Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sự tồn tại của người đó quá mức đẹp đẽ, thanh âm gây nhung nhớ, hồi ức gợi đắm say, mỗi lần nhớ về đều có thể khiến nàng vừa thấy ngọt ngào, lại vừa tê tái cõi lòng.
Ở bên dưới làn nước đen, nàng chẳng thể thấy được thứ gì. Xung quanh một màu tăm tối, không có ánh sáng, không còn ai, chỉ một thân một mình gọi tên nỗi đơn côi.
----------------
Tiếng mưa râm ran rơi xuống lớp lều bạt bằng vải chậm rãi thấm xuống đáy lòng Diêm Vương. Bầu trời mới ban nãy còn quang đãng xanh trong nay đã âm u sẩm tối, mặc cho những giọt lệ của mình được phép buông lơi. Khung cảnh có vẻ quạnh hiu lạnh lẽo, nhưng một khi đặt vào khoảng không gian ấm áp cùng sắc màu thiên về ấm nóng nơi Diêu Thành, mọi thứ như được mềm mại hóa đi nhiều.
Đó là cảm nhận của Diêm Vương khi ngồi bên cửa sổ tại một tửu lâu hai tầng, nhìn ra màn trời rả rích những hạt mưa. Nàng không thấy lạ bởi thời tiết sớm nắng chiều mưa thật sự vô lý như hiện tại. Đây là thế giới của một người, mọi vận hành của nó đều chỉ xoay quanh một người, kể cả khí hậu lẫn cảnh và vật.
Tân Thế đang buồn - Diêm Vương rũ mi mắt, nhất thời phiền muộn.
Nàng còn đang cố gắng tiếp thu, một cách tích cực, việc thân phận này - tức là thân phận "công chúa" của Diêm Vương - sắp sửa tổ chức đám cưới với Diêu Vương, trở thành cầu nối chính trị giữa Diêu Quốc và Âm Thổ. Lúc mới đầu phản ứng sớm nhất của nàng chính là tiếp tục bỏ trốn như cách "công chúa" dự tính làm lúc nàng mới thâm nhập tiểu thế giới. Song sau khi phát hiện sự yếu ớt của cơ thể này không phải chuyện cợt nhả, nàng đã phải nghiêm túc suy xét lại sự tình để có một góc nhìn thấu đáo hơn.
Đầu tiên, đây là tiểu thế giới thuộc Thư Nhập Mộng, tức là một thế giới không có thật mà chỉ được tạo ra bởi trí tưởng tượng của Tân Thế mà thôi. Diêm Vương đã thử quan sát biểu cảm trên gương mặt những người bán hàng rong dọc quãng đường đi đến tửu lâu này: vô cảm, gần như là thế. Không vị hầu cận nào bám theo bảo vệ nàng nhận ra điều bất thường ấy, đơn giản vì họ cũng chẳng khác gì; ngay cả nữ hầu cận với kiểu đầu quái lạ (mà Diêm Vương đã được biết tên cô ta là Tạ Ân) cũng chỉ có sức sống hơn những người khác một chút mà thôi.
Đây là tiểu thế giới lấy một người làm lõi sự sống, phải ở gần chủ nhân thì các sinh mệnh hư ảo mới có thể trở nên chân thật. Diêm Vương xét một chút về các tình huống giả định, nếu đám cưới chẳng liên quan gì tới Tân Thế thì tình tiết coi như bỏ đi, tức là không cần thiết phải tồn tại, kể cả khi Diêm Vương có là vị khách không mời thâm nhập vào tiểu thế giới đi chăng nữa. Vậy nên nàng suy đoán hẳn đám cưới cũng sẽ ảnh hưởng dù ít dù nhiều đến đối phương - hay nói cách khác là thân phận Tân Thế tại đây.
