Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ai sống trên dương gian cũng có đặt một chiếc bát nơi âm thế, để rồi khi quay trở lại nơi đây, Mạnh Bà sẽ nấu canh Quên Lãng cho bọn họ với chính cái bát ấy. Có nơi tương truyền, rằng thực ra canh trong bát chính là những giọt nước mắt chảy suốt quãng đời của vị chủ nhân khi còn sống. Đã là người, ai cũng khóc, hoặc vui, hoặc buồn; hoặc căm phẫn, hoặc tủi nhục; hoặc yêu thương, hoặc sầu khổ...
Mạnh Bà thường đến bên bờ Vong Xuyên, thu giữ từng giọt nước mắt lại, đun nấu thành canh. Người rời khỏi nhân gian, được qua cầu Nại Hà, được uống Mạnh Bà thang, được quên chuyện kiếp trước. Linh hồn thanh sạch, tiến nhập lục đạo, hoặc thành tiên, hoặc thành người, hoặc xoay một vòng hóa súc sinh.
Mạnh Bà hỏi, 'ngươi có muốn uống canh hay không?'
Người đáp, 'không uống thì sao? mà uống thì thế nào?'
Mạnh Bà nói, 'uống, ngươi sẽ quên hết đi, sống thêm một kiếp đời. không uống, thì không được đầu thai chuyển kiếp nữa.'
Không phải ai cũng nỡ dứt bỏ chuyện kiếp xưa. Vì không muốn quên người mình yêu thương nhất một cõi đời, có người từ chối canh của Mạnh Bà, chấp nhận nhảy xuống dòng Vong Xuyên bạc màu tro lạnh chốn mây phủ, thống khổ nghìn năm mới có thể đầu thai.
Trong nghìn năm ấy, họ có thể dõi theo từng bước chân của người mình yêu, song không thể nói, không thể chạm tay; mình nhìn thấy đối phương, nhưng đối phương không nhìn thấy mình. Nếu một nghìn năm trôi qua mà lòng vẫn nhớ nhung, vẫn yêu thương, vẫn lưu luyến, vậy thì ký ức kiếp trước vẫn sẽ còn nguyên vẹn, có thể quay về nhân gian, tìm kiếm lại một nửa không thể thiếu của linh hồn.
Sáu nẻo luân hồi tìm người trong nước mắt
Sắc chiều thu chẳng chiếu xuống nơi đây
Một mảng sầu thấm nỗi buồn ly biệt
Nàng cắt duyên người, sao cắt cả duyên tôi.
--------------------
Diêm Vương biết vì sao thần tiên lại không có đường tình duyên hay không?
?
Vì thần tiên không phải con người. Con người ngu muội, con người ngốc nghếch, con người khờ dại, chẳng phải phần lớn cũng vì một chữ tình hay sao?
...
Chữ tình rất rối rắm, rất mệt mỏi, nó quá người, quá thấp kém.
Ty Mệnh?
Làm thần tiên... đúng là chẳng vui chút nào. Diêm Vương thích làm thần tiên chứ? Diêm Vương không muốn thử yêu hay sao? Diêm Vương chắc là không đâu nhỉ, dù gì Diêm Vương cũng là con gái của Quân Thượng mà, Diêm Vương với ta khác nhau một trời một vực... khác nhau hoàn toàn... Cũng tốt, nếu ta mà là Diêm Vương, chắc ta sẽ sớm chết mất.
Ta không chịu nổi cô đơn đâu, Diêm Vương à.
Ty Mệnh là người thế nào? Khó hiểu, với quan niệm tư duy của Diêm Vương thì điều đó đồng nghĩa với quái gở, khó tiếp xúc. Diêm Vương không thích nói chuyện với Ty Mệnh, vì tính cách của Ty Mệnh có cái gì đó còn u ám hơn cả bầu trời âm thế, nó khiến Diêm Vương thấy bức bối, thấy ngột ngạt.
