Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Ông ơi! Ông đừng giết bọn tôi! Lát nữa người nhà chúng tôi sẽ đem tiền tới ông lúc đó ông lấy tiền và cùng bạn mình rời khỏi đây và sang nước ngoài sinh sống. Chắc chắn cảnh sát họ sẽ không đuổi theo các ông đâu!
- Gia Bảo xuống giọng năn nỉ.
KhaXon lắc đầu rồi gằn giọng:
- Pháp luật ư? Không! Trong đầu tao không có pháp luật chỉ có đúng, sai, thắng và thua thôi. Và tao làm thế này là đúng và tao cũng thắng được thằng già đó nếu bọn mày bị quả bom này nổ tan xác.
Gia Bảo nghe vậy thì vội vàng van xin:
- Đừng! Ông đừng làm vậy! Tại sao phải giết chúng tôi bằng cách đó chứ? Nếu muốn chết thì ông có thể cho chúng tôi uống thuốc ngủ cũng được mà hay là thắt cổ chẳng hạn …
- Im đi! Sao mà nói nhiều như vậy hả? Bộ tưởng là van xin như thế là họ sẽ tha cho chúng ta sao?
- Phương Nghi hét lên giận dữ.
KhaXon cười toe miệng rồi nói một cách thích thú với Phương Nghi:
- Tao biết mà! Tao biết là mày sẽ không thể chịu nổi cái thằng đầu đất này. Một con người có vẻ ngoài hoàn hảo như thế không hiểu sao đầu óc lại nông cạn đến mức khó tin như vậy!
KhaXon quay sang Gia Bảo và nhẹ giọng mỉa mai:
- Lần này mày đi đầu thai nhớ chọn nhà ông nào tiến sĩ mà vào nha!Chứ với trí não của mày mà vào mấy nhà bình thường thì e rằng …phải mất mấy chục năm mày mới học hết trung học đấy! A ah ha ah ah ah…
KhaXon nói xong thì bước ra cùng giọng cười đắc ý. Gia Bảo cúi mặt xuống vẻ tức giận rồi quay sang liếc xéo Phương Nghi với thông điệp “ Tại anh, tại anh mà tôi mới bị hắn xiên xỏ như vậy. Bây giờ anh đã hài lòng chưa? Đã cảm thấy thích thú chưa khi tôi bị hắn là thằng đần độn, thằng ngu? ”
Phương Nghi dường như hiểu được ngôn ngữ trong đôi mắt của Gia Bảo nên liền nhẹ giọng:
- Tôi xin lỗi! Chỉ vì tôi thấy cô quá ngốc khi xuống nước cầu xin bọn chúng vì cho dù …
- Đấy! Chính anh cũng nói là tôi ngốc. Anh cũng không khác gì bọn xấu xa đó!
- Tôi …!
Gia Bảo hét lên vẻ ấm ức:
- Tôi! Tôi cái gì? Đúng vậy tôi là một con ngốc đấy! Một người đần độn đấy! Chính vì tôi ngốc, tôi đần độn nên mới chạy tới đây để cứu một kẻ vô ơn và cao ngạo như anh. Biết thế này tôi đã ở lại để làm lễ đính hôn với Bảo Trân. Nếu vậy thì bây giờ tôi có thể ăn ngon, ngủ yên ở nhà chứ không phải chịu cực khổ mấy ngày hôm nay rồi bây giờ lại còn phải nhận lấy cái chết không được nguyên vẹn nữa. Tôi ngốc nên mới như vậy đấy!
Nói xong thì Gia Bảo khóc nức nở. Phương Nghi vội vàng nhẹ giọng: -Đừng vậy mà! Tôi không có ý nói là cô ngốc đâu chỉ là lỡ miệng thôi chứ cô thì làm sao mà ngốc được cơ chứ? Cô là sinh viên của đại học kinh tế mà những người học ngành đó chắc chắn là thông minh rồi.
Gia Bảo vẫn khóc rất ấm ức. Phương Nghi im lặng vài giây rồi nhẹ giọng nói tiếp:
- Thực ra thì tôi rất cảm ơn vì cô đã tới cứu tôi. Mặc dù là mục đích không thành nhưng mà những ngày qua nhờ có cô bên cạnh nên tôi mới có thể sống đến bây giờ nếu không thì có lẽ tôi đã chết vì cô độc và sợ hãi. Nếu không có cô thì Lâm Gia Bảo tôi chưa hẳn có thể sống đến ngày hôm nay.