Hơi buồn cười nhưng Diêm Vương nghĩ khả năng Tân Thế là Diêu Vương rất cao. Trong thế giới này, Diêu Quốc hiện là quốc gia lớn mạnh nhất nhì lục địa, mà Diêu Vương chính là người đứng đầu nắm toàn quyền kiểm soát. Ai mà chẳng muốn được làm tâm điểm tại một nơi do bản thân làm chủ, thường thì địa vị quyền uy như vậy rất thích hợp để xác định vị trí lõi thế giới.
Suy cho cùng đây cũng là một giấc mơ mà, mơ mộng thế nào cho thỏa mãn chút chứ, hão huyền tí có sao - Diêm Vương thầm nhủ, dù chẳng biết mình muốn an ủi ai.
Kể từ lúc thông suốt, Diêm Vương bắt đầu ấp ủ mong đợi sớm được gặp gỡ Diêu Vương. Chí ít cũng phải xác nhận xem đó có phải Tân Thế không nữa chứ, nếu không phải thì chả lẽ lại chấp nhận để cái đám cưới ngớ ngẩn này diễn ra ư?
Tân Thế còn chưa tìm được tung tích kia kìa.
Còn một chi tiết đến giờ Diêm Vương vẫn băn khoăn cực độ mà không thể tìm được phương án lý giải, ấy là về dung mạo hiện tại của nàng. Nàng không biết mình trông thế nào, nhìn mái tóc khiến nàng nghi hoặc không rõ có phải "gương mặt này" là gương mặt thật ngoài đời của Diêm Vương hay chỉ là trùng hợp; không tìm ở đâu ra được gương, hỏi binh lính bọn họ thậm chí còn chẳng biết gương là gì.
Xã hội chậm tiến, Diêm Vương bực bội, cái gì cũng chậm rì rì, y như ai đó vậy; cái gì cũng mang vẻ cũ rích lạc hậu, cũng y chang ai đó vậy!
Nàng cảm thấy việc xác nhận tương đối cần thiết, bởi lẽ Diêm Vương không biết liệu vào tiểu thế giới thì dung mạo có thay đổi hay không. Cả nàng lẫn Tân Thế. Dù sao thì nàng cũng nhớ mang máng đã có lần Tân Thế từng tự nhận bản thân nàng ta "không hề xinh đẹp".
Đương nhiên Diêm Vương không tán đồng với đối phương. Biết thế quỷ nào đám người bên ngoài đánh giá tiêu chuẩn đẹp hay không đẹp như thế nào, có điều con người ngu ngốc bảo thủ kia có chịu tiếp thu không thì nàng không dám chắc. Nhỡ đâu Tân Thế thật sự muốn trở nên "rạng rỡ" hơn rồi quyết định chỉnh dung thì nàng sợ nàng nhịn không nổi mà xông tới đánh cho đối phương một trận...
Với điều kiện tiên quyết là phải tìm được Tân Thế.
Diêm Vương nghĩ về tương lai mịt mờ phía trước, chẳng có kế hoạch cụ thể, chỉ đành từng bước tiến tới bèn vô thức thở dài.
Cơn mưa ngoài cửa đã trở nên nặng hạt hơn.
"Mưa thế này, đi đứng phải thật cẩn thận."
Trong cỗ xe ngựa kéo, giữa bồn bề lụa lót mềm mại êm ái, trước mắt là hoa quả và đồ uống, đối diện còn có mỹ nhân, Diêu Vương ngả người một tay chống thái dương, một tay nhẹ vén lớp màn ngăn cách với bên ngoài, chép miệng.
"Phải nhìn trước ngó sau, ưu tiên đi chỗ khô ráo. Nơi nào không có lính canh thì tuyệt đối không bén mảng lại gần, hơn nữa cũng không nên cách ta xa quá_"
"Được rồi." A Ôn duỗi tay đè lên môi Diêu Vương, gương mặt không giấu nổi vẻ phiền chán, "Ta cũng đâu phải con nít nữa, không thể lần nào xuất cung cũng dặn tới dặn lui thế chứ. Ta không đáng tin hay sao?"
"Chuyện này đâu liên quan gì tới việc đáng tin hay không, do ta lo thôi." Diêu Vương nắm lấy tay A Ôn kéo xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Không hiểu sao từ qua đến giờ lòng ta cứ không yên. Cảm giác nhức nhối khó tả lắm."