Mạnh Bà... con người này lại khác thường theo một cách rất riêng, và dĩ nhiên cũng bị liệt vào hàng lập dị, Diêm Vương sẽ không thích giao du với những kẻ lập dị.
Diêm Vương liếc nhìn Tân Thế qua khóe mắt.
Hừm, hơi lập dị, nhưng vẫn chấp nhận được...
Tối om. Giống như quán rượu tại làng Vô Lo, thứ ánh sáng duy nhất phát ra từ căn bếp nhỏ đúc đá ở sát bên tường, tuy nhiên lớp khói mờ mịt bốc ra từ chiếc vạc lớn hầu như đã che lấp hết mọi ngóc ngách bên trong căn phòng. Thứ mùi hương lan tỏa chọc da dẻ ngứa ran, sưởi ấm cõi lòng đầy sương phủ. Ngoài kia lạnh lắm, trong này thì yên bình hơn. Không còn âm thanh, không còn tiếng cãi nhau chí chóe giữa đám quỷ sai nữa. Tựa như một không gian cô lập yên ả chọc tâm trí ngủ say.
Thế nhưng Tân Thế không thích cảm giác này.
Đây là cõi chết. Và sự lặng im tượng trưng cho sự lụi tàn. Nó điểm tô thêm vẻ u ám giữa chốn u hồn, khiến cho da gà tự giác nổi lên.
Nói không sợ thì sẽ là dối trá, song thực sự thì Tân Thế ghét sự tịch mịch ở phủ Mạnh Bà này.
Mặc kệ cái bếp bập bùng ánh lửa, khoảng không vẫn tĩnh lặng. Nước trong vạc bình lặng như dòng Vong Xuyên, phản chiếu lại mái trần treo lủng lẳng những bọc chứa nước nặng trĩu nâu sậm. Ở đây treo rất nhiều bọc chứa nước. Nhiều đến nỗi tưởng chừng như che kín cả cái trần nhà. Một vài cái chìm sâu vào bóng tối, một vài cái lại lấp la lấp lánh như tấm gương soi chiếu bầu trời đầy sao.
Diêm Vương chỉ lên, bảo, "Đó là nước mắt của con người trên nhân gian. Mạnh Bà thu thập về để nấu canh cho chủ nhân của chúng."
"Ồ... Để nước mắt chảy ngược rồi quên đi hết thảy sao?" Tân Thế lầm rầm. "Đó là toàn bộ số nước mắt trên đời ư?" Nói ít, lại thấy nhiều; mà nói nhiều, lại thấy sao mà ít. Diêm Vương lẳng lặng lắc đầu.
"Những bọc nước ở đây là của những người sắp xuống âm thế."
Một thanh âm nhẹ như mây vang lên. Bóng người diện áo tím thoáng hiện giữa bóng tối bên trong căn phòng, đối phương lại gần bên chiếc vạc, khẽ chạm tay vào chiếc muôi lớn để bắt đầu khuấy đều. "Một ngày có rất nhiều người xuống đây, đống bọc nước cứ treo lên, rồi lại gỡ xuống, có bọc nước to, có bọc nước nhỏ, nhưng không hề có bọc nước trống rỗng. Suy cho cùng, đã là người thì ai cũng khóc. Trừ những đứa bé chết ngay trong bụng mẹ ra... sẽ có một nơi khác dành cho chúng."
"Mạnh Bà." Diêm Vương nhíu mày. Đã quá lâu không gặp, sao lại cảm thấy nàng như đã thay đổi?
"Diêm Vương." Mạnh Bà dịu dàng đáp lại, ánh lửa hắt lên gương mặt nàng, song nàng lại che đi bằng chiếc mạng vải thưa kéo đến tận mắt.
Tân Thế rũ mi. Mắt của Mạnh Bà...
Diêm Vương tạm thời lâm vào tình trạng cứng lưỡi, nàng đứng yên tại chỗ, vẻ mặt có chút hoang mang. Nàng không biết phải nói gì, vốn dĩ ba người đến đây là để gặp lũ quỷ sai, nàng không nghĩ chuyện những người dân làng Vô Lo biến mất có liên quan đến Mạnh Bà, song...
