Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tương truyền, chốn mây phủ có cây cầu vô cùng mỏng manh bắc ngang con sông lớn. Linh hồn khi trở về cõi chết, nếu được luân hồi chuyển kiếp thì phải đi qua cây cầu này, song ai trông thấy cảnh tượng khói sương nghi ngút cũng nản lòng thối bước, không biết làm thế nào để toàn mạng qua cầu.
Có hết thảy sáu thể cầu Nại Hà:- cầu làm bằng vàng, bằng bạc, bằng ngọc, bằng đá, bằng gạch, bằng cây - ứng với lục đạo. Sau khi Ty Mệnh thẩm định phước phần của mỗi hồn, nàng sẽ cho bọn họ đi theo từng thể cầu tương xứng, dựa vào các đặc điểm: nam hay nữ, giàu hay nghèo, sang hay hèn, khôn hay đần, thọ hay yểu .... Việc đầu thai còn rất chi tiết, tỉ mỉ, phức tạp như: sinh giờ nào, sống ra sao; nếu là loài vật, thì là loài có chân hay loài không chân; chết do tự sát, hay bị sát hại.
Dù sao chăng nữa, bước qua cầu Nại Hà, là được uống canh Quên Lãng của Mạnh Bà, là ngắm lại đường đời trên đá Tam Sinh, là trở về nhân thế.
Không bước qua cầu Nại Hà, thì lại có hai lối rẽ khác. Ở bên trái, là Địa Ngục Môn kinh sợ hồn phách, là mười tám tầng Trả Giá cùng mười tám nỗi đau thấu tận tâm can; ở bên phải, lại là vịnh Vĩnh Hằng, là vùng đất thuộc miền Cực Lạc, nơi con người ta ngồi kể cho nhau nghe bên dòng Vong Xuyên rải màu tro lạnh, để rồi tan ra thành những cánh hoa điểm tô cho nỗi cô liêu, xướng thêm nét ưu sầu cho vị Diêm Vương đơn độc.
Vong Xuyên than khóc, Bỉ Ngạn thương hương
Nại Hà đưa bước, Tam Sinh tiễn biệt.
--------------------------
Vịnh Vĩnh Hằng bao la là thế, rộng lớn là thế, vậy nhưng tinh hoa của nó chỉ tồn đọng trong một khoảng không gian nhỏ bé phủ khói sương nghi ngút, từng cuộn mây đặc màu xám tro bốc lên lạnh giá giữa những mái nhà đá đơn sơ u tối. Tiếng gió rít từ đâu vọng lại, luồn lách qua từng khe cửa hẹp đưa đến thanh âm của sự vắng vẻ đầy tịch mịch, mang tới cho kẻ cô liêu lưu lạc sự giá buốt tiết đông tàn. Kia là mảnh vườn của một người nông dân, song nó chết rồi. Cây rau chuyển nâu, rũ xuống nặng trĩu, thân thể nằm nhoài lên nền đất đen nhánh. Lại có một chiếc xích đu đẽo gọt bằng gỗ trông nhỏ nhắn, song lớp vỏ đã mục rữa, vài miệng lỗ toang hoác ra ngoài để lộ cái hố sâu thui thủi rỗ chỗ.
Ngôi làng này chẳng còn chút sức sống nào nữa, Tân Thế thầm nhủ khi nàng đảo mắt tỉ mẩn quan sát xung quanh, như mọi nơi trên âm thế vậy, bao la, nhưng đầy mùi vị của chết chóc. Nàng nhìn cô gái đang đi trước mặt, đối phương tựa hồ cảm nhận được, thế nên nàng ta quay đầu lại, khẽ nhíu mày.
"Đây là ngôi làng Vô Lo của nàng sao." Tân Thế nói, giọng điệu nàng rất nhẹ nhàng, song không hiểu sao, Diêm Vương thấy vô cùng chói tai. "Là vịnh Vĩnh Hằng của miền Cực Lạc ư."
"Đây là miền Cực Lạc, là vịnh Vĩnh Hằng, là làng Vô Lo." Diêm Vương khẳng định, nàng dừng bước, quay hẳn đầu lại, thái độ cực kỳ nghiêm túc, "Ta chắc chắn."
"Thế chuyện gì đã xảy ra với nơi này vậy?" Tân Thế hỏi.
Ừ, chuyện gì đã xảy ra với nơi này vậy?
Diêm Vương không biết. Nàng thực sự không biết.
"Ta đến quán rượu,... ở đấy có một người sẽ biết." Diêm Vương trả lời không dứt khoát.
