Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt
  3. Chương 11: Hoàng cung
Trước /71 Sau

Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt

Chương 11: Hoàng cung

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đầu giờ thìn nàng đã có mặt tại sân lớn của hoàng cung. Buổi giảng đạo của Phạn La thu được rất nhiều khách mời, đa số là nữ, phần lớn nam nhân đến là vì chiếu chỉ của thánh Thượng hoặc là một số thành phần thư sinh ham học muốn tận mắt nhìn thấy chân dung của vị hoà thượng đức cao trọng vọng kia.

Mà hai vị khách mời lớn nhất không ai khác chính là đương kim hoàng thượng cùng hoàng thái hậu. Nhĩ Cát thái hậu xưa nay là một người luôn sùng bái đạo Phật, bà rất thích nghe những vị cao Tăng giảng đạo, thích nhất là Phạn La đại sư. Đương kim hoàng thượng lại là một nhi tử hiếu thuận, sở thích của bà ông cũng rất ủng hộ, mà nay lại mời đến Phạn La không chỉ vì Nhĩ Cát thái hậu mà còn vì cả Nguyên Thuần công chúa, con gái út của ông.

Ông biết nữ nhi của ông xưa nay là người ham mê cái đẹp, mà tư sắc của Phạn La lại không thể nào không kể đến, không những thế hắn lại là người có địa vị rất cao trong Phật giới, là người luôn được mọi người sùng bái vì thế, Phạn La không ngoài ý muốn trở thành nam nhân trong lòng nữ nhi của ông.

Sân lớn trang hoàng đặc biệt, nam tả nữ hữu ngồi theo thứ tự địa vị, nàng là con gái của Đại tướng quân, địa vị xem chừng cũng khá cao, ngồi sát bên cạnh con gái tể tướng, gần chỗ Phạn La.

Giờ thìn nửa khắc bệ hạ, hoàng thái hậu, công chúa Nguyên Thuần cùng nhau giá đáo duy chỉ có Phạn La là vẫn chưa thấy. Nàng cúi thấp đầu không nhìn hoàng đế cùng thái hậu, chỉ nhìn mỗi Nguyên Thần công chúa, bởi vì nàng phát hiện ra trên người công chúa có một cỗ tư vị gọi là " tình địch ".

Nửa khắc sau, Phạn La xuất hiện, cùng đi với hắn là hai đại sư khác có điều chức vị vẫn là thấp hơn vài bậc. Hôm nay, hắn khoác trên người một cỗ áo bào đỏ do chính đương kim hoàng thượng ngự ban, trên cổ còn mang theo một chũi hạt ngọc to màu nâu sẫm.

Hắn từ tốn tiến vào, đến giữa sân hắn dừng lại, không theo quy củ quỳ lạy hai vị kia mà chỉ cúi đầu bái lạy một cái rồi về chỗ của mình, khi hắn đi qua chỗ nàng, nàng còn tinh ý phát hiện hắn hơi dừng bước chân lại một chút nhưng tuyệt nhiên không liếc mắt về phía nàng, chỉ đi thẳng một đường.

Đợi hắn an vị, hoàng thượng liền sai người dâng trà lên sau đó bắt đầu hội tiệc. Cả một buổi giảng dạy hắn chỉ thấm giọng bằng trà duy nhất một lần còn lại đều là tận lực mà làm.

Giọng nói hắn trầm ấm mà uy lực không thua kém gì hoàng đế bệ hạ, tư sắc của hắn lại càng làm cho người ta xiêu lòng, một người văn hay võ giỏi như vậy ai mà không mê cơ chứ, chỉ tiếc một điều hắn lại là... người xuất gia.

Các vị tiểu thư thiên kim đài cát ở đây ai cũng đều si mê nhìn hắn, thậm chí có người còn không kìm được mà chảy rớt cả nước miếng. Còn những nam nhân kia kẻ thì khinh thường, kẻ thì sùng bái, chỉ duy có một người là nhìn hắn bằng đôi mắt tán thưởng.