"Vậy ư? Hay là bệnh rồi? Sao ngươi không truyền thái y đi?" A Ôn hoảng hốt chuyển sang ngồi bên cạnh Diêu Vương, nâng một tay đặt lên trán ngài. Tay nàng vẫn luôn lạnh giá cho nên nhất thời chưa thể biết được nhiệt độ của đối phương. Tuy nhiên cứ nghĩ đến việc rất có khả năng Diêu Vương mắc bệnh rồi, A Ôn lại cảm thấy gấp gáp tới mức muốn vỡ òa. "Nếu không khỏe sao không ở lại trong cung tĩnh dưỡng, ra ngoài làm gì chứ!"
Diêu Vương đành phải cầm lấy hai tay nàng, ấp vào trong lồng ngực, "Cũng không tới mức nghiêm trọng đâu. Do dạo này bộn bề công chuyện phải giải quyết mà. Hơn nữa đại tướng sắp trở lại," Ngài thở ra một hơi, "Công văn cũng nhiều hơn một chút."
Mắt thấy mỹ nhân vẫn chưa hề buông lỏng được tinh thần, Diêu Vương hơi hất cằm về phía cửa sổ, nâng khóe miệng nở nụ cười, "Lâu rồi mới sắp xếp được một buổi ra ngoài ăn với muội, còn tại tửu lâu muội thích nhất, hãy cứ tận hưởng đi đã. Ta thật sự không sao mà."
A Ôn nhướng mày nhưng chỉ còn nước thở dài, "Nếu thật sự cảm thấy mệt thì nhớ báo ta, chúng ta lập tức hồi cung, biết chưa?"
Diêu Vương gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn.
Thời điểm xe ngựa của Diêu Vương gần đến cửa tửu lâu, thị vệ hầu cận thân tín của ngài gõ cửa, sau đó tiến vào cỗ xe, chắp tay bẩm báo rằng phát hiện thấy lính của công chúa lòng đất hiện đang tập trung ở tửu lâu họ định tới, khả năng cao nếu hôm nay dùng bữa ở đấy thì khó mà tránh được việc gặp gỡ. "Trùng hợp như vậy à." Diêu Vương ban đầu tỏ ra ngạc nhiên, nhưng ngài nhanh chóng chuyển nó thành một nụ cười, "Gặp cũng được mà, dù sao nàng cũng đã đến Diêu thành, sắp cưới nhau rồi cũng phải làm quen chút chứ. Ta cũng thích gặp gỡ ở bên ngoài, cách xa những lễ nghi thủ tục trong cung hơn, coi như ông Trời giúp ta một tay vậy."
Xe ngựa dừng lại cùng lúc Diêu Vương dứt lời. Ngài đứng lên dợm vén màn ra ngoài thì tay áo đột nhiên bị níu giữ. Quay đầu lại liền thấy vẻ mặt nghiêm túc của mỹ nhân hướng về phía mình, "Phải thật dịu dàng với người ta." A Ôn nhắc nhở, "Không được trêu đùa hay làm gì khiếm nhã đâu đấy, biết chưa?"
Nói chuyện với quân vương mà dám xấc xược như thế, để người khác nghe được thì gây kinh ngạc biết chừng nào. Có điều dù sao cũng là thị vệ thân tín của Diêu Vương bao năm, thấy hai người còn định trao đổi thêm một hồi bèn từ tốn lùi lại, sau đó rời khỏi cỗ xe. Diêu Vương thấy không còn ai trong xe nữa thì đặt một tay lên mu bàn tay A Ôn, trấn an, "Muội xem, chính bản thân muội cũng hay dặn dò đi dặn dò lại về mấy việc này mà còn trách ta. Ta cũng đâu còn phải nít ranh nữa, không còn bồng bột như ngày xưa. Đối phương dù sao cũng là hôn thê của ta kia mà."
Nghe thấy thế, A Ôn mới do dự rút tay về.
