Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Không sao đâu anh ạ! Em thấy mình vẫn rất ổn! Chúng ta cứ đi tìm tiếp đi!
Du Kiệt lắc đầu phản đối:
- Không được! Anh thấy em đã rất mệt rồi chúng ta nên ăn chút gì đó! Hơn nữa một bữa sáng cũng không tốn nhiều thời gian vả lại phải ăn thì mới có sức để tìm tiếp chứ!
Cao Lam đưa mắt nhìn quanh một lượt rồi dừng lại ở khách sạn mini Hạnh Đào gần đó và nhẹ giọng:
- Hay là chúng ta vào khách sạn đó tìm xong rồi mới ăn sáng!
Du Kiệt nghe vậy thì đều giọng:
- Cái gì phải làm thì làm trước bao giờ cũng hơn. Vả lại chúng ta đã tìm gần một trăm khách sạn trong thành phố từ hôm qua tới giờ mà không có một chút dấu vết nào của bọn chúng. Anh nghĩ chúng gây ra một chuyện động trời như vậy thì sẽ không dám ở trong khách sạn đâu. Chúng ta ăn sáng xong thì sẽ đi tìm tiếp và lần này chúng ta sẽ tìm ở các nhà trọ bình dân xem thử kết quả thế nào!
Cao Lam nghe vậy thì gật đầu đồng ý. Họ bước qua đường và vào trong quán đó chọn một bàn ở phía ngoài và nhìn ra dòng đường với một ánh mắt đầy lo lắng.