"Ngươi và Ty Mệnh khá thân thiết phải không?"
Cánh tay khuấy canh vẫn vô cùng nhịp nhàng. "Gọi là thân thiết thì cũng không đúng lắm. Hồi nàng còn ở đây cũng hay ghé qua nơi này. Thi thoảng bọn ta vẫn uống trà với nhau, song cũng chỉ có thể đếm số lần trên đầu ngón tay mà thôi. Ty Mệnh đã đi lâu lắm rồi, lâu đến nỗi ta gần như đã quên mất sự tồn tại của nàng. Diêm Vương có chuyện gì sao?"
Diêm Vương ngày càng khó chịu. Nàng hất cằm, giọng điệu nghiêm túc thêm vài phần, "Mạnh Bà, khi nói chuyện với ta thì ngẩng mặt lên. Ta không cho phép sự bất kính ở đây."
Tân Thế liếc nhìn Diêm Vương, xong lại quay sang nhìn Mạnh Bà. Hai tay nàng chắp sau lưng, ưỡn ngực đứng thẳng.
"Xem ra Diêm Vương đã có bạn mới rồi..." Mạnh Bà ngừng khuấy canh, chậm rãi xoay người hướng về phía bọn họ, "Mạnh Bà chưa từng dám bất kính với Diêm Vương, Diêm Vương hẳn cũng biết mà."
Ánh lửa hoàn toàn chiếu rọi khuôn mặt của Mạnh Bà. Toàn bộ đều bị che bởi lớp mạng mỏng màu tím, để lộ đôi mắt mà Diêm Vương chỉ còn lưu giữ ấn tượng về vẻ đẹp của nó mà thôi. Đó từng là một đôi mắt đầy mị hoặc, hay ít nhất thì Ty Mệnh cũng khen đôi mắt ấy như thế. Diêm Vương không hiểu 'mị hoặc' nghĩa là gì, nhưng đôi mắt của Mạnh Bà có cái gì đó thu hút khiến Diêm Vương ngắm mãi không biết chán.
Tuy nhiên hôm nay, không hiểu vì sao, Diêm Vương lại cảm thấy nó không còn đẹp nữa.
Chợt một tiếng gào thét từ đâu vọng lại, đánh thức tâm trí đang dần mơ hồ của nàng.
Tân Thế giật mình, quay đầu lại phía sau. Con quỷ sai đứng gần hai người hoảng hốt vỗ trán một cái, ánh mắt lo âu đánh khắp phòng. Diêm Vương hít một hơi, nhìn Mạnh Bà.
Mạnh Bà không nói gì, xét theo cơ mặt của nàng, có lẽ, Tân Thế thầm nhủ, nàng đang cười.
"Ngày này rồi cũng sẽ tới... Vốn dĩ ta cũng không nghĩ sẽ giấu Diêm Vương được cả đời." Mạnh Bà đưa mắt nhìn Tân Thế, "Cũng không hẳn... cho tới khi người này xuất hiện."
Tân Thế không thích cách nói chuyện đầy ẩn ý của Mạnh Bà. Nàng cảm thấy như mọi lớp phòng bị của mình đều tan tành trước 'con người' ấy. Nàng không thể tỏ ra yếu thế, nàng không thể bị nắm đằng chuôi khi mà vẫn chưa đạt được thứ mà nàng mong muốn.
Tân Thế hiểu, nàng không thể qua mặt được Mạnh Bà. Kể từ khi nghe Diêm Vương kể về cô ta, nàng đã dự cảm được rằng người này sẽ biết...
Diêm Vương lại nhíu mày. Nàng liếc nhìn về đằng sau, bắt gặp vẻ mặt trầm tư của Tân Thế.
Nàng không thích vậy.
