Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Đúng vậy! Ông ta là người Nhật và cũng là một chuyên gia sừng sỏ trong lĩnh vực bom,mìn. Ông ta là một thiên tài thực sự! Những năm ác liệt nhất của chiến tranh
- 1972 cho đến 1974 lúc đó ông Toganou chỉ mới mười hai tuổi nhưng ông ấy đã được mời vào nhà máy chế tạo vũ khí ở ToKyo để làm quản lý giám sát việc sản xuất của họ. Ông liên tục tạo ra những loại bom và mìn có tính ứng dụng cao chính vì vậy lúc đó đã có không ít lời mời từ phía các nước trên thế giới nhưng ông Toganou đã từ chối. Và cho đến nay ông vẫn không ngừng nghiên cứu về lĩnh vực này và đã ngăn chặn được hàng trăm vụ khủng bố. Cứu được hàng ngàn người khỏi thương vong.
Du Kiệt im lặng vài giây rồi khẽ nói:
- Nhưng mà ông ta nổi tiếng như vậy thì làm sao mà mời được?
Ông Châu gật đầu rồi nhấn mạnh:
- Đúng là ông ta nổi tiếng và cũng là cũng đã từ chối hàng trăm lời mời từ các nhà tài phiệt cũng như các tổ chức phi chính phủ nhưng ông ấy sẽ đồng ý với lời cầu cứu của chúng ta!
Cao Lam mỉm cười một cách kín đáo còn Du Kiệt thì thốt lên kinh ngạc:
- Thật sao? Thật là ông ta sẽ đồng ý giúp đỡ chúng ta?
Ông Châu gật đầu và khẽ giọng:
- Bác và ông Toganou vốn là bạn đã mười năm nay. Ông ấy thường xuyên liên lạc với bác bằng Emall và cũng thỉnh thoảng ghé chơi cứ tưởng chỉ là đồng cảm một tấm lòng, có chung một suy nghĩ nhưng không ngờ hôm nay tình bạn này lại có thể cứu được mạng con trai của bác. Thật đúng là may mắn!
Cao Lam nhấn mạnh:
- Thực ra người cứu mạng anh Gia Bảo cũng là bác nữa ạ! Ông Toganou là một nhân tài nhưng cũng nổi tiếng với tính trầm lặng và hơi lập dị của mình. Trên thế giới có hơn hai trăm nước và có gần bảy tỷ người nhưng ngoài những người thân trong gia đình thì ông ấy không xem ai là bạn. Ngoài hai người.
Người thứ nhất là chính là bác còn người thứ hai là tổng thống đương nhiệm của Mỹ ông Barack Obama. Chính bản lĩnh hơn người của bác đã gắn kết và giữ chặt tình bạn của mình với ông Toganou nên bây giờ anh Gia Bảo mới có thể được được cứu đấy ạ!
Ông Châu gật đầu và nhìn Cao Lam với một đôi mắt sáng và nhẹ giọng:
- Cháu rất thông minh và sắc sảo! Gia Bảo thật may mắn khi có được những người bạn như các cháu!
Cao Lam khẽ giọng:
- Dạ! Bác quá lời ạ!
Cô im lặng vài giây rồi nói khẩn trương:
- Vậy chúng ta khi có thể liên lạc được với ông Toganou hả bác?
Ông Châu trả lời dứt khoát:
- Ngay bây giờ! Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.
Ông Châu lấy ngay điện thoại và gọi. Ông sốt ruột đợi những tiếng chuông đổ dài. Đầu bên kia là một giọng của ông Toganou, những câu tiếng Việt nói ra chưa được rành lắm:
- Alô! Ông Gia Châu hả?
Ông Châu cười nhẹ rồi khẽ giong: -Thiếu gia! Thiếu gia đang làm gì vậy?Lỡ như người ta mà nhìn thấy thì Quách Hào Tâm tôi sẽ bị đánh cho đến chết mất. Xin thiếu gia mau đứng dậy đi ạ!
