Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
BẢY KIẾP TRÙNG SINH
C27 gió lạnh, sông lạnh 2k5 up tiếp nha
Tiếng ngã đổ của tấm bài vị làm thím Lê giật hết cả mình, thím đặt lên ngay ngắn lại rồi bước ra ngoài. Nhưng vừa ra đến cửa thì nó lại một lần nữa đổ xuống cái rầm. Thím quay lại nhặt lên tiếp, tay chân run lẩy bẩy, mắt hoang mang nhìn lên cái bàn thờ được dựng đơn giản. Đôi môi tím ngắt vì lạnh.
-Con gái...có chuyện gì tối báo mộng cho mẹ con nhé.
Nói vừa xong thím đã thở dài. Sau khi bữa ăn tối kết thúc cô được thím Lê đưa cô về phòng còn tranh thủ bóp tay bóp vai cô.
-Người ngủ ngon nhé.
-Vâng ta sẽ ngủ ngon.
Cô vui vẻ bước vào, lát sau nghe tiếng nói chuyện rôm rả nên có mở cửa sổ ra nhìn, thấy chú Lê và thím có ra nói chuyện với con trai. Nghe loáng thoáng hình như là Lê Hậu sắp đi soi ếch đêm thì phải, lúc ấy im lặng nghe tiếng ếch ngoài đồng kêu cũng rõ là to, nhìn hai người già cứ căn dặn người con trai cẩn thận mà thấy ấm lòng. Từ khi lọt thỏm về cái nơi kì quặc này thì đây là lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm gia đình. Hầu như những người cô từng gặp qua chẳng mấy ai mặn mà lắm với loại tình cảm gia đình này. Nói chung thấy ai cũng sống kiểu ích kỉ, nề nếp gia giáo thì thắt chặt đến nghẹt thở. Đừng nói chuyện tình cảm nam nữ làm gì, cả tình cảm gia đình ruột thịt còn không thấy ai mặn mà. Đến cả tình cảm giữa người với người cũng chẳng có nói chi là.
Sau khi hai chú thím ấy vào nhà xong cô mới mỉm cười. A Hoang đứng cạnh nhìn ra thầm nói.
-Thiếu phu nhân. Có phải người cảm thấy nhà họ Lê này tốt hơn tất thảy những nhà chúng ta từng đi qua không vậy?
-Đúng đó A Hoang. Tốt hơn hết những gia đình ta từng ghé thăm.
-Người nghèo họ có suy nghĩ khác với người giàu. Đa phần họ sẽ sống tình cảm hơn. Bởi vì ngoài tình cảm ra họ chẳng có gì tranh giành cả. Còn nhà giàu vừa tranh giành tiền của vừa tranh giành quyền thế với nhau. Còn địa vị vân vân mây mây. Nghĩ thôi đã thấy nhức hết cả óc.
Cô im lặng rồi ngắm nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Nằm dài xuống cánh tay sau đó hỏi.
-A Hoang này...nếu sau này em được lựa chọn. Em có muốn gả cho một người nghèo khó mà giàu tình cảm không vậy?
-Em á...? Em sẽ hầu hạ người đến khi nào em chết. Em sẽ không lấy chồng đâu. Làm sao mà em bỏ người cho được.
Cô nghe vậy thì bật cười.
-Đồ ngốc ạ, con gái lớn thì phải lấy chồng. Em muốn ế cả đời luôn hay sao hả? Nhưng mà biết đâu không bao lâu ta đã không còn tồn tại. Em không phải hầu ta lâu như vậy đâu.
Nói xong cặp mắt A Hoang có phần lạ lẫm, nó im lặng rồi cúi đầu.
-Người đi đâu em đi đó. Em sẽ không để người đi đâu một mình.
Nói xong cô liền đứng dậy vươn vai.
-Thôi không nói nữa, A Hoang của ta xinh đẹp thế này làm sao để em ế chồng được. Yên tâm đi sau này em sẽ lấy được chồng còn sinh con đẻ cái. A Hoang của ta.
Nó gật gật rồi mỉm cười. Cô leo lên giường nằm xuống, tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh rồi mỉm cười.
-A Hoang mau leo lên đi...
-Dạ...
Nó leo lên sau đó kéo chăn. Cả hai nhìn lên trần nhà thiu thỉu ngủ, lát sau không gian quá im ắng nên đã ngủ mất. Cả hai cứ vậy chìm vào giấc ngủ sâu.
Đến khi trời khuya mới cảm thấy có một luồn gió lạnh thổi vào phòng, trong giấc mơ màng nửa tỉnh nửa mê. Cô cảm giác lúc nãy đã quên đóng cửa sổ. Cũng không nhớ A Hoang đã đóng cửa chưa, chỉ mang máng là chưa. Định bụng ngồi dậy ra đóng cửa, một phần gió từ sông thổi vào nên cũng lạnh thật. Đánh thức A Hoang thì không đành nên bật dậy tự mình làm.
Vừa nheo mắt vừa ngáp cái thật dài, ngồi dậy chống tay xuống giường kéo chăn ra, nhưng vừa ngồi dậy đã thấy bóng ai phớt ngang cửa sổ. Cảm giác có điềm không lành nên chân liền co ro lại. Cả thân người nằm xuống im lặng chẳng nhút nhích.