Gia Bảo nghe vậy thì ngưng khóc rồi quay sang nhẹ giọng:
- Thật không?Có thật là anh sống được đến hôm nay là nhờ tôi không?
Phương Nghi mỉm cười rồi gật đầu nói:
- Thật! Rất thật là đằng khác.
Gia Bảo cười tươi rồi vui mừng nói:
- Như vậy thì tôi không đến mức vô dụng! Tôi đã cứu được một mạng người hơn nữa lại là thiếu gia của tập đoàn Lâm Thị như vậy thì tôi cũng không phải là quá ngốc.
Phương Nghi gật đầu rồi nhẹ giọng:
- Tôi bây giờ cũng rất hoang mang trước mạng sống của mình. Tôi sợ rằng chúng ta sẽ không còn cơ hội để nói chuyện thế này nữa nên tôi muốn nói cho cô biết một chuyện... những ngày tuy bị giam cầm và hành hạ đủ điều nhưng có cô bên cạnh khiến tôi thật sự rất vui và tôi ước rằng … ngày nào chúng ta cũng được như vậy!
Gia Bảo nghe vậy thì bất giác bật cười rồi nói:
- Anh đúng là ngốc hơn cả tôi! Ai lại chạy đi ước là ngày nào cũng bị giam thế này cơ chứ? Nếu anh thích thì anh cứ ước một mình chứ đừng ước tôi vào đó! Tôi chịu được mấy ngày thế này là giỏi lắm rồi nếu bị thêm một ngày nữa chắc là tôi chết thật.
Phương Nghi gượng gạo gật đầu, lòng thầm nghĩ trong đau xót “ Em khờ đến mức này sao? Những gì tôi nói chẳng lẽ em không hiểu được câu nào? Tôi sợ là mình không còn được sống...không còn có cơ hội được ở bên em nữa nên tôi muốn nói ra hết tất cả những tình cảm của mình dành cho em để sau này nếu như chết đi cũng sẽ không phải hối hận nhưng mà …có lẽ là không được vì mỗi lần tôi nói ra thì em đều hiểu những câu nó đó theo nghĩa của riêng mình sao mà em ngốc đến như vậy? Sao em không nghĩ rằng tôi nói như vậy là vì tôi thích em? Tôi yêu em và muốn được cùng em sống hết cả quãng đời còn lại trong niềm hạnh phúc.”
Trong nhân thế có hàng ngàn, hàng vạn nỗi đau nhưng có nỗi đau nào bằng nỗi đau của con tim? Trong con tim lại có không ít nỗi đau nhưng có nỗi đau nào bằng việc nó đơn phương lỗi nhịp? Nếu ta yêu và được yêu lại là một niềm hạnh phúc nhưng sẽ đau đớn biết bao nhiêu nếu như chúng ta yêu thương một ai đó mà người đó lại vô tâm và thờ ơ với những yêu thương và quan tâm của ta! Thất vọng và hy vọng là những xúc cảm của nó. Chúng ta hy vọng khi người đó biết được tình yêu của ta dành cho họ thì họ sẽ vui mừng và đáp lại nhưng chúng ta vô cùng đau khổ và thất vọng với những câu nói đôi khi rất đỗi vô tư của chính người ta thương yêu. Họ không biết rằng những câu nói đó như một tảng băng sắc cạnh cứa nát vào tim ta. Làm tim ta rỉ máu và lòng ta đau đớn. Thế gian có mấy ai giải thích được chữ tình và những quá trình trầm bỗng của nó?
… …
Các đồng chí cảnh sát chạy vội vã chạy ra sân và tập hợp thành hai hàng. Thiếu tá Liên Đình bước ra và nói khẩn trương:
- Bây giờ chúng ta đang mang trên mình một trách nhiệm vô cùng quan trọng đó là vận chuyển một số tiền rất lớn và cứu được hai con tin từ tay bọn bắt cóc có vũ khí. Kế hoạch lần này chỉ cho phép thành công chứ không được thất bại vì cả toàn nhân dân thành phố đang đặt rất nhiều niềm tin vào chúng ta nên dù khó khăn thế nào nguy hiểm bao nhiêu thì chúng ta cũng phải tiến lên phía trước vì đó là lẽ sống là nguyện vọng và ý chí của chúng ta. Các đồng chí hiểu rõ chưa?
- Dạ! Thưa xếp! Chúng tôi đã rõ ạ!
Thiếu tá Liên Đình nhấn mạnh: -Vậy các đồng chí hãy mau đến với nhiệm vụ của mình!
- Rõ thưa xếp!