Gia Bảo ngẹn ngào nói:
- Tôi sẽ quỳ như vậy đến khi nào cậu đồng ý để tôi đi! Tôi không thể để chuyện gì xảy ra với cô gái đó được! Tuyệt đối không thể! Xin cậu hãy cho tôi đi khi tất cả còn chưa quá muộn!
Hào Tâm nghe vậy thì tỏ ra hoảng sợ anh nói giọng lúng túng:
- Nhưng mà chủ tịch sẽ không tha cho cậu đâu và cả tôi nữa! Ông ấy sẽ phát điên lên nếu biết chuyện tôi để cậu rời khỏi nhà hàng.
Gia Bảo nói trong nước mắt:
- Không còn thời gian nữa đâu! Xin cậu hãy để tôi đi nếu không thì …tôi sẽ đập đầu tự sát trước mặt cậu!
Hào Tâm nghe vậy thì hoảng sợ,mặt tái hết lên rồi vội vã nói:
- Xin thiếu gia đừng làm vậy! Nếu không thì tôi sẽ phải vào tù đấy!
An him lặng vài giây rồi nói vẻ miễn cưỡng:
- Thôi được rồi! Vậy thiếu gia hãy mau đi đi rồi trở về trước khi buổi đính hôn kết thúc.
Gia Bảo gật đầu với ánh mắt cảm ơn rồi vội vã lái xe đi ngay. Anh vừa lái xe vừa lo lắng thầm nghĩ “Sao lại xảy ra chuyện này? Sao Gia Bảo lại bị bắt cóc cơ chứ? Chẳng phải là anh ta rất giỏi karate sao? Ai có thể gây ra chuyện này cơ chứ …vậy bây giờ thì thể xác của mình đang ở đâu? Liệu mình có còn sống không hay là …”
Gia Bảo lắc đầu phủ định:
- Không! Không thể nào có chuyện gì được! Nếu là bắt cóc thì chắc chắn họ sẽ đòi tiền chuộc nên không thể nào làm hại mình trước khi ba và anh Du Kiệt giao tiền cho họ.
Nhưng bất chợt ánh mắt của Gia Bảo sáng lên như thể đã nghĩ ra được điều gì đó rồi vội phanh gấp và cho xe tấp vào lề đường. Anh mơ màng nhớ lại câu nói của Phương Nghi ở trung tâm điện thoại mà hai người đã tới khi mới phát hiện ra linh hồn của họ bị hoán đổi:
- Cô ngốc thật đấy! Chúng ta khác với mọi người nên phải cài đặt ứng dụng đó để lỡ như sau này có chuyện mà tìm được nhau chứ! Nếu một trong hai chúng ta có chuyện gì thì người còn lại sẽ mãi mãi không được trở về với thể xác của mình.
Gia Bảo thắc mắc:
- Nhưng cái ứng dụng mà anh nói có khả năng gì mà lại phải bỏ ra mấy chục triệu để cài đặt nó?
Phương Nghi đều giọng:
- Thì nó giúp chúng ta tìm được nhau. Nếu lỡ như cô đi lạc ở đâu đó mà hệ thống chỉ đường có sẵn trong điện thoại không giúp được cô tìm đường về nhà thì cô hãy gọi cho tôi! Tôi sẽ bật ứng dụng định vị cá nhân để tìm ra cô một cách chính xác và nhanh nhất.
Gia Bảo nhỏ nhẹ hỏi:
- Thế chỉ cần một trong hai chúng ta bật ứng dụng đó lên thì sẽ tìm được đối phương sao?
Phương Nghi nói với ánh mắt tự hào:
- Đúng vậy! Ứng dụng này cực kỳ thông minh. Nó được tạo ra để phục vụ cho công cuộc tìm kiếm đồng nghiệp hoặc kẻ thù của phía cảnh sát và các điệp viên ở các quốc gia tư bản.
