Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Dạ!Khoảng mười phút nữa thôi! Các anh vui lòng đợi thêm chút nữa!
Nhìn vẻ mặt năn nỉ của cô nhân viên thì Tiểu Cao cũng không muốn hỏi thêm câu nào nữa! Anh lặng lẽ quay lại dãy ghế chờ và cùng anh trai mình đưa mắt nhìn ra ngoài với những tia hy vọng. Thi thoảng những tiếng thở dài lại len lõi trong từng hơi thở của họ!
… …
Phương nghi bị đánh thức không phải bởi vì tiếng kêu của chiếc đồng hồ báo thức trên bàn mà cô tỉnh dậy vì tiếng hót của những chú chim trên cành me già ngoài cửa sổ.Cô ngước mặt nhìn ra rồi mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn phảng phất một nỗi buồn. Cô trở mình rồi đứng dậy bước ra lan can và nhắm mắt lại như muốn tận hưởng sự trong lành của làn không khí còn đẫm sương mai. Phương Nghi tinh nghịch bẻ gãy một cành me và đếm hết những chiếc lá ở trên đó rồi nhẹ nhàng thả chúng vào làn gió. Cô liếc theo điểm dừng của những chiếc lá nhỏ rồi cười nhẹ và đứng lặng nhìn vào khoảng không một lúc. Cô thường hay làm vậy mỗi khi tỉnh dậy trước mức giờ của mình và lâu dần nó đã trở thành những phút thư giãn riêng tư của cô khi trong lòng thấy không vui.
Sau khi trang điểm thì Phương Nghi quyết định ra ngoài với chiếc váy trắng đơn giản của Gucci. Khi vừa xuống cầu thang thì cô nhìn thấy Du Kiệt đang ngồi xem phim. Cô bước tới và khẽ giọng:
- Em ra ngoài một lát đây! Cơm sáng vú Hòa đã làm sẵn dưới bếp nếu anh đói thì xuống ăn nha!
Nói xong thì cô quay người và bước ra. Nhưng cô vừa bước ra tới sân thì bị tiếng gọi của anh trai mình gọi giật lại:
- Khoan đã nhóc! Quay lại anh nói nghe nè!
- Có chuyện gì vậy?
- Phương Nghi hỏi khá nhanh với đôi mắt không hài lòng.
Du Kiệt mở ví lấy ra hai triệu đồng đưa cho Phương Nghi rồi đều giọng:
- Lát ghé siêu thị mua giùm anh chai keo xịt tóc và một chiếc máy cạo râu!
- Mua mấy thứ đó đâu cần phải đưa em nhiều tiền như vậy! Em chỉ lấy một tờ là đủ rồi!
Nói xong thì Phương Nghi quay đi nhưng Du Kiệt vẫn với giọng theo:
- Khoan đã! Tiểu Nghi! Nghe anh nói nè!
Phương Nghi nghe vậy thì quay lại. Cô bước tới và nói với anh trai mình bằng đôi mắt dận dỗi:
- Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi mà! Tên em là Phương Nghi anh đừng có mà gọi tùm lum lên vậy! Em giận thiệt đó!
“Cốc, cốc ”hai cái gõ liên tục lên đầu của Phương Nghi. Cô vội đưa tay lên xoa mái tóc hạt dẻ mỏng manh của mình rồi buông giọng:
- Sao anh cứ động chút là đánh lên đầu em như vậy? Anh có biết đau không hả? Lúc nhỏ thì em không nói nhưng bây giờ em đã hơn mười tám tuổi rồi sao mà anh vẫn cứ đánh đầu em?
Du Kiệt nghe thế thì hạ giọng thản nhiên:
- Anh chưa nghe luật pháp Việt Nam có quy định là người trên mười tám tuổi thì không bị đánh vào đầu nữa! Mà nếu có thì cũng mặc kệ! Anh là anh trai của em nên có quyền gõ đầu của em khi em làm sai!
- Em làm sai ư? Em làm sai chuyện gì mà anh lại gõ đầu của em chứ?
Du Kiệt vẫn chậm rãi thả giọng:
- Đó là em không biết đấy thôi! Em đã sai hai lỗi trong mấy phút vừa rồi đấy! Lỗi thứ nhất là em bỏ đi khi chưa được sự đồng ý của anh còn lỗi thứ hai là em dám nói giận anh! Đó là anh đã cố tình nương tay để bỏ qua lỗi nhăn mặt của em đấy! Anh làm thế vì xưa nay anh vốn là người rộng lượng! Không tính toán hay so đo với người khác!
Phương Nghi nói vẻ bất mãn:
- Anh trẻ con vừa vừa thôi! Anh chẳng giỏi làm gì cả! Chỉ giỏi ức hiếp em thôi!
