Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Bà hãy vào trong nghỉ một chút chứ cho dù chúng ta ở ngoài này đợi thì tình hình cũng không có gì thay đổi. Chúng ta đứng nhìn nhau lại chỉ càng thêm đau lòng. Bà và dì Kim cứ vào phòng nghỉ ngơi và ăn những món mà nhà bếp làm để giữ lấy sức khỏe còn chuyện ngoài này thì để tôi và đội vệ sĩ lo khi nào có tin tức gì mới thì tôi sẽ báo ngay cho bà.
Bà Châu gật đầu rồi lặng lẽ bước vào trong cùng em gái mình. Những bước chân mệt mỏi và nặng nề khiến cho người ta cảm thấy đau lòng. Bất hạnh và đau khổ bỗng dưng ập đến khiến cho họ choáng váng và không biết phải chấp nhận thế nào. Những giọt nước mắt, sự chờ đợi và nhưng tia hy vọng dường như không thể thay đổi được thực tại.Không thể đẩy lùi những chuyện ngoài ý muốn đó. Không thể xua tan màn đêm tăm tối và mang đến cho họ những làn gió mát rượi cùng một bầu trời quang đãng. Họ chỉ biết cam chịu và đón nhận nó trong đau khổ với một gương mặt đẫm lệ.
Bảo Trân ném cầm lấy chai rượu và ném xuống đất bằng một lực mạnh khiến nó vỡ tan thành từng mảnh nhỏ và văng tứ tung khắp phòng. Cô gào lên một cách giận dữ:
- Hà Phương Nghi! Tôi hận cô! Cô đã phá hỏng buổi lễ đính hôn của tôi. Cô đã phá hỏng cả kế hoạch của tôi. Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô chuyện này đâu. Tôi sẽ bắt cô phải trả giá gấp mười lần những gì mà cô đã gây ra cho tôi.
Tiếng cửa mở ra.Ông Triệu bước vào. Bảo Trân nói một cách khẩn trương:
- Ba ơi cẩn thận! Thủy tinh ở dưới nhà rất nhiều đấy ạ!
Ông Triệu cẩn thận bước vào nhà và nhẹ giọng hỏi con gái:
- Con lại buồn vì chuyện lễ đính hôn sao?
Bảo Trân nghiến giọng:
- Con hận cô ta. Chính Hà Phương Nghi đã gây ra chuyện này. Chính cô ta đã phá hỏng kế hoạch của con và ba.
Ông Triệu cười một cách sảng khoái rồi nhẹ giọng:
- Con không cần phải tức giận như vậy! Đây là sự cố ngoài ý muốn và sự cố này chỉ làm gián đoạn chứ nó không thể phá hủy kế hoạch của chúng ta được. Rồi sau khi họ tìm thấy được hai đứa nó thì mọi chuyện lại trở về như trước thôi!
Bảo Trân gằn giọng:
- Con cũng không ngờ Gia Bảo lại có thể vì cô ta mà lại bỏ cả buổi lễ đính hôn với con! Không lẽ anh ta không còn muốn cưới con nữa sao?
Ông Triệu im lặng một lúc rồi nhấn mạnh:
- Cái đó thì con phải tự hỏi bản thân mình! Con và Gia Bảo đã quen nhau trong bốn năm vậy mà con không thể giữ nó lại ở bên mình trong lúc quan trọng như vậy. Chẳng lẽ tình cảm của con với nó trong bốn năm qua mà lại không bằng một con bé mới gặp cách đây một tháng thôi sao? Chẳng lẽ trong lòng của nó thì vị trí của con không bằng con bé đó?
Bảo Trân im lặng một lúc rồi gằn giọng:
- Con cũng đã từng sợ như vậy. Có đôi lúc con cảm thấy Gia Bảo đối với Phương Nghi còn quan tâm hơn cả con nữa và con cũng đã nhiều lần dùng mưu kế để làm cho Gia Bảo hiểu nhầm cô ta nhưng không ngờ Hà Phương Nghi đó còn ghê ghớm hơn con tưởng. Cô ta vẫn tìm mọi cách để tiếp cận và lấy lòng tin của Gia Bảo và bây giờ thì có vẻ như cô ta đã đạt được mục đích của mình! Cô ta đã làm cho Gia Bảo bỏ cả buổi lễ đính hôn với con để chạy đi cứu cô ta. Cô ta đã thắng …cô ta đã thắng được con! Bây giờ thì con trở thành trò cười cho cả thành phố này!
Ông Triệu đập bàn rồi quát lớn: -Con ranh đó! Nó ghê ghớm thật! Sao con không nói với ba từ trước? Lúc đó ba sẽ cho người xử lý nó một cách êm đẹp. Chính vì chúng ta quá coi thường kẻ địch nên bây giờ mọi chuyện mới ra nông nổi này.