Thông thường họ sẽ bí mật hoặc công khai cài đặt ứng dụng này trong điện thoại của người cần theo dõi và bật nó lên khi cần xác định chính xác vị trí của đối phương. Hiệu quả của nó đem lại là luôn trên 100/% và phải là những người cực kỳ tỷ phú như tôi mới có khả năng cài đặt chương trình này đấy! Ở việt Nam ngoài những người chơi trội ra thì ít ai dám bỏ tiền ra để cài đặt chương trình này.
Phương Nghi nói xong thì mỉm cười với ánh mắt đầy tự hào…
Gia Bảo hét lên vẻ mừng rỡ: -Đúng rồi! Sao mình không nghĩ ra chứ? Đó là cách nhanh nhất để mình tìm thấy anh ta.
Gia Bảo vội vàng lấy chiếc HTC ra và gõ vào ứng dụng định vị của cá nhân. Ứng dụng vừa mở ra thì anh thấy một chấm màu đỏ đang đi chuyển trên màn hình. Anh vội phóng to màn hình ra thì thấy một chiếc xe màu đen nhỏ đang chạy trên đường Vị An.
Gia Bảo khựng lại khi biết hướng di chuyển của chiếc xe đó ngược lại với hướng anh đang chạy. Anh vội tắt máy và gọi điện cho Du Kiệt,Du Kiệt bắt máy rồi hỏi vẻ lo lắng:
- Sao cậu lâu vậy? Hay là xe bị trục trặc gì?
Gia Bảo nói vẻ mừng rỡ:
- Anh ơi! Em đã tìm thấy Phương Nghi rồi!
Du Kiệt giọng khẩn trương:
- Thật sao? Thế bây giờ con bé đang ở đâu?
- Dạ! Cô ấy đang ở trên một chiếc xe màu đen và nó đang di chuyển trên đường Vị An. Bây giờ em sẽ đi theo họ để xem tình hình Phương Nghi thế nào còn anh thì mau về báo với mọi người đến đó và cứu cô ấy ra!
Gia Bảo ngạc nhiên khi không thấy Du Kiệt trả lời. Anh gọi lại thì thấy số của Du Kiệt không liên lạc được:
- Sao lúc này mà điện thoại của anh ấy lại không liên lạc được cơ chứ? Bây giờ mình phải làm sao đây nên tới chỗ anh Du Kiệt để thông báo cho anh ấy biết và đợi mọi người đi cùng hay là đi theo chiếc xe này.
Gia Bảo nhìn vào màn hình và cảm thấy lo lắng khi nhận thấy chiếc xe chở Phương Nghi đang di chuyển ở tốc độ nhanh hơn. Sau một vài giây suy nghĩ anh đã quyết định quay xe ngược lại và nhấn ga lao nhanh về đường Vị An.
Du Kiệt hét lên một cách giận dữ:
- Sao lại có thể hết bin vào lúc này cơ chứ? Biết thế này hồi tối mình đã xạc trước khi đi ngủ rồi. Bây giờ phải làm sao liên lạc được với Gia Bảo đây? Số của cậu ấy mình lại lưu vào máy mới khổ cơ chứ!
Du Kiệt vội lấy xe và lao đi ngay lúc đó. Khoảng nữa tiếng sau thì về tới biệt thự Jimmy. Anh xuống xe chạy vào trong và cắm điện thoại vào ổ xạc rồi bấm số của Gia Bảo và gọi nhưng máy trên màn hình liên tục nổi lên dòng chữ lỗi mạng. Du Kiệt tức giận gào lên:
- Chết tiệt! Sao lại không thể gọi được chứ?
Vú Hòa thấy vậy thì vội chạy tới hỏi:
- Sao con lại tức giận như vậy? Mà sao chỉ có một mình con về? Vậy còn Phương Nghi và Cao Lam đâu?
Du Kiệt mếu máo nói:
- Phương Nghi gặp chuyện rồi vú ạ!
Vú Hòa hét lên hoảng sợ:
- Gặp chuyện ư? Con nói vậy là sao?