Du Kiêt nghe thế liền khẩn trương chống chế: -Không phải! Đó không phải là ức hiếp mà là răn dạy! Anh chỉ cho em biết những lỗi của mình để em sữa chữa. Dù sao thì đó cũng là một việc làm và anh thấy mình làm khá tốt có thể cũng được gọi là giỏi!
Du Kiệt vừa dứt câu thì Phương Nghi liền quay bước. Thấy vậy anh vội chạy theo và hỏi với đôi mắt kinh ngạc:
- Em đi đâu vậy? Anh nói còn chưa xong mà!
Phương Nghi thở dài rồi nhẹ giọng:
- Em đang bận! Em phải ra ngoài đây! Có gì lát nữa về chúng ta sẽ nói chuyện!
Du Kiệt gật đầu vẻ đồng ý rồi đưa cho cô một tờ năm trăm ngàn và nhấn mạnh:
- Vậy em hãy ghé siêu thị mua giùm cho anh những thứ mà anh nói lúc nãy! Không lẽ em muốn tối nay anh dự sinh nhật em với bộ râu ghớm ghiếc thế này sao?
Thấy Phương Nghi im lặng trước câu nói của mình thì Du Kiệt vội vàng hạ giọng:
- Thôi được rồi! Anh biết mình đã sai. Sau này anh sẽ không gõ đầu của em nữa! Em đừng giận! Vì giận sẽ làm á của em sưng lên như thế thì sẽ không đẹp đâu! Hôm nay là sinh nhật của em mà! Em phải giữ gìn vẻ đẹp thiên thần của mình chứ!
Phương Nghi nghe vậy thì vội cầm lấy tờ tiền trên tay Du Kiệt rồi nói nhanh:
- Em không giỡn với anh nữa! Em đi đây!
Phương Nghi nói xong thì vội vàng đi ra. Tiểu Trung mở cửa xe cho cô bước lên và nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu thư! Bây giờ chúng ta đi đâu ạ?
Phương Nghi khẽ giọng trả lời:
- Anh chở Nghi tới siêu thị An Hòa đi! Nghi cần mua một ít đồ ở đó!
- Dạ! Tôi biết rồi ạ!
Tiểu Trung nói xong thì nhấn ga và cho xe chạy đều trên đường Nguyễn Trãi và khoảng nữa tiếng sau thì họ dừng lại trước siêu thị An Hòa. Tiểu Trung vội cầm lấy cây dù rồi chạy ra mở cửa xe và đều giọng:
- Tiểu thư bước xuống cẩn thận!
Phương Nghi cầm lấy cây dù rồi khẽ nói:
- Nghi đi hơi lâu nên anh Trung nên vào quán nước bên kia đường ngồi nghỉ cho khỏe chứ anh đứng giữa trời nắng như thế này sẽ khiến cho Nghi cảm thấy mình có lỗi!
- Nhưng mà tiểu thư …
Nhìn thấy vẻ ái ngại trên mặt của Tiểu Trung thì Phương Nghi nhẹ giọng:
- Chắc anh sợ tôi lại trốn về như lần trước hả? Anh yên tâm tôi đi bộ một ngày mà đến giờ vẫn còn thấy sợ đây nè! Bây giờ có cho tôi tiền tôi không dám nữa đâu!
Tiểu Trung nghe được giọng trách móc trong câu nói của Phương Nghi thì liền rối rít giải thích:
- Xin lỗi tiểu thư! Chỉ vì lần trước tôi và Tiểu Cao không để ý nên mới để xảy ra chuyện như vậy! Nhưng tôi xin hứa từ nay anh em chúng tôi sẽ không để cho tiểu thư phải đi bộ nữa đâu! Cho dù chỉ là một bước cũng không ạ!
Phương Nghi nghe vậy thì cười khúc khích và khẽ giọng:
- Nghi nói giỡn thôi mà! Anh Tiểu Trung không cần phải căng thẳng thế! Hơn nữa lần đó một phần cũng là do lỗi của Nghi nên anh và anh Tiểu Cao đừng bao giờ tự trách mình cả! … Nhưng mà chuyện lúc nãy thì Nghi nói thật đấy nếu mà anh cứ đứng ngoài thì Nghi sẽ thấy tinh thần rất bất an như vậy sẽ ảnh hưởng tới việc lựa chọn mỹ phẩm cho Nghi và cả chai keo xịt tóc cho anh Du Kiệt nữa.
Tiểu Trung nghe vậy thì khẩn trương nói với giọng sợ hãi: -Vâng!Nếu vậy thì tôi sẽ vào ngay ạ!