Nhưng nằm xuống thì cả người tỉnh queo. Bóng dáng lúc nãy vụt qua làm cô giật mình, bây giờ mà tay chân vẫn còn thấy lạnh. Đến khi một lúc lâu sau mới lại thiu thỉu ngủ. Nghĩ thầm chắc vong ai đó đi ngang thôi. Đồng hiu mông quạnh như vầy thì hồn ma vất vưởng thì có gì là lạ đâu. Nghĩ vậy nên lơ đi luôn cho rồi.
Nhưng khi rơi vào giấc ngủ rồi mới nhận ra rằng đã không kịp nữa, hình như vào giấc mơ rồi mới thấy bóng người ngoài cửa sổ càng rõ hơn, mái tóc dài ướt sũng. Cả người run rẩy liên hồi. Đôi mắt đỏ hoe hằn lên những tia máu đỏ. Cô ngồi bật dậy rồi nhìn chăm chăm. Chợt đôi mắt đảo láo liên. Lời thím Lê lúc ăn cơm có nói rằng cô con gái thím ấy mất là do đuối nước. Tên là gì ấy nhỉ? Ái Nữ...
Vừa sựt nhớ tên ra đã nghe một tiếng ầm vang lên. Là tiếng nhảy xuống nước. Cô ngồi bật dậy nhóm ra nhìn xem thì chẳng thấy gì. Chẳng hiểu sao trong mơ mà cứ như đời thật mặc dù biết bản thân đã ngủ rồi.
Nhóm người qua cửa sổ nhìn xuống thử thì thấy bên dưới đọng lại hẳn một vũng nước to. Cô ngẩn mặt lên nhìn qua bên bờ sông có thấy sóng gợn lên từng hồi đập mạnh vào bờ. Ai ngờ lại thấy giữa khúc sông có cái gì nhô lên tua tủa. Cô đập tay vào trán mà lạnh muốn sốt rét.
-Lại doạ mình chết khiếp đây mà.
Đấy chính xác không lầm là một cái đầu tóc đen dài đang trôi nổi. Cứ tưởng tượng một người đang trôi lều phều kiểu đó lại thấy ớn lạnh khôn nguôi.
Cô biết bây giờ đang bị nhát nên lùi lại phía sau, chẳng biết kết thúc sự kinh dị này bằng cách nào nhưng một khi nàng đã tìm đến trồi lên làm mình sợ thì phải có mục đích gì đó chẳng hạn. Thế là cô mở cửa rồi đi ra khúc sông ấy. Hỏi cho ra lẽ, vốn dĩ chẳng lạ gì khi nhà họ Lại có Lại Hoa, nhà họ Trịnh có Trịnh tiểu thư. Bây giờ có thêm Lê Ái Nữ, con gái trẻ chết sớm thì luôn chất chứa những oan tình khó mà nói ra được.
-Nàng...
Chưa kịp cất lời cả thân người đã run lên cầm cập. Cái cục tròn tròn đen đen tua tủa kia từ từ trôi lại, cảm giác như kiểu đang đi bên dưới lớp bùn. Bùn cứ từ đáy sông trồi dậy.
-Nàng Ái Nữ...có gì muốn nói cho ta sao?
Chân cô chết đứng một chỗ. Chẳng nhấc chân lên nổi cũng không cử động được, suy nghĩ tới lui cũng không biết tại sao lại tìm mình. Chết oan hay là do người ta hại?
-Có chuyện gì vậy?
Lúc nàng càng lúc càng vào bờ. Lúc cặp mắt nhô lên khỏi mặt nước cô mới giật mình đá chân vào cạnh giường cái rầm. Giật mình tỉnh giấc mơ, cô thở hổn hển rồi lau mồ hôi, cả người lạnh ngắt mệt lã cả. Quay qua thấy A Hoang nằm co ro, cô kéo chăn rồi đắp lên cho nó. Ai ngờ vừa nghiêng qua đã thấy tóc nó ướt sũng. Tay cô cứng đờ mà chẳng kéo nổi chăn.
-Làm ơn có gì thì nói với ta đi. Đừng doạ kiểu này ta chết thật đấy không đùa được.
-Thiếu phu nhân...hihi...
Tiếng cười phát ra từ người A Hoang làm tâm hồn cô gợn sóng. Mồ hôi túa ra ướt cả lòng bàn tay.
-Có chuyện gì nói ta nghe đi...
-Hãy cứu ta với...cứu ta với...
-Nói ta nghe đi. Có chuyện gì vậy....
-Tiểu thư Ánh Nguyệt...nàng ta...
-Tiểu thư Ánh Nguyệt làm sao kia chứ? Nói rõ ta nghe xem nào? Có chuyện gì? Ta biết nàng ấy là người không tốt, có chuyện gì nói cho ta biết ta sẽ giúp người.
-Tiểu thư Ánh Nguyệt. Cô ấy...muốn dùng chúng tôi...tất cả chúng tôi....
-A Hoang.
Cô nhìn thấy A Hoang ngồi dậy, tay nhẹ nhàng vuốt tóc, nước từ tóc lại chảy ra ròng ròng. Nước mắt chảy xuống đôi gò má trắng bệch.
-Gió lạnh, gió lạnh. Lạnh quá...lạnh quá...