Cả đội hình lập tức chạy tản ra và lên xe rồi rời khỏi sở cảnh sát ngay khi đó. Thiếu tá Liên Đình quay lại An Khương và Chính Hưng nói khẩn trương:
- Hai cậu lập tức dẫn năm mươi người của đội cơ động giám sát hai xe tải chở tiền! Tuyệt đối là không thể để xảy ra bất cứ sơ suất gì! Dù có liều mạng cũng phải bảo vệ được số tiền đó!
- Rõ thưa xếp!
An Khương và Chính Hưng vội vã ra xe và họ cũng vội vã rời khỏi sở cảnh sát ngay khi đó. Ánh mắt họ không dấu được sự lo lắng với nhiệm vụ được giao vì đó không đơn thuần là hai chiếc xe tải chở số tiền năm trăm tỷ đồng mà đó là hai chiếc xe chở tính mạng của hai con người, sự sống chết của hai thể xác và sự tồn tại của hai linh hồn.
… …
Hào Tâm và cả đội vệ sĩ cùng với hai trăm vệ sĩ tự do đang đứng trước sân chờ lệnh hơn hai trăm người nhưng họ cùng có một sự lo lắng cùng một đích đến và cùng có chung một sứ mệnh. Ông Châu bước ra và nghiêm giọng:
- Các cậu hãy nghe cho kỹ đây! Nhiệm vụ lần này của các cậu là hỗ trợ phía cảnh sát cứu thiếu gia và cô bé Hà Phương Nghi từ tay bọn bắt cóc. Bằng mọi giá phải làm được việc đó! Nhưng dù khi nào và dùng bằng cách gì thì các cậu phải đặt tính mạng của thiếu gia và Hà tiểu thư lên hàng đầu không được hành động nông nổi, thiếu tính toán dẫn đến sai phạm ngoài ý muốn! Nếu như họ có bất kỳ mệnh hệ gì thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho các cậu đâu!
- Dạ! Xin chủ tịch yên tâm! Chúng tôi nhất định sẽ mang thiếu gia và cô Hà về đây an toàn!
- Cả đội vệ sĩ đồng thanh hô lên.
Nói xong thì cả đội vệ sĩ lập tức lên xe và rời khỏi biệt thự Lâm Châu. Ông Châu gật đầu ra hiệu với ông Khôi rồi cũng bước ra xe nhưng lúc đó bà Châu vội chạy ra và lên tiếng:
- Ông cho tôi theo với! Tôi muốn được nhìn thấy thằng bé!
Ông Châu nhìn gương mặt tiều tụy vì đau khổ của vợ mình thì thấy lòng đau như cắt. Ông cố kìm nước mắt và nói:
- Bà hãy ở nhà đi! Tôi và đội vệ sĩ sẽ tới đó và đưa Gia Bảo về. Chúng ta không nên đi nhiều quá tránh gây sự chú ý của dư luận!
Bà Châu ngẹn ngào nói:
- Có thêm một mình tôi thì có sao đâu!
Ông Châu lắc đầu rồi nhẹ giọng:
- Bà đang yếu sức trong người! Đừng có nên tới đó nếu không thì …mọi người sẽ mất tập trung và tính mạng của Gia Bảo, Phương Nghi cũng sẽ gặp nguy hiểm. Bà cứ nghe tôi ở nhà đi! Bà ở nhà và bảo các gia nhân chuẩn bị mọi thứ để đón Gia Bảo trở về. Chúng ta tới đó đông cũng không làm được gì đâu!
Nói xong thì ông Châu quay sang bà Lan và nhẹ giọng:
- Bà đưa phu nhân vào nghỉ đi! Gió đang lạnh, ở ngoài này không tốt!
- Dạ! Tôi sẽ làm ngay!
Bà Lan cúi người một cách kính cẩn rồi vội vàng quay sang đưa bà Châu vào trong. Ông Châu nhìn theo với một đôi mắt thương xót rồi khẽ nói: -Bà hãy đợi ở nhà! Tôi nhất định sẽ mang con trai của chúng ta về! Tôi sẽ đưa Gia Bảo về cho bà!
Ông nói xong thì vội vàng bước nhanh ra xe. Ông Khôi cũng vội vã theo sau.Họ rời khỏi biệt thự ít phút sau đó.
Ông Châu xem đồng hồ và hỏi khẩn trương:
- Thế Bảo Trân và ông Toganou đã đi chưa?
Huy Bình kính cẩn đáp:
- Dạ! Gia Khánh đã chở họ tới trước rồi ạ!