Những ngày vừa qua, hai người bọn họ dù thi thoảng có chút tranh chấp, nhưng ít ra tự nàng cảm thấy vô cùng thư thái. Chẳng cần biết là giả tạo hay thật tâm, song nàng bắt đầu dần chấp nhận hành động thân thiết lấy lòng của Tân Thế, đồng thời cũng muốn hiểu đối phương thêm một chút.
Có điều, gương mặt ấy, biểu cảm ấy, khác lạ đến mức nàng cảm thấy khó chịu.
Chẳng lẽ hai người quen nhau?
Ý nghĩ vụt thoáng qua.
Không, giờ không phải lúc nghĩ về nó.
"Vừa rồi là tiếng gì vậy?" Diêm Vương đanh giọng lại. Đó rõ ràng là tiếng người hét lên. Nàng định hỏi con quỷ sai, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đối diện với Mạnh Bà.
Mạnh Bà đưa tay vuốt ve cạnh chiếc vạc, hoàn toàn không có ý định trả lời.
"Ta hỏi ngươi, Mạnh Bà, đó là tiếng gì?"
"Diêm Vương có biết ta và Ty Mệnh đến từ đâu hay không?" Chợt Mạnh Bà đặt câu hỏi.
Diêm Vương có chút trở tay không kịp, "Ý ngươi là sao? Không phải các người được Quân Thượng nặn ra từ đất hay sao?"
Mạnh Bà bật cười thành tiếng, "Không đâu, đó là diễm phúc của những người làm chủ một giới như Diêm Vương mà. Diêm Vương thật hạnh phúc, vì Diêm Vương sẽ mãi chẳng bao giờ biết đến những cảm xúc nguyên thủy của con người." Nàng nắm lấy vành chiếc vạc. "Không, bọn ta không được sinh ra từ bàn tay của chính Tạo Hóa như Diêm Vương. Ta... và Ty Mệnh, vốn dĩ là con người, những kẻ người trần mắt thịt sống trên trần gian."
Diêm Vương trợn mắt, làn mi run run. "Sao có thể?"
"Sao có thể? Sao con người có thể đến đây ư?" Mạnh Bà nhìn lướt qua Tân Thế, rồi lại nhìn lướt qua con quỷ sai, sau khi đã nhìn hết một lượt căn phòng, nàng mới đặt tầm nhìn lại phía Diêm Vương, "A Lầm, năm đó là ngươi đúng không?"
Con quỷ sai như hoảng hốt, nó quỳ xuống dưới đất, vái lạy liên hồi, "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng!"
"Năm đó..." Mạnh Bà chỉ tay về phía con quỷ sai, bàn tay trắng nõn thấp thoáng sau ống tay áo chất vải tơ mịn màng," Quân Thượng đã để A Lầm chọn ra một linh hồn đã thoát khỏi sinh tử luân hồi. Linh hồn mà A Lầm chọn ra... là ta."
"Tất cả đều là vì A Sai!" Con quỷ sai tên A Lầm rống lên, "Là A Sai nhất quyết khăng khăng muốn chọn đại nhân mà!"
Năm đó, Diêm Vương chính thức bắt đầu giấc ngủ đông đầu tiên sau chuỗi ngày nhàm chán.
Khi ấy, nàng không biết mình là ai, mình đến từ đâu, nhưng mọi người ai cũng gọi nàng là Mạnh Bà đại nhân.
Mạnh Bà đại nhân là người nấu canh ở nơi này.
A Sai... đấy là con quỷ hằng ngày đưa nàng đến bên bờ Vong Xuyên, cùng nàng gánh số nước mắt của những người sắp từ trần về phủ. Một con quỷ hay cười và dí dỏm, ít nhất thì tại chốn u buồn đó, nó cũng là người bạn duy nhất của nàng.
Một ngày, nàng hỏi, A Sai, A Sai có biết ta đến từ đâu hay không?
A Sai bảo, Mạnh Bà đại nhân không nhớ hay sao?
Nàng lắc đầu, không nhớ, không nhớ gì cả.