Buổi giảng kéo dài đến tận hai canh giờ mới kết thúc, tuy nhiên hoàng thượng còn chưa có cho tuyên bố kết thúc bởi vì phần tiệc trà sau khi hắn giảng đạo xong thì mới bắt đầu. Đương nhiên không có tuyên bố của hoàng thượng chẳng ai dám gan mà xin ra về trước, dù có ê mông cũng phải cắn răng mà chịu đựng.

Tiệc trà vừa mới bắt đầu thì đã xuất hiện thêm một vị khách không mời mà đến, người này đối với nàng không quen nhưng cũng không lạ, chính là Tam hoàng tử Lam Dực.

Hoàng đế đối với vị này chính là không sủng nhưng cũng không ghét, dù gì thì cũng là nhi tử của ông, ông cũng không thể ghét bỏ được. Thái giám lập tức an bài cho hắn một cỗ ghế ngồi ở hàng đầu.

Phạn La thấy hắn thì nhíu mày một cái rồi làm như không có việc gì, còn nàng thì hứng khởi chờ xem kịch vui, nàng muốn biết là nếu có chuyện xảy ra thì không biết hắn có đến giúp nàng hay không?

Hoàng đế cho người kêu các vũ công tới múa hát vài bài, bởi vì hôm nay là tiệc có sự góp mặt của Phạn La cho nên ông cũng không cho phép vũ công mặc đồ quá hở hang, chỉ lộ một chút tay và vai mà thôi.

Lam Dực ngồi ở đó quét một vòng xung quanh các mỹ nữ đột nhiên hắn dừng lại, chăm chú nhìn thẳng vào một người, mà người không ai khác chính là Tô Phá Nguyệt. Cùng lúc đó công chúa Nguyên Thuần cũng chăm chăm nhìn vào Phạn La nở nụ cười bí hiểm.

Vũ công vừa múa hết bài Lam Dực đã đứng thẳng, bước ra giữa chánh điện, đối diện với hoàng đế nói ra một lời thỉnh cầu của hắn:

" Phụ hoàng, năm ngày tới sẽ là sinh thần của hài nhi, không biết người có bằng lòng ban cho hài nhi một món quà."

Hoàng đế nhíu mày nhìn hắn, trầm ngâm một lát rồi gật đầu đồng ý, cho hắn nói tiếp:

" Vậy kính xin phụ hoàng hãy ban cho hài nhi một thê tử. "

" Là ai? " Hoàng đế kinh ngạc nhướn mày, cao giọng hỏi.

Vừa nghe tới đây toàn thân Tô Phá Nguyệt đều cảm thấy không lành, mà ánh mắt Phạn La cũng bắt đầu gợn sóng. Lam Dực cố ý liếc về phía nàng sau đó uyển chuyển mà nói:

" Là Nhữ Thiến tiểu thư, con gái của Đại tướng quân Nhữ Lan."

Lúc này dây thần kinh trong đầu nàng chợt căng ra, khoé môi cũng bắt đầu run rẩy. Mà hoàng đế ngồi trên ngai vị cũng không có vẻ gì là vui sướng bởi vì Đại tướng quân là huynh đệ thân giao của ông, nhiều năm kết nghĩa ông cũng biết ông ấy sẽ không bao giờ để nữ nhi của mình gả cho một tên vừa không có năng lực lại vừa không có đầu óc.

Mà lời ông đã nói ra thì lại càng không thể thu hồi bởi vì ông là vua của một nước sao có thể lật lọng, lại là với nhi tử của mình. Ông trầm giọng phán:

" Chuyện hôn nhân đại sự sao có thể nói gả là gả, nếu ngươi muốn cưới thì phải đem sính lễ đến nhà mà hỏi cưới, còn chưa biết tâm ý của người ta như thế nào, chớ làm việc lỗ mãng."

Lam Dực nhướn mày nhìn ông, ngoài mặt tỏ vẻ không có việc gì nhưng trong lòng lại thầm gào thét, hắn nói:

" Bẩm phụ hoàng, không cần dò xét ý tứ bởi vì nhi thần biết Nhữ Thiến tiểu thư đây nguyện ý bằng lòng."