"Đừng quá để tâm đến ta. Nếu đã bắt chuyện với công chúa thì cứ tập trung hàn huyên với nàng đi."
Đấy là lời căn dặn cuối cùng của A Ôn trước khi hai người bọn họ cùng rời khỏi cỗ xe ngựa.
*
Đột nhiên Diêm Vương cảm thấy tửu lâu xôn xao hơn trước. Đồ ăn vừa mới được bưng ra, cơm canh nóng hổi phả hơi nóng. Mới ban nãy nàng còn than thở nơi này thiếu sức sống lại thiếu chân thực, vậy mà bây giờ đây tự dưng lại trở nên khác biệt. Có tiếng người nói chuyện qua lại, gọi nhau í ới, có tiếng vó ngựa từ đâu vọng lại, rồi tiếng đặt bàn, tiếng gọi món, tiếng rao bán ở ngoài đường vang lên tận lầu hai.
Vô cùng kỳ quái.
Ngay cả bầu không khí cũng lạ lẫm. Có mùi hương, có sự lạnh giá từ đâu tản lại, có cảm giác rồm rộp khi da thịt chạm vào mặt bàn. Tạ Ân đứng bên cạnh không biết sao lại lùi vài bước, tai dỏng lên như thể đang nghe ngóng chuyện bên dưới lầu.
"Công chúa." Cô nàng cất tiếng gọi, kéo tâm trí Diêm Vương khỏi cái đầu cá đang nổi lềnh phềnh trong nồi canh chua, khiến Diêm Vương phải ngẩng đầu lên trong khi tầm mắt vẫn hóng xuống phía dưới không dứt ra nổi.
Lần đầu tiên nàng thấy một cái đầu cá bị luộc chín đến như vậy, làm thế nào cũng không khỏi liên tưởng đến gương mặt của mấy binh tôm tướng cá sống ở xứ mây tan...
"Diêu Vương đến tửu lâu này rồi, hình như đang ngỏ ý muốn lên dùng bữa với công chúa."
Tiếng đập bàn lập tức vang lên, mạnh tới mức thể hiện rõ phản ứng bất ngờ không kịp trở tay của chủ nhân.
Bàn tay tê rát, cảm giác đau đớn chạy dọc cánh tay, đánh đến não bộ khiến Diêm Vương rùng mình. Quả nhiên làm con người thì không nên hấp tấp mất kiểm soát, không thì thiệt mình chứ chẳng thiệt ai. Cơ mà bảo nàng phải trấn tĩnh trước thông tin như sét giáng thế kia thì quá làm khó nàng.
Tại sao lại nhanh như thế hả?
Dù đúng là vừa rồi nàng cũng tự nhủ mình rất chi mong đợi được gặp Diêu Vương - vị hôn thê trong truyền thuyết, tuy nhiên cũng-không-thể-sớm-đến-mức-như-vậy-chứ? Thế này có sớm quá không? Sớm quá rồi đi!
Nhỡ đối phương không phải Tân Thế thì sao?
Ý nghĩ này xẹt ngang đầu Diêm Vương như lời thủ thỉ khuyên Diêm Vương mau trốn chạy. Nhưng rồi nàng siết chặt tay, để cảm giác đau nhói đánh thức mình tỉnh táo. Thứ nhất, dù phải hay không phải, ngồi không ở đây cũng không xác định được. Việc gì tới rồi sẽ tới, chí ít cũng phải biết để mà còn liệu. Như lời khuyên dạy ngày xưa, phải luôn biết. Hơn nữa, nàng cảm thấy...
rất có thể là Tân Thế mà.
Diêm Vương cảm nhận được sự biến chuyển xung quanh mình ở vào thời điểm Diêu Vương xuất hiện nơi đây. Thật khó để mà nghi ngờ việc Diêu Vương là Tân Thế, kể cả khi gương mặt có đổi khác đi chăng nữa.
Mang theo một ít nghi kỵ, Diêm Vương ra hiệu Tạ Ân xuống dẫn Diêu Vương lên lầu.