A Sai cười đáp, thế thôi, đừng cố gắng nhớ lại làm gì. Chuyện cũng đã qua, đã qua hết rồi.
Rồi cuộc sống cứ thế dần trôi.
Nàng nhìn những người nối đuôi nhau bước qua cầu Nại Hà. Họ từng sống ở trên kia sao? Đó là một thế giới thế nào? Nàng không biết, nàng chỉ có thể nhìn thấy những giọt nước mắt của họ hòa cùng dòng Vong Xuyên. Đó là năng lực của Mạnh Bà, nàng nhìn được nỗi buồn, những nỗi buồn mà con người giấu trong tận sâu thẳm tâm hồn. Qua những bọc nước mắt, nàng cảm thụ được nhiều lắm, song dù thế nào thì nàng vẫn khát khao muốn được tự mình trải nghiệm hơn, đau cũng được, khổ cũng được, nhưng ít nhất nó cũng giúp nàng cảm nhận được nàng đang tồn tại.
Tuy nhiên, A Sai luôn miệng nhắc nhở, nàng là thần tiên, nàng khác xa với những kẻ trần tục, và rằng, nàng không bao giờ có thể rời khỏi đây.
Chợt nàng nghĩ về vị Diêm Vương kia. Đúng, nàng, Diêm Vương, và cả Ty Mệnh, sẽ mãi mãi chẳng bao giờ có thể thoát khỏi ràng buộc với nơi này.
Song, thế giới của nàng thật sự đã gặp một ngã rẽ.
Ngày hôm ấy là một ngày mà đất trời tối đen, Vong Xuyên nguội lạnh, Nại Hà đưa bước cho người kia tiến đến gần về phía nàng. Cầu Nại Hà có thể dài bao nhiêu? Dòng Vong Xuyên có thể rộng cỡ nào? Bước chân của đối phương như đeo chì, còn lòng nàng lại nặng tựa xiềng xích.
Nàng hỏi, "Ngươi có muốn uống canh hay không?"
Đó là một thói quen của nàng. Dù A Sai đã nhiều lần bảo không cần thiết, nhưng nàng vẫn luôn giữ vững thói quen ấy.
Ánh mắt người kia mơ hồ, vẻ mặt đờ đẫn, song khác với các linh hồn khác, người ấy đứng yên không nhúc nhích, mãi vẫn chưa trả lời. Những con quỷ sai đứng xung quanh bắt đầu cáu giận, xông đến định lôi đối phương đi.
Mạnh Bà ngăn chúng lại.
Nàng lại hỏi, "Ngươi có muốn uống canh hay không?"
Bất ngờ thay, lần này đối phương đã đáp, "Uống thì sao? Mà không uống thì thế nào?"
Thường thì những linh hồn Mạnh Bà từng gặp chỉ có duy nhất hai phản ứng, đó là gật đầu hoặc bắt đầu khóc lóc. Thế nhưng người này lại có thể hỏi ngược lại nàng, thật sự khiến nàng thấy bất ngờ.
Nàng trả lời, "Uống canh Quên Lãng, ngươi sẽ quên hết được chuyện kiếp trước, bắt đầu một cuộc đời mới."
Người kia lẩm bẩm, "Quên hết... quên hết..."
Sau đó một giọt nước mắt ứa ra. Một giọt, hai giọt, nhỏ lên bát canh Quên Lãng.
Lại một luồng xúc cảm.
Quá ngột ngạt, quá bi ai. Mạnh Bà không bao giờ ngờ việc phải lãng quên đi một ai đó lại đáng tiếc nuối, đáng đau thương tới nhường này.
Là tình yêu sao?
Phải, là tình yêu. Là tình yêu trói buộc bọn họ với những ký ức.
Nhiều giọt nước mắt hơn nữa. Nàng cảm thấy hốt hoảng. Để rồi khi người kia quay lưng vụt chạy đi, Mạnh Bà vẫn còn sững người, tay cầm nguyên chiếc bát chứa đựng canh Quên Lãng.