" Hồ nháo, ngươi còn chưa hỏi thì làm sao biết? " Ông trầm giọng quát một tiếng làm cả đoàn người ở dưới giật thột lên, ai ai cũng đều lắc đầu tỏ ý thương tiếc đối với nàng.

" Bẩm phụ hoàng, bởi vì nàng ấy đã thuộc về ta từ lâu rồi. " Hắn vừa nói xong câu này cả đại điện ai ai cũng đều đổi sắc mặt, người thì tỏ ý khinh thường nàng, người thì ngu ngơ chưa hiểu việc gì đang xảy ra.

Đang lúc hoàng thượng vừa định mở miệng thì vị đại sư từ nãy tới giờ vẫn còn im lặng kia đột nhiên đứng dậy nói:

" Nếu ngài định nói về lần ngài cố ý giở trò xấu đối với Nhữ thí chủ đây thì ngài không cần nói nữa, bởi vì đã có bần tăng làm chứng, ngài chưa làm được gì cả."

Lần này là khiến cả đại điện đều im lặng, tất cả đều là một mảnh mù mờ không hiểu gì cả. Chỉ riêng có một người vẫn đang thầm mắng chửi hắn, tiếng lòng nàng đang vực dậy, nàng thật muốn hỏi hắn:

" Chưa làm được gì là ý gì hả, phải nói là chưa động chạm gì mới đúng chứ."

Hoàng đế dãn lông mày đang nhăn ra, chỉnh lại giọng, hỏi hắn:

" Phạn La đại sư nói vậy là có ý gì? "

" Ngày đó Lam Dực hoàng tử có ý đồ giở trò xấu với Nhữ thí chủ trên chùa Phật Tâm, may thay lúc đó bần tăng đi ngang qua mới cứu Nhữ thí chủ một mạng, hành động này của Lam Dực hoàng tử khiến bần tăng hết sức thất vọng."

" Nghiệt tử! " Phạn La vừa dứt lời hoàng đế đã nộ uy quát một tiếng, cả điện không ai dám hé một lời mà cái vị hoàng tử ở phía dưới cũng sợ đến mức quỳ xụp xuống đất.

Chẳng thà chuyện này để mình ông phát hiện là được, nay lại có cả bá tánh toàn dân thiên hạ ở đây, chuyện này lộ ra đúng là khiến ông mất mặt. Ai ngờ một vị hoàng tử con vua lại có thể làm chuyện đồi bại ở ngay chỗ Phật pháp cơ chứ, chuyện này đúng là làm ông nhức cả đầu.

Vào lúc này Tô Phá Nguyệt đang ngồi trên ghế bỗng nhiên nhào xuống khóc lóc oan ức, nàng tủi thân cầu hoàng đế ban cho một cái ân tình, thanh lý cho xong chuyện này. Mà Phạn La đang tại vị ở kia lại nhìn nàng thở hắt một tiếng. Hắn biết cái bộ dạng khóc lóc này cũng là do nàng giả mà ra.

Lúc nàng xảy ra chuyện hắn có thấy nàng lo âu nào đâu, chỉ thấy một bộ ngồi xem trò vui của nàng, vậy mà lúc này lại thay đổi mặt mày như vậy, đúng là làm cho người ta đau cả đầu.

" Nghiệt tử! Từ giờ ngươi cút ở đâu thì cút, ta không nhận ngươi làm con nữa, biến mau đi." Lời này vừa nói ra cả triều điện đều ngẩn người nhưng cũng không một ai dám cầu tình cho hắn, lỡ lửa giận của hoàng thượng lại lây sang mình thì khổ.

Lam Dực kia cả khóc cũng không dám bởi vì từ giờ hắn phải lo nghĩ về chuyện cơm ăn áo mặc, còn sức nào nữa mà lo về những chuyện vớ vẩn này, đúng là hồng nhan hoạ thuỷ mà.

Quảng cáo
Trước /71 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cây Ô Liu Màu Trắng

Copyright © 2022 - MTruyện.net