm, tường thuật lại mọi chuyện, Tử Quân hay được ngoài mặt dịu dàng dỗ dành Thanh Ca, trong tâm lại nổi lên lửa giận, bằng mọi giá anh phải tìm cách không cho Trương Thiếu Kiên có cơ hội tiếp cận Thanh Ca thêm một lần nào nữa.