"Nếu người ấy không còn ở đó nữa?" Tân Thế lại lên tiếng.
Lần này Diêm Vương không đáp. Tân Thế thở dài, "Được rồi, không ép nàng. Đã lâu lắm rồi nàng không ra ngoài, đám quỷ thư hẳn là cũng chẳng buồn thông báo tình hình mọi thứ cho nàng đâu nhỉ."
"Đám quỷ thư... rất thích lộng quyền." Diêm Vương yếu ớt bảo, "Hồi Ty Mệnh còn ở đây, nàng ta có thể quản được chúng. Giờ nàng ta đi rồi, ta lại... vô trách nhiệm."
"Có nhiều chuyện, đã qua thì không thể sửa chữa được nữa. Việc duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ," Tân Thế nắm lấy tay Diêm Vương. "Là bù đắp."
Diêm Vương trầm ngâm, khẽ gật đầu.
Một lát sau, tòa nhà bằng đá sừng sững trước mặt hai người, những khung cửa sổ le lói hắt ra thứ ánh sáng mờ nhòa, chiếc cửa gỗ lớn như tản hơi lạnh, chạm vào tay đẩy mà rét buốt cõi lòng. Cánh cửa nặng nề chuyển động, âm thanh kèn kẹt.
"Ai thế?"
Giọng nói già nua vang lên.
Tân Thế giật mình, dù nàng đã bước vào tòa nhà bằng đá, thế nhưng ở bên trong vẫn lạnh thấu xương, mặc cho ánh lửa hắt ra từ chiếc lò sưởi vẫn đang rạo rực ở đằng kia, lờ mờ chiếu tỏ một bóng người gầy còm nhỏ con đang ngồi trên ghế gỗ. Ông ta xoa hai bàn tay vào nhau, một lớp khói mỏng liên tục phả qua hàng râu lòa xòa. Thấy không có ai đáp lại, lão vò đầu, mệt mỏi quay người đón chào vị khách bất kính.
Khoảng khắc ánh mắt bọn họ chạm nhau, Tân Thế có thể nhận thấy rõ sự kinh ngạc xen lẫn vui sướng của đối phương.
Thậm chí, nàng còn nếm được vị bi thương nồng đậm của người đàn ông già yếu.
Nàng chợt hiểu, Diêm Vương đã đến quá trễ.
"Vương hậu của ta." Ông già kia với lấy cây gậy ở gần đấy, gượng dậy rồi lê từng bước tiến lại gần về phía Diêm Vương, "Cuối cùng ngài cũng chịu quay lại. Lão chờ ngài thật mòn mỏi."
Diêm Vương tựa hồ bối rối không biết làm sao cho phải lẽ, hai tay nàng cứ khép chặt bên hông, mày nhíu lại. Tân Thế im lặng lùi về đằng sau, thầm quan sát xung quanh. Ra là ở âm thế cũng có quán rượu, không những vậy trông còn chẳng khác quán rượu trần gian là bao, Tân Thế tự nhủ.
"Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?" Diêm Vương lên tiếng, giọng điệu có chút mất tự nhiên.
Dường như ông già kia cũng nhận ra thái độ của Diêm Vương có phần khác lạ, lão bật cười, tiếng cười của lão khàn và đục; cười có vẻ quá đỗi tốn sức với lão, thế nên cười xong, lão lại ho. "Vương hậu của lão ơi, sao chúng ta không kiếm cái ghế ngồi rồi hẵng bàn về những việc này nhỉ. Câu chuyện thật là dài, mà lão thì chẳng thể đứng tiếp ngài được đâu."
Diêm Vương gật đầu, sau đó liếc nhìn về phía Tân Thế. Tân Thế lại gần bên quầy, nhẹ nhàng nhấc một hũ rượu lên xem xét.
"Đây quả là rượu ngon." Nàng bật nắp, khẽ hít một hơi thật sâu, sau đó trầm trồ khen ngợi. "Mùi thật thơm."
"Đấy vẫn chưa phải hũ ngon nhất đâu, đại nhân à." Lão già bật cười, tiếng gậy va chạm lộc cộc xuống nền gỗ. Lão chậm rãi bước qua quầy, mở ngăn tủ phía dưới cùng khui ra vài hũ rượu. "Rượu nho, ủ đã lâu, lão mới đào lên hôm trước thôi, lạnh mà, có rượu vào thân thì ấm hơn."
"Mọi người đâu cả rồi?" Diêm Vương không quan tâm lắm về chủ đề của hai người, nàng vừa ngồi xuống ghế đã bật hỏi.