Tiểu Trung nói xong thì vội vàng chạy vào quán nước bên kia đường. Phương Nghi nhìn theo và mỉm cười với ánh mắt hài lòng rồi quay bước vào trong. Sau một tìm kiếm và đi đi lại lại bốn năm lần quanh siêu thị nhưng có vẻ hình như chưa tìm được những thứ mà mình muốn. Cô lắc đầu rồi khẽ giọng:
- Lạ thật! Mình nhớ rõ ràng là nó ở đây mà sao giờ tìm mãi lại không thấy nhỉ?
Dường như nhân viên siêu thị đứng gần đấy đã nhận ra được khó khăn mà cô đang mắc phải nên đã bước tới và lên tiếng với một nụ cười niềm nở:
- Em muốn mua gì? Có cần chị tìm giúp không?
- Dạ!Em muốn mua một chiếc máy cạo râu cho anh trai nhưng em tìm mãi mà không thấy ở đâu cả.
- À! Máy cạo râu lúc trước thì để ở đây nhưng tuần vừa rồi vì số lượng hàng nhập về quá lớn nên giám đốc của bọn chị đã cho chuyển lên trên lầu hai hết rồi. Để chị dẫn em lên đó nha!
- Dạ!Thôi chị ạ!Dù sao em cũng muốn đi chơi lòng vòng một tý.
- Vậy khi nào em mua thì nhớ lên lầu hai và rẽ trái ở bên gian hàng thứ ba nha!
- Dạ!Em cảm ơn chị!Em nhớ rồi!
… …
7giờ 30 phút tối tại biệt thự Jimmy.
Căn biệt thự rộng lớn nhưng dường như quá bé nhỏ trong buổi tối hôm nay. Danh sách khách mời vượt lên gấp đôi với dự tính ban đầu khiến cho không chỉ có bên trong mà bên ngoài bãi đậu xe cũng chật cứng cả lối đi. Tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương vang lên làm cho không khí ở đây thêm phần náo nhiệt. Khách đến dự bữa tiệc sinh nhật hôm nay chủ yếu là những người trong giới kinh doanh vàng bạc nên từ hình thức bên ngoài cho tới cách nói chuyện của họ với người xung quanh đều nồng nặc mùi tiền. Phương Nghi ngồi im lặng trong phòng nhìn ra cửa sổ với gương mặt sầu thẳm.Thiên Huy gõ cửa rồi bước vào. Cậu đến bên Phương Nghi và nhẹ giọng lên tiếng:
- Cậu ra ngoài đi! Mọi người đang đợi cậu đấy! Bao giờ việc trốn tránh cũng không phải là cách giải quyết tốt nhất! Nếu muốn giải quyết một vấn đề thì trước hết cậu phải đối diện với nó đã!
Phương Nghi quay lại nhìn Thiên Huy và nói với đôi mắt buồn bã:
- Nhưng mình không thích bữa tiệc này và cũng không hiểu được tại sao ba của mình lại phải mời đông người đến như vậy! Chẳng phải chỉ cần làm một bữa tiệc nhỏ cùng với bạn bè và người thân của mình là được sao? Đâu nhất thiết phải rầm rộ như vậy chứ? Mình thật không muốn ra ngoài đó một chút nào! Mình không muốn nhìn thấy những người ở ngoài đó! Họ đều là người người rất xa lạ với mình!
Thiên Huy khẽ lắc đầu rồi nói:
- Nghi à! Mọi việc mà Bác Dao làm tất cả chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Nếu cậu để ý thì sẽ thấy sinh nhật lần này đã ít ồn ào hơn mọi năm và số lượng khách mời cũng đã thu hẹp lại. Ba cậu đang cố làm tốt nhất cho cậu đó nếu bây giờ mà cậu không ra ngoài như vậy sẽ phụ tấm lòng và công sức của bác ấy và anh Du Kiệt!
Phương Nghi im lặng không nói gì. Thiên Huy vẫn ngồi đó im lặng và chờ đợi. Và cuối cùng sự chờ đợi của cậu cũng được đền đáp. Sau một lúc suy nghĩ thì Phương Nghi đứng dậy và bước tới bàn trang điểm nhẹ nhàng đánh lên má và môi mình một ít mỹ phẩm sau đó thì cô bước ra ngoài cùng Thiên Huy.
Ít phút sau thì bữa tiệc chính thức bắt đầu. Tiếng nhạc bỗng dưng ngưng lại khiến cho bầu không khí chỉ còn ồn ào với những tiếng cười nói của các vị khách mời. Ông Dao đứng dậy cầm lấy ly rượu vang nâng lên và nói với mọi người bằng một giọng cảm kích:
- Hôm nay là sinh nhật của con gái tôi.