Ông Châu quay sang ông Khôi và nhẹ giọng:
- Thế các thứ mà ông ấy yêu cầu chuẩn bị đã đầy đủ chưa?
Ông Khôi nhẹ giọng trả lời:
- Thưa chủ tịch! Rồi ạ!Tất cả mọi thứ mà ông Toganou căn dặn tôi đều đã chuẩn bị và để sẵn chiếc Limousine!
Ông Châu gật đầu vẻ hài lòng rồi nhắm mắt lại như cầu nguyện. Cầu nguyện cho tất cả mọi thứ đều được như ý ông, cầu nguyện cho con trai của ông sẽ được bình yên trở về. Cầu nguyện ọi tai kiếp từ đây sẽ chấm dứt. Mọi thứ tăm tối và bất hạnh sẽ qua. Hạnh phúc và may mắn sẽ tới.
Khoảng nửa tiếng sau thì họ có mặt ở cánh đồng hoang! Cách ngôi nhà giam giữ con tin khoảng gần 2km. Có không dưới năm trăm người đang đứng ở đó. Các vệ sĩ và cảnh sát thì đến để cứu con tin. Cánh báo chí thì xem đây là một tin sốt dẻo và muốn chộp được một khoảnh khắc quý báu nào đó theo ý nghĩ riêng của họ. Phần còn lại là những người hiếu kỳ đến để xem chân dung của bọn bắt cóc là như thế nào? Tóc tai, quần áo của họ ra sao? Người gầy hay béo, nước da trắng hay đen và động cơ bắt cóc của họ có phải vì tiền hay là vì một nguyên nhân nào khác như báo chí đã phỏng đoán gần đây?
Thiếu tá Liên Đình quay lại và nghiêm giọng với tất cả mọi người:
- Xin mọi người nghe rõ những gì tôi nói! Bọn bắt cóc lần này vốn là những tội phạm vận chuyển ma túy rất liều lĩnh và nguy hiểm. Đây là một băng nhóm người Lào và bên mình của chúng luôn có sẵn những loại vũ khí rất nguy hiểm như súng, mìn và bom. Để tránh xảy ra những thương vong đáng tiếc. Tôi đề nghị mọi người nhanh chóng rời khỏi khu vực này! Mạng sống của chúng ta rất quý giá không nên vì một chút tò mò hay là một bài báo giật gân mà liều mạng đứng ở đây. Nếu xảy ra điều gì đáng tiếc thì thật không đáng!
Mọi người nghe vậy thì lập tức co chân chạy khỏi đó. Cánh báo chí lúc đầu cũng lưỡng lự vì tiếc nuối nhưng sau đó thì cũng rời ra xa khỏi cánh đồng hoang và cùng nhau đợi ở đường chính vì bản thân họ không muốn từ bỏ cả một thông tin và những hình ảnh quý giá như vậy.
Trong chiếc Limousine cách đó không xa là ông Toganou, ông Châu và Gia Khánh. Ông Toganou đang dùng laptop và các thiết bị để vô hiệu các quả mìn và bom từ xa.Thiếu tá Liên Đình cho tất cả mọi người nép vào bãi cây mà Gia Bảo để xe sau đó thì gật đầu ra hiệu cho ông Dao. Ông Dao vội vàng lấy điện thoại ra và gọi rồi hồi hộp chờ đợi gương mặt của KhaXon xuất hiện trên màn hình.
- Mày đến rồi hả?
- KhaXon lạnh lùng nói.
Ông Dao gật đầu rồi nói khẩn trương:
- Đúng vậy! Tao đang ở chỗ cánh đồng hoang bây giờ tao phải làm gì tiếp?
KhaXon gằn giọng:
- Mày đến với ai?
Ông Dao vội vã trả lời:
- Tao đến một mình! Không có ai cả!
KhaXon cười nhạt rồi nói nhẹ giọng:
- Sao mày không đưa thêm người tới? Sao không đưa thêm bọn cảnh sát bất lực đó tới để cho bọn chúng thấy cảnh hai đứa nhóc đó chết?
Ông Dao hét lên tức giận:
- Mày đừng có làm càn! Hãy để cho hai đứa nhỏ được yên! Tao đã mang tiền tới đây ày thì mày cũng nên giữ lời hứa!
KhaXon gật đầu rồi nhấn mạnh:
- Được! Tao giữ lời hứa!
Ông Dao hỏi vội:
- Bây giờ tao phải làm gì?
KhaXon gằn giong