Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi đó tôi đang bị Luke đáng ghét che mắt phải lại.
Cậu ta và đám người xấu xa đằng sau cậu ta cùng cười to một cách suồng sã, họ nói: “Nghệ sĩ dương cầm vĩ đại Daniel, bây giờ hãy đàn đi! Chỉ cần đàn bản ‘La campanella’[3] cậu đã đàn trong lớp báo cáo là được, à, đây là một bản nhạc hết sức đơn giản, bí quyết để cậu đàn nó chỉ có luyện tập!”
[3]
Tôi sẽ không cảm thấy tức giận vì sự xúc phạm của họ, tôi biết đây là sự đố kỵ của những kẻ đáng thương là họ đối với tôi.
Trong lớp báo cáo, chỉ có một mình tôi chơi bản nhạc hoàn chỉnh một cách trôi chảy. Có được kết quả như vậy không chỉ có sự chăm chỉ của tôi, mà còn có sự lười biếng của họ. Tôi dám cam đoan, nếu như họ sẵn sàng bớt ra dù là một chút, chỉ một chút thời gian dành cho các cô gái để đi luyện tập, giáo sư cũng không đến mức nổi trận lôi đình.