Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cả hai người đều nói giọng đậm tiếng địa phương miền Nam, họ nói với tôi là họ đi thăm người thân bị bệnh, không thể trễ nãi thì giờ. Tôi lằng nhằng với họ hồi lâu họ vẫn không đồng ý và đến khi tôi lấy một trăm đồng tiền đưa cho họ, hai người họ tái cả mặt rồi liên tục nói được.
Nhà ga gần nhất cũng không quá gần, khi đến nơi trời đã tối đen. Đây là một huyện lị rất nhỏ, không có nhà ga mà chỉ có một trạm xe khách đơn sơ, hơn nữa chuyến cuối vào thành phố đã đi cách đây nửa tiếng trước.
Tôi mua vé sớm nhất vào ngày hôm sau lúc bốn giờ sáng, sau đó tới siêu thị mua chút đồ ăn rồi ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo ngủ một chút. Đến trưa hôm sau, tôi cũng đã đến ga tàu hỏa trong thành phố.
Tôi hỏi người ta mới biết được ở đây là thành phố D, cách nhà tôi hơn một nửa Trung Quốc. Tôi xếp hàng rất lâu mới mua được vé về nhà, tôi vui thích cầm vé đi đến phòng chờ và cảm thấy bây giờ mình đã thực sự an toàn. Tôi phấn khích nhìn vé xe màu hồng phấn nho nhỏ trong tay, lúc đi đến cửa vì không nhìn đường nên va phải vào một người.
Tôi cuống quít xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi nhiều ạ." Tôi vừa ngẩng đầu lên và nhìn vào một đôi mắt quen thuộc thì lập tức đờ người ra.
Anh ta lại có thể tìm thấy tôi nhanh như vậy! Tôi cảm thấy không thể tin được, tôi còn nghĩ rằng anh ta quá kỳ lạ, anh ta không phải người mà là thần! Tôi vĩnh viễn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta. Tôi thậm chí còn mỉm cười với anh ta rồi gần như vô thức nhấc chân chạy nhanh vào trong đám đông.
Anh ta đè vai tôi lại từ phía sau rồi xoay người tôi lại và giữ chặt.
Tim tôi đập liên hồi, tôi nghiêng đầu không dám nhìn biểu tình của anh ta mà chỉ siết chặt vé xe trong tay. Tôi chẳng dám nghĩ ngợi gì trong đầu, nỗi sợ hãi dần dần lan rộng ra. Tôi nghe thấy giọng nói của anh ta lướt nhẹ qua tai tôi, anh ta nói: "Đã lâu không gặp."
Tôi há to miệng thở hổn hển và gần như là sợ hãi đến choáng váng. Tôi không thể hiểu anh ta đang nói gì, chỉ mơ hồ cảm thấy anh ta đang nói bốn từ. Tôi nghĩ đó nhất định là bốn từ 'Tôi sẽ giết cô'.
Ngay cả khóc tôi cũng khóc không nổi, cơn sợ hãi cứ vậy mà nhét chặt vào trong ngực tôi, một luồng sức mạnh từ đâu đó đến làm tôi đột nhiên hét to một tiếng: "Cứu tôi với!" Rồi nhân lúc anh ta ngây người, tôi dùng hết sức đẩy anh ta ra và chạy đi.
Tôi sợ hãi muốn chết, tôi liên tục đẩy người qua đường ra để chạy nhưng không nhìn đường nên cứ thế mà 'rầm' một tiếng va vào trên cửa kính, tiếng vang lớn gần như khiến mọi người chú ý. Tôi quay đầu lại thì thấy anh ta đã đuổi kịp tôi và hơi thở gấp nhìn tôi giống như con mèo đầy cảm giác thành tựu nhìn con chuột trong tay mình. Tôi vô lực dựa vào cửa kính rồi trượt xuống. Tôi biết tôi chết chắc rồi.
Anh ta tóm chặt vai tôi rồi nhấc tôi ấn chặt vào cửa kính, anh ta nói: "Thực sự, cô thực sự chọc giận tôi. Cảnh sát đến đây, cô biết nên làm thế nào. Nếu nói sai chỗ nào, cô đoán xem tôi sẽ làm gì cô?"
Tôi hoảng loạn lắc đầu: "Tôi không nói... Tôi không nói gì cả."
Tôi nghiêng đầu thấy hai cảnh sát đi tới trước mặt chúng tôi, anh ta dường như đang giải thích gì đó với cảnh sát và nói tôi là bạn gái của anh ta, chúng tôi chỉ đang cãi nhau mà thôi. Cuối cùng một anh cảnh sát vẫn không quá tin vỗ vai tôi và hỏi: "Cô bé, anh ta là gì của em?"
Tôi đột nhiên òa khóc, tôi khóc đến tan nát cõi lòng rồi túm chặt quần áo của vị cảnh sát kia và liên tục cầu xin: "Anh ta là người xấu, tôi không muốn đi theo anh ta, các anh giúp tôi với, tôi thực sự không muốn đi theo anh ta."
Cảnh sát đột nhiên cười và vỗ vai người kia: "Lo mà dỗ bạn gái của cậu lại đi, đừng cãi nhau ở trong đại sảnh, ảnh hưởng nhiều không tốt." Sau đó tôi trơ mắt nhìn họ đi xa.