"Thực ra lão đã từng nghĩ ngài hẳn là phải rõ về chuyện này nhất cơ." Ông già rót cho ba người mỗi người một chén rượu, hương rượu nồng làm say lòng người, khiến cho khóe mắt Tân Thế dần trở nên mơ hồ. "Không thì ít nhất cũng là vị đại nhân đây... Ngài là?"
"Ta không phải Ty Mệnh." Tân Thế nhấc chén rượu, lắc đầu bật thốt. "Ty Mệnh đã đi rồi." Ngay cả nàng cũng không hiểu sao phản ứng đầu tiên lại là giải thích.
"Ồ, bảo sao, hình như đã thật lâu cũng thấy nơi này yên tĩnh." Ông già gật gù, sau đấy một hơi cạn chén. "Thế thì lão lại phải kể từ đầu thôi, đây quả là một mớ bòng bong rắc rối."
Diêm Vương và Tân Thế im lặng lắng nghe.
"Vào một ngày, một ngày mà cách đây đã từ rất lâu rồi, một ngày mà lão vẫn còn nhớ mãi không quên." Ông già dần chìm vào trong miền kí ức, tay cầm chén nhẹ run rẩy, "Đã có một vị đại nhân ăn mặc quý phái ghé thăm ngôi làng này, người đó... tự xưng mình là Ty Mệnh, là người cai quản âm thế thay cho vương hậu đáng kính." Lão liếc nhìn Diêm Vương, Diêm Vương nhíu mày, nàng cũng đang chờ đợi lời kể của lão. "Vị đại nhân ấy ban đầu đã vô cùng niềm nở giúp đỡ mọi người. Hễ nhà ai có việc, ngài sẽ ra tay tương trợ, mọi người trong làng vô cùng cảm kích, không ai là không kính trọng đại nhân Ty Mệnh."
Tân Thế bất giác nhướng mày, nàng nhấp một ngụm rượu, rượu thấm vào họng, nóng như lửa hun.
"Cho tới một hôm..." Ông già trợn mắt, nắm chặt tay lại. "Một hôm mà như mọi hôm, thế nhưng với lão, đó lại là một bước ngoặt chuyển mình."
"Đã có chuyện gì xảy ra sao?" Diêm Vương ngạc nhiên. Dù đã biết trước hẳn một sự việc gì đó sẽ đột ngột rẽ hướng, song nàng vẫn không nén nổi kinh ngạc.
Đã có chuyện gì xảy ra?
Phải, đã có chuyện gì xảy ra nhỉ?
Hoa Diên Vĩ lau dọn cốc chén. Ngày hôm nay làng Vô Lo đón nhận thêm khoảng chừng mười lăm vị khách mới, toàn thanh niên trai tráng, ấy thế vẻ mặt ai cũng như đưa đám. Mà cũng phải thôi, bọn họ chết, mà lại không được chết, sống thế này thì vui sướng gì cho cam, lão thầm nhủ.
Ban đầu mấy thanh niên ấy chỉ ngồi một góc ở trong quán rượu, kẻ ủ rũ, kẻ khóc lóc, lại có kẻ gào rống. Cũng không phải lần đầu tiên, thế nên Hoa Diên Vĩ làm ngơ.
Song, vụ việc dần trở nên khác thường.
Đó là khi đại nhân Ty Mệnh xuất hiện.
Đại nhân nói, liệu có ai muốn quay trở về trần thế sống tiếp một kiếp người hay không?
Y như rằng, dân làng Vô Lo giống những kẻ mê vừa được đánh thức, linh hồn ngủ quên bấy lâu nay của bọn họ trỗi dậy, điên cuồng.
Đại nhân còn nói, nếu có ai muốn được luân hồi, hãy đi theo ta.
Đi theo ta đi, rồi mọi ước mơ của ngươi sẽ thành hiện thực.
Không, Hoa Diên Vĩ lắc đầu, những lời đề nghị hấp dẫn đều ẩn giấu những mũi dao, tựa như bông hồng dù đẹp đến mấy cũng đầy gai nhọn. Lão không tin thật sự có con đường nào cho những kẻ được hưởng lộc trời như lão có thể quay trở lại cuộc sống phàm thường trước đây. Mà cứ coi như có thật đi chăng nữa, lão cũng không dám mạo hiểm, cũng chẳng muốn rời khỏi nơi này.
Giả như phải thú nhận, thì chắc lão sẽ bảo, lão nuối tiếc Diêm Vương.
Thật sự đấy, thật sự rất luyến tiếc nàng.