"Giữ ả ta lại!" Tiếng thét của lũ quỷ sai văng vẳng bên tai. "Bắt lấy ả ta!"
Nhưng đối phương đã nhảy khỏi cầu Nại Hà.
"Đừng!" Mạnh Bà kêu lên.
Quá muộn, cả người nàng chìm xuống, một giọt nước mắt trong suốt lay động dòng Vong Xuyên, thân hình gầy yếu của nàng bị dòng nước tro tàn nuốt trọn.
Có lẽ vì vừa chia sẻ cùng một cảm xúc với người ấy, Mạnh Bà cũng đã nhảy theo.
Làn nước Vong Xuyên bỏng rát lạ thường. Đó là thứ cảm giác đau đớn mà đời này Mạnh Bà không bao giờ muốn nhớ lại. Thời điểm làn da nàng chạm vào dòng nước, cả cuộc đời bỗng chốc hiển hiện ngay trước mắt.
Nàng vốn dĩ đâu phải Mạnh Bà đại nhân gì đó, nàng vốn dĩ... đâu phải thần tiên. Nàng chỉ là một con người bình thường sống trên trần gian, nàng cũng có người mà nàng yêu thương, nàng cũng có người mà nàng muốn chung sống đến lúc bạc đầu.
Nhưng ai đó, một thế lực nào đó, đã cướp đi sinh mạng của nàng.
Cô gái ấy... Mạnh Bà có thể nhìn thấy nàng đang chìm sâu dưới lòng nước, mái tóc Mạnh Bà từng nâng niu chăm sóc mỗi ngày thay cho nàng giờ đây đã bạc đi, khuôn mặt từng khiến Mạnh Bà yêu thích đến ngắm mãi không chán cũng đã trở nên nhăn nheo, xấu xí hơn nhiều.
Mạnh Bà gọi tên nàng, nhưng nàng không lên tiếng.
Một khi đã nhảy xuống dòng Vong Xuyên, tức là đã từ chối quyền được sống lại... Mạnh Bà muốn khóc, vì buồn, hoặc cũng có lẽ phần nhiều là vì đau. Hẳn là bởi nàng không phải là người nữa, cũng chẳng phải linh hồn, cho nên khi nhảy xuống dòng Vong Xuyên này, nàng không biết liệu sẽ có chuyện gì xảy ra với mình.
Hay là cứ chết đi nhỉ...
Ừ, chết cùng nàng - chẳng phải là ước nguyện của mình hay sao?
Cứ thế đi...
Rồi sau đó, Ty Mệnh cứu nàng.
---------------
Cùng lúc ấy, tại một nơi xa xôi khác:
Thiên Hoàng bé nhỏ: Thiên Hộ, ta muốn học kiếm pháp! (o≧口≦)o
Thiên Hộ đương thời: Điện hạ còn quá nhỏ, không thể động vào vật sắc nhọn!(๑¯⌓¯๑)
Thiên Hoàng bé nhỏ: Thiên Hộ ngốc nghếch, ta không còn nhỏ nữa, ta đã có thể đích thân cai quản thiên cung mà không cần Quân Thượng ngồi bên chỉ dẫn nữa rồi! (๑•̀ㅂ•́)و✧
Thiên Hộ đương thời: Thật? Thật không còn nhỏ nữa?( ⊙△⊙)
Thiên Hoàng bé nhỏ: Tất nhiên là thật! (o≧口≦)o
Thiên Hộ đương thời: Ừ, vậy bắt đầu từ tối nay cắt phần sữa trước khi ngủ của điện hạ đi thôi ( ⊙︿⊙)
Thiên Hoàng bé nhỏ: ('☉⌓☉`)??????
Thiên Hộ đương thời: (๑¯⌓¯๑).......
Thiên Hoàng: Thiên Hộ là đồ ngốc!!! Cút đi!!! Thiên Hộ no baka!!!! (ू˃̣̣̣̣̣̣□˂̣̣̣̣̣̣ ू)----- o (¯Д¯)ơ điện hạ.......