(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)
Tôi tuyệt vọng. Anh ta im lặng kéo tôi đi thật xa mới đến gần một chiếc ô tô rồi nhét tôi vào trong ghế phụ.
Cửa xe 'rầm' một tiếng đóng lại, tôi sợ hãi hét lên rồi bắt đầu khóc bù lu bù loa.
Xe vẫn chưa chạy, bên trong không gian kín nhỏ hẹp chỉ nghe được tiếng nức nở vang dội của tôi. Anh ta bình tĩnh nhìn tôi thật lâu mới nói: "Thật là không biết cô lấy đâu ra can đảm, cô cảm thấy tôi không nỡ giết cô ư?"
Tôi chỉ nghĩ rằng tôi sẽ chạy trốn được, tôi không ngờ anh ta lại tìm thấy tôi nhanh như vậy. Nếu biết từ sớm, tôi sẽ không chạy trốn, cho tôi mười nghìn sự can đảm tôi cũng không dám. Tôi rất sợ chết.
Tôi nhìn anh ta rồi nhỏ giọng hỏi: "Anh sẽ giết tôi ư?"
Chiếc xe đột nhiên khởi động, đầu tôi đập mạnh vào kính chắn gió trước mặt rồi lại đụng vào đệm dựa sau lưng. Tôi mò lấy dây an toàn và run rẩy buộc lại.
Tôi cảm thấy tay chân mình đang run rẩy, chân chạm đất còn có thể mang lại cho tôi chút cảm giác an toàn nhưng tôi thật sự không biết nên để tay ở đâu. Tôi cảm thấy cả người tôi thật thừa thãi và hận không thể tan vào trong không khí và biến mất.
Cuối cùng tôi vươn tay nhéo chặt vạt áo của mình thì bỗng nhiên sờ trúng một thứ trong túi áo, là một miếng gì đó cứng rắn.
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ nó là thứ gì, anh ta đã đột nhiên dừng xe lại rồi liếc nhìn tôi, một tay giữ chặt hai tay tôi, tay còn lại lấy vật nhỏ trong túi tôi ra.
Đó là một lưỡi dao.
Anh ta đột nhiên tức giận và nhanh chóng xuống xe rồi kéo tôi ra khỏi xe. Chiếc xe đã chạy đến một nơi hoang vu, hai bên trái phải dày đặc bóng cây, tiếng ve kêu không ngớt, ngay cả một bóng người cũng không có. Tôi bị đẩy mạnh ngã xuống đất và thấy anh ta lấy một cái hộp đen từ trong cốp xe ra.
Anh ta dường như bắt đầu muốn đưa tôi về rồi xử lý nhưng không biết vì sao anh ta đột nhiên tức giận, không nhịn được mà muốn giết chết tôi ngay tại đây, chắc chắn là vậy. Tôi căng thẳng nhìn chiếc hộp đen kia, trong đó có thể là chứa cưa điện hoặc là một cây súng tự động, tóm lại là tôi không có bất cứ vật gì dùng để chống cự lại.
Anh ta đá chiếc hộp đến trước mặt tôi rồi từ từ mở ra, tôi lập tức sợ đến nỗi lạnh cứng cả người. Trong hộp chứa rất đầy, tôi thấy một con dao mỏng tượng tự như dao gọt dưa hấu, rất nhiều kim chích dùng một lần, một chiếc cưa điện mini và còn có rất nhiều thứ mà tôi không nhận ra.
Anh ta vỗ nhẹ vào gương mặt đầy mồ hôi của tôi: "Thấy rõ chưa, tất cả đều được chuẩn bị cho cô, chúng ta dùng từng cái một."
Tôi rùng mình lết ra sau và nói: "Tôi thật sự biết sai rồi, tôi sai rồi, xin anh đừng giết tôi... Tôi sẽ không bao giờ chạy trốn, tôi thật sự không dám..."
Anh ta mỉm cười và lấy một chiếc bàn là điện nhỏ từ trong đống đồ đạc rồi nhấn công tắc, bàn là lập tức bốc ra một luồng khí trắng. Anh ta nói: "Tôi chưa từng dùng thứ này bao giờ, tôi cũng không biết nó sẽ đau cỡ nào." Sau đó anh ta bước tới kéo cổ áo của tôi ra, tôi còn chưa kịp suy nghĩ, miếng sắt nóng hổi đã không chút chần chừ mà dính lên ngực tôi.
Tôi không thể nào mô tả được đó là kiểu đau đớn gì, tựa như dây thần kinh toàn thân đều tập trung tại điểm đó, cơn đau tăng mạnh theo nhiệt độ. Tôi không hét ra tiếng được mà chỉ há to miệng thở hổn hển. Tay anh ta giữ chặt cơ thể tôi làm tôi không thể trốn tránh mà chỉ có thể chịu đựng cơn đau không ai chịu nổi. Tôi thậm chí còn ngửi thấy mùi thịt cháy của tôi, tôi sợ hãi mở to mắt nhìn anh ta. Tôi không nói nên lời nhưng tôi đã và đang van xin, mỗi một tế bào trong cơ thể tôi đều đang khổ sở van xin. Xin anh ta thả tôi đi, đau lắm, tôi thật sự không thể chịu nổi.