Bảo Trân im lặng một lúc rồi nói:
- Con đã hối hận khi không làm như vậy nhưng nếu lần này cô ta thoát được khỏi bọn bắt cóc một cách nguyên vẹn thì tới lúc đó con sẽ cho ba làm những gì mình thích. Có thể biến cô ta thành một bông hoa không có hương hay là giúp cô ta biến mất mãi mãi trên cõi đời này cũng được. Và khi ấy Lâm Gia Bảo sẽ thuộc về con. Con sẽ là thiếu phu nhân của tập đoàn Lâm Thị và lúc đó thì ông già Gia Châu đó sẽ biết tay con.
Ông Triệu tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Bảo Trân, ông đều giọng hỏi:
- Chẳng lẽ ông chủ tịch già đó lại gây thêm sự căm ghét trong lòng con sao?
Bảo Trân nói với vẻ tức tối:
- Hôm kia con vì chuyện mất tích của Gia Bảo nên đã đánh một vệ sĩ của Lâm gia nhưng không ngờ là ông Gia Châu lại tỏ ra bất bình với chuyện đó và đã nặng lời với con trước tất cả các vệ sĩ và vợ của mình. Nếu không phải vì mục đích chưa đạt được chứ không thì con sẽ không nhượng bộ ông ta đâu.
Ông Triệu vỗ vai Bảo Trân rồi nhấn giọng:
- Không sao đâu con. Ông ta đến nay cũng là một ông già năm mươi đâu còn sức để hô mưa gọi gió nữa đâu và một khi con về ở trong ngôi biệt thự nguy nga tráng lệ đó rồi thì ông ta chỉ là một lão già vô dụng thôi. Lúc đó con thích thì cho ăn không thích thì bỏ đói cũng được. Chẳng có một ai có quyền oán thán hay trách mắng con cả nên con không cần phải tự ôm hận vào lòng gì! Con cứ để nó đến sau này thanh toán với họ một lượt cả lãi lẫn gốc luôn còn bây giờ thì chúng ta cùng uống một ly để cầu mong cho chuyện này sớm kết thúc, kế hoạch của chúng ta sớm thành công!
Ông Triệu đưa cho Bảo Trân một ly vang đầy. Cô cầm lấy và nhẹ nhàng thưởng thức từng ngụm một.Trên môi nở một nụ cười lạnh lùng,ánh mắt sắc như một lưỡi dao cạo. Sắc đến mức khi nhìn vào đó khiến người ta bất giác rùng mình và bỏ chạy vì sợ nó sẽ cắt đứt từng bộ phận trên cơ thể của mình chỉ bằng một cái lướt.
… …
Các nam sinh và nữ sinh đều tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy hai người mắc sắc phục cảnh sát đi vào trường. Tiếng xì xào lại nổi lên:
- Mình biết mà! Trước sau gì thì cảnh sát cũng sẽ tìm tới đây để hỏi về chuyện của Phương Nghi.
- Một nam sinh nhấn mạnh.
- Nghe nói Phương Nghi là bạn gái bí mật của ca sĩ Lâm Gia Bảo đấy! Khi biết Phương Nghi gặp chuyện thì anh ấy vội vã đi tìm nên mới bị mất tích luôn.
- Một nữ sinh nói nhỏ nhẹ.
- Thật là ghen tỵ thật! Được làm bạn gái của thiếu gia tập đoàn Lâm Thị đúng là Phương Nghi may mắn thật!
- Một nữ sinh nói giọng ghen tỵ.
- Nhưng mà nghe nói ca sĩ Gia Bảo đã có bạn gái và họ sắp kết hôn!
- Một nam sinh nhẹ giọng. -Làm gì có chuyện kết hôn! Chỉ là đính hôn thôi nhưng mà khi anh Gia Bảo nhận được tin Phương Nghi mất tích thì đã bỏ lễ đính hôn để đi cứu cô ấy. Mà mình cũng thấy vui khi biết tin đó vì cô gái mà anh Gia Bảo chọn để làm thiếu phu nhân tương lai của tập đoàn Lâm Thị thật là không xứng với anh ấy. Nghe nói cô người mập và to như hộ pháp đấy!
- Một nữ sinh nhấn giọng.
Một nữ sinh đứng gần đó lắc đầu rồi nhấn mạnh:
- Trời đất! Các cậu chưa biết đấy thôi chứ mình nghe mấy bà cô ở ngoài chợ nói là cô gái đó tên là Bảo Trân mà nhan sắc thì …
Cô nữ sinh chép miệng mấy cái rồi nói tiếp:
- Cô ta có bề ngoài chỉ được hơn Thị Nở một chút thôi! Nghe nói là trước đây cô ta cũng xinh đẹp nhưng mà tự thấy mình chưa xứng với anh Gia Bảo nên đã đi tu sửa nhan sắc …và sửa miết đến nỗi bây giờ mặt của cô ta cứ như là một quái vật vậy …miệng thì to đến nỗi nhét được cả một quả trứng vào luôn còn mắt thì cứ như là lá liễu vậy. Trời đất đó là chưa kể tới cái lỗ mũi đâu nha!