Vậy nên Hoa Diên Vĩ chỉ lấy ra vài chai rượu, rót cho từng người từng người đang ấp ủ ý định rời khỏi miền cực lạc chốn bồng lai. Thực chất, bọn họ chết rồi mà. Bọn họ đâu cần ăn uống nữa đâu. Cái mà bọn họ thèm thuồng chỉ là những cảm giác xưa cũ gợi nhắc thưở còn sống. Diêm Vương từng bảo, các ông đâu chết, các ông chỉ được đưa đến một nơi an bình hơn, một nơi mà các ông không còn phải lo nghĩ.
Thế nhưng Hoa Diên Vĩ tự hỏi bản thân mình, chưa chết thật ư?
Không, lòng đã chết rồi. Chết từ khi lão lìa trần kia.
Song Diêm Vương cứu rỗi linh hồn lão. Nàng cứu lão trong khi nàng còn chẳng hay biết.
Thời điểm nhìn thấy Diêm Vương lần đầu tiên trong đời, lão đã nghĩ, a, hóa ra vị vương hậu của cõi u linh đẹp như vậy, và hóa ra nàng cũng ưu sầu như thế. Vẻ buồn bã của nàng có cái gì đó thật ma mị, cũng thật cô liêu. Âm thế rộng lớn là thế, tẻ nhạt là thế, mà nàng lại chỉ có một mình.
Bao la âm thế, Diêm Vương đơn độc, Hoa Diên Vĩ bi ai.
Ty Mệnh cũng đến uống một chén chia tay. Vẻ mặt nàng chua xót, Hoa Diên Vĩ thấy lạ, vì vậy lão hỏi, hỡi đại nhân của ta, sao trông ngài lại rầu rĩ như vậy?
Ty Mệnh đáp, lão già bán rượu ơi, lão không muốn quay trở lại kiếp hồng trần ư, sống ở đây thì có gì hay ho chứ?
Hoa Diễn Vĩ bật cười, không hay mà lão vẫn sống ngon ơ bao nhiêu năm trời dài dằng dặc đó thôi, còn ngài, ngài chán chốn thần tiên này rồi sao?
Ty Mệnh cười mà như khóc, chán rồi, chán thật rồi, làm thần tiên khổ lắm lão già bán rượu ạ, nhiều khi ta thật muốn chết quách đi cho xong.
Hoa Diên Vĩ ngạc nhiên, lão lại rót thêm cho Ty Mệnh một chén, nàng uống cạn, lão lại rót đầy. Có mấy thanh niên trẻ í ới gọi lão đòi rượu, bọn họ cần men say để tiếp thêm can đảm, lão cũng làm ngơ. Nét bi thương của người ngồi đối diện cuốn hút lão, khiến cho lão tò mò, cũng làm lão khiếp sợ.
Đột nhiên lão cảm giác như, những người sắp rời khỏi làng Vô Lo sẽ thật sự không còn quay về chốn này nữa; và nơi bọn họ sắp đến, tựa hồ chẳng phải là chốn hồng trần bình thường giản dị, thậm chí có khi chẳng phải là chỗ tốt đẹp gì.
Vậy nên lão run rẩy, tránh đi ánh mắt âm thầm van nài sự cứu rỗi từ Ty Mệnh, để rồi khi tất cả mọi việc đã trôi qua, trực giác của lão thật sự biến suy đoán thành sự thực.
Từ đó trở đi, làng Vô Lo không tiếp nhận thêm ai, không một ai, dù chỉ một người.
Lão không biết vì sao, nhưng lão tin chắc đó là do Ty Mệnh.
Mà thời tiết thì ngày càng trở nên tệ bạc với cái chân đau của lão, sương giá bao trùm quanh năm suốt tháng, và Diêm Vương thì như bỏ ngoài tai lời than khóc của chính những thần dân trong vương quốc của ngài.
Con người chỉ còn nước ôm nhau nức nở mà thôi, lão không đổ lệ, lão cũng thương tâm, lão thấy sống thế này thì rõ khổ, song lão chẳng biết phải làm sao bây giờ.
Đôi lúc lão sẽ ngước lên chửi ông trời, không chửi được ông trời, lão chửi Thiên Hoàng. Lắm lúc lão lại lôi rượu ra uống, uống cho thật say, lão quay sang mắng Ty Mệnh, mắng cho thật đã. Đám quỷ sai thi thoảng ghé qua uống rượu của lão, thế lão mới biết, Diêm Vương đã thật lâu chưa rời khỏi phòng. Chúng quỷ bảo, vương hậu đang ngủ đông.
Và mùa đông chốn mây phủ, hình như sẽ chẳng bao giờ tàn.