Du Kiệt ngẹn ngào nói:
- Tiểu Nghi …con bé bị người ta bắt rồi!
- Bắt cóc? Sao lại có chuyện như vậy được? Con bé đi cùng với con và Cao Lam cơ mà?
Du Kiệt tự trách:
- Cũng là lỗi của con. Con đã mải chơi nên không để tới Phương Nghi nên con bé mới xảy ra chuyện thế này!
Vú Hòa buồn bã ngồi xuống rồi nói trong tê tái:
- Thật khổ thân cho con bé! Mới chỉ trong hai tháng ngắn ngủi mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện bất hạnh thế này thì con bé làm sao mà chịu nổi cơ chứ? Hết tai nạn lại gặp chuyện đau lòng bây giờ lại bị bắt cóc. Sao mà khổ cho nó thế? Sao ông trời cứ đày đọa con bé? Sao không cho tấm thân già này chịu thay cơ chứ?
Du Kiệt nghe vậy thì giơ tay đập hết mọi thứ trên bàn rồi hét lên trong đau khổ:
- Vú không cần phải chịu! Người đáng chịu những điều đó là con mới phải.Con là anh của Phương Nghi mà chẳng làm gì được chỉ biết đứng nhìn con bé trải qua chuyện này hết chuyện khác. Con thật hận mình vì vô dụng đến thế này! Sao mẹ lại sinh ra một đứa con vô tích sự thế này chứ? Sao mười chín năm trước người phải chết không phải là con? Sao không để mẹ lại chăm sóc cho Tiểu Nghi? Nếu có mẹ mà không có con thì mọi chuyện đã không xảy ra như thế này!
Vú Hòa bật khóc nức nở khi nghe Du Kiệt nói vậy. Bà bước lại chỗ anh rồi lên tiếng:
- Con không được nói vậy! Mẹ con ra đi là để giữ lại mạng sống cho hai anh em con nên tuyệt đối con không thể thốt lên những lời như vậy!
Đúng lúc đó ông Dao và Cao Lam cũng bước vào. Ông Dao bước tới ôm Du Kiệt vào lòng rồi ngẹn ngào nói: -Vú Hòa nói đúng đấy con ạ! Không một ai có thể biết trước được tương lai chúng ta chỉ sống với ký ức và hiện tại chính vì thế con không nên tự trách mình và dằn vặt bản thân vì chuyện của Phương Nghi. Nếu phải trách thì ba là người đáng trách nhất! Ba không dành thời gian cho các con, không dành thời gian để chăm sóc cho con và Phương Nghi. Để cho các con phải đau khổ cả về thể xác lẫn tinh thần như thế này vậy nên người vô dụng không phải là con mà chính là ba! Người đáng để nhận lấy mọi nỗi đau của em gái con không phải là vú Hòa cũng không phải là con mà là ba. Chính ba mới là người phải chịu trách nhiệm cho những việc đã và đang xảy ra!
Du Kiệt ngẹn ngào nói:
- Ba à! Ba đừng nói thế! Con …rất đau lòng khi nghe ba nói vậy!
Du Kiệt ôm lấy ba mình và khóc nức nở. Những giọt nước mắt của anh như những lát dao cắt vào tim của ông Dao và hai người phụ nữ bên cạnh. Một lúc sau thì Du Kiệt đã phần nào bình tĩnh lại. Anh quay sang Cao Lam và hỏi khẩn trương:
- Thế bên phía cảnh sát họ phản ứng thế nào về chuyện của Phương Nghi?
Cao Lam nhẹ giọng:
- Lúc nghe xong những lời của bà cụ bán nước kể lại thì họ lập tức lên kế hoạch tìm kiếm và cho người theo dõi những đối tượng khả nghi có khả năng gây ra vụ bắt cóc này. Anh và bác cũng đừng quá lo lắng! Em tin cảnh sát sẽ sớm tìm được Phương Nghi vả lại bọn bắt cóc sẽ không dám làm gì khi chưa nhận được số tiền chuộc mà chúng muốn. Tạm thời thì con bé vẫn an toàn.
Du Kiệt thở dài rồi gục đầu vào vai của Cao Lam như muốn tìm một nơi để cho tâm hồn yếu ớt của anh được dựa dẫm. Bầu không khí trở nên nặng nề và đau thương. Họ im lặng nhìn nhau như đang cầu nguyện rằng mọi chuyện bây giờ chỉ là một giấc mơ. Một cơn ác mộng và khi họ tỉnh lại thì tất cả sẽ chấm dứt. Bầu trời vẫn xanh và đẹp cô bé mà họ yêu quý vẫn cười rạng rỡ bên cạnh họ. Họ vẫn được nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tựa như một thiên thần đó. Và sẽ mãi mãi là như vậy! Sẽ mãi mãi không ai có thể cướp đi cô bé đó, cướp đi giấc mơ đó và lời nguyện cầu của họ.
… …
Bảo Trân ngồi ở góc phòng và khóc nức nở. Cả gương mặt trang điểm của cô bị lem vì nước mắt. Bà Châu đi đi lại lại rồi đập bàn quát:
- Làm ăn cái kiểu gì vậy hả? Sao lại có thể để thiếu gia mất tích ngay vào lúc này? Bộ mấy người chán sống rồi sao? Có biết là cả ngàn khách đang đợi ở ngoài đại sảnh không hả? Bây giờ phải làm sao để có thể giải thích với họ đây? Tập đoàn Lâm Thị sẽ làm trò cười cho cả thiên hạ! Các cậu muốn như vậy lắm phải không? Mau trả lời đi sao lại im lặng hết vậy? Tôi không có kiên nhẫn để đợi đâu!
Cả người của Gia Khánh run lên vì sợ hãi. Cậu vội vã trả lời:
- Dạ thưa phu nhân! Chúng tôi không ngờ mọi việc lại xảy ra như vậy bởi vì tâm trạng của thiếu gia đối với chuyện này cũng rất tốt ạ!
Bà Châu gằn giọng:
- Sao lại không ngờ? Tôi bỏ ra hai mươi triệu đồng mỗi tháng ột vệ sĩ là để cho các cậu nói câu không ngờ sao? Vậy là tôi đã sai lầm khi nhận các cậu về làm việc cho tôi sao?
- Xin phu nhân bớt giận! Chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm ra được thiếu gia và đưa về đây trước khi buổi đính hôn kết thúc ạ!
Ông Châu nhìn hết một lượt cả đội vệ sĩ rồi thốt lên kinh ngạc:
- Hào Tâm đâu? Sao tôi không thấy cậu ấy?
Huy Bình ấp úng:
- Dạ! Hào Tâm cũng biến mất rồi ạ!
Cái gì?Hào Tâm cũng biến mất sao?
- Bà Châu đập vỡ ly trà và quát.
Ông Châu hỏi nhẹ giọng:
- Thế hồi nãy ai là vệ sĩ ở cổng sau của nhà hàng?
Gia Khánh đáp nhanh:
- Là Hào Tâm ạ!
Ông Châu im lặng vài giây rồi khẽ giọng:
- Chẳng lẽ là Gia Bảo đi cùng với Hào Tâm hay vì chuyện của Gia Bảo mà khiến cậu ta hoảng sợ nên đang trốn ở đâu đó?
Bà Châu mở mắt trừng trừng nhìn đám vệ sĩ rồi quát lớn: -Không cần biết là Hào Tâm và Gia Bảo đang ở đâu nhưng các cậu phải mau chóng tìm được họ về đây nếu không thì tất cả sẽ thôi việc ngay từ hôm nay! Còn đối với Hào Tâm nếu mà tìm được cậu ta tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Cậu ta dám gây ra chuyện lần này thì có nghĩa là cậu ta thật sự đã chán sống rồi. Quách Hào Tâm lần này chính tay Kim Yoo Woon này sẽ xử lý cậu! Cậu cứ trốn đi! Cứ thoải mái trốn tránh tai họa này nhưng cho dù lật trung cả thành phố này thì tôi cũng tìm cho ra bằng được cậu!
Bà Châu vừa dứt lời thì có tiếng sột soạt trong chiếc tủ ở gần đấy. Mọi người đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía nó. Bà Châu vội bước tới và nhẹ nhàng mở cánh tủ ra. Ánh mắt bà đỏ lên vì giận,hai hàm răng bà nghiến chặt lại như muốn nhai sống người ngồi trong đó. Hào Tâm run rẩy van xin:
- Xin phu nhân bớt giận! Chỉ vì quá sợ hãi nên tôi mới trốn trong đây! Xin phu nhân và chủ tịch tha cho ạ!
Bà Châu giơ tay lên định tát vào mặt Hào Tâm nhưng ông Châu đã ngăn lại:
- Bà bỏ đi! Đằng nào thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi có đánh cậu ấy cũng không giải quyết được gì chi bằng chúng ta hỏi thử rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì mà Gia Bảo lại bỏ đi như vậy!
Bà Châu miễn cưỡng thả tay của mình xuống rồi ngồi vào ghế và nhìn về phía Hào Tâm như muốn xé cái thân hình đó ra thành trăm mảnh.Ông Châu nhẹ giọng:
- Cậu hãy cho chúng tôi biết rốt cuộc thì đã có chuyện gì mà Gia Bảo bỏ cả buổi lễ đính hôn của mình!
Hào Tâm nói vẻ sợ hãi:
- Lúc đó tôi đang đứng ở cổng sau thì thấy thiếu gia vội vã chạy ra lấy xe. Tôi đã ngăn lại vì buổi lễ đính hôn sắp bắt đầu nhưng lúc đó cậu ấy đã quỳ xuống năn nỉ tôi …
- Quỳ xuống? Cậu nói Gia Bảo quỳ xuống năn nỉ cậu ư?
- Bà Châu hét lên kinh ngạc.
Ông Châu quay lại nhìn bà và nhẹ giọng:
- Bà hãy bình tĩnh cho cậu ấy kể hết mọi chuyện trước đi! Như thế thì chúng ta mới có thể tìm cách giải quyết được chuyện này chứ!
Ông Châu quay lại nhìn Hào Tâm rồi khẽ giọng:
- Cậu hãy mau kể hết mọi chuyện đi! Chúng ta phải tìm được ra Gia Bảo càng nhanh càng tốt!
Hào Tâm vội vã kể tiếp:
- Lúc đó thiếu gia có nói là cậu ấy bắt buộc phải đi. Cậu ấy không thể để cho cô gái đó xảy ra chuyện gì được. Phải tìm bằng được cô ấy trước khi có điều không hay xảy ra! Nhìn thấy thiếu gia năn nỉ với gương mặt đau khổ nên tôi đã chấp nhận để cho cậu ấy đi ạ! Xin phu nhân và chủ tịch bỏ qua cho!
Bảo Trân vừa nghe Hào Tâm nói xong thì đứng dậy bước tới tát anh một cái rồi hét lên:
- Sao anh lại vô dụng vậy hả? Sao anh lại để cho Gia Bảo đi mà không tìm cách ngăn lại chứ?
Ông Châu nhìn thấy mặt của Hào Tâm đỏ rực lên vì cái tát của Bảo Trân thì đứng dậy và nghiêm giọng:
- Con làm gì vậy hả? Sao lại đánh cậu ta như vậy?
Bảo Trân nhìn thấy ánh mắt tức giận của ông Châu thì vội vàng giải thích:
- Dạ! Tại con thấy lo cho anh Gia Bảo quá nên mới làm vậy ạ! Mong chủ tịch bớt giận!
Ông Châu nói với ánh mắt lạnh lùng