Cô nữ sinh ngưng lại một lúc rồi hỏi:
- Các cậu có biết nghệ sĩ hài Quang Thắng không?
- Biết! Cái anh chàng mũi to đó chứ gì?
- Cả nhóm đồng thanh hô lên.
Nữ sinh đó gật đầu rồi tặc lưỡi mấy cái nói:
- Chính xác! Chính là anh chàng với cái mũi to đó nhưng mà lỗ mũi của cô Bảo Trân còn to hơn cả nghệ sĩ Quang Thắng nữa đấy!
- Kinh thế cơ à? Như vậy thì làm sao mà nhìn cho nổi? Nếu mà mình nhìn thấy chắc là buồn nôn mất!
- Một nữ sinh nói lên vẻ kinh ngạc.
- Chắc là cậu nói nói quá đấy chứ làm sao mà mà ca sĩ Gia Bảo lại có con mắt thẩm mỹ tệ như vậy được. Có hàng trăm tiểu thư,người mẫu chân dài tới nách xếp hàng sẵn sàng để được anh ấy để ý và cười một cái vậy thì tội gì mà phải chọn cô gái có cái mũi to như cậu nói!
- Một nam sinh phủ định.
Nữ sinh đó chép miệng mấy cái rồi nhấn mạnh:
- Thế là các cậu không biết rồi! Sỡ dĩ mà anh Gia Bảo phải miễn cưỡng cưới cô Bảo Trân xấu xí đó làm vợ là vì …hai người họ đã có hôn ước từ nhỏ.
- Có chuyện đó nữa cơ à! MÌnh cứ tưởng là chỉ có trong phim kiếm hiệp Trung Quốc thôi chứ?
- Một nữ sinh thốt lên kinh ngạc.
Nữ sinh đó lại nhấn mạnh: -Đúng vậy! Mấy chục năm trước thì Lâm gia và Đào gia đã quyết định hôn ước cho con của mình. Thì nội dung của chuyện đó cũng tương tự như trong phim kiếm hiệp nhưng mà kiếm hiệp thì của mấy ngàn năm trước còn chuyện của hai nhà Lâm
- Đào thì lại xảy ra ở thế kỷ hai mươi mốt. Và cũng chính vì chuyện đó cho nên ca sĩ Gia Bảo phải cắn răng để lấy một cô ả xấu xí như vậy mà có người nói cho tớ biết là anh ấy đã khóc ngay trước khi lễ đính hôn vì nhìn thấy gương mặt xấu xí của vợ tương lai mình đấy! Và khi nhận được tin Phương Nghi bị bắt cóc thì anh ấy đã lập tức chạy đi và cười rất tươi nữa đấy như thể đã trút đi được một gánh nặng vậy.
- Nè các em kia! Sao không vào trong học mà lại tụ tập ở ngoài này hết vậy?
- Thầy hiệu trưởng nghiêm giọng.
Cả đám nam, nữ sinh nhốn nháo lên:
- Mau vào lớp đi! Thầy Đại Lộ tới rồi! Nhanh lên kẻo thầy bắt được thì có chuyện đấy!
Họ vội vã bước vào trong và ngồi ngay ngắn như thể chưa xảy ra chuyện gì. Thầy Đại Lộ bước vào và đưa mắt liếc một cách nghiêm nghị toàn bộ lớp học và ánh mắt của thầy dừng lại chỗ một nữ sinh và nói:
- Mạc Đình Vân! Em đứng dậy và đi theo thầy!
Đình Vân mỉm cười tự tin rồi đứng dậy và bước theo thầy Đại Lộ ra ngoài. Thầy Đại Lộ quay lại lớp học và nhấn mạnh:
- Nếu không muốn cuối tuần này đi lao động công ích thì hãy giữ trật tự nếu tôi mà nghe thấy tiếng xì xào hoặc tụ tập tập một lần nữa thì các anh chị đừng trách tôi!
- Dạ! Chúng em biết rồi ạ! Xin thầy yên tâm!
- Cả lớp đồng thanh hô lên.
Thầy Đại Lộ gật đầu vẻ hài lòng rồi bước ra. Đình Vân bước theo sau, lòng thầm nghĩ một cách tự hào “ Chắc là thầy gọi mình lên để nói về chuyện học sinh gương mẫu của trường. Mình cũng đoán trước được thế này mà. Ở trong trường ngoài mình ra thì chẳng có ai xứng đáng để được thầy quan tâm đến dẫu sao thì cũng không uổng công ba mình tuần nào cũng biếu quà cho thầy. Đây là phần thưởng xứng đáng cho những món quà đó! ”
Đình Vân bước vào và tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy hai đồng chí cảnh sát đang ngồi trong phòng thầy Đại Lộ. Một trong số họ nhẹ giọng:
- Cô là Mạc Đình Vân?
Đình Vân gật đầu vẻ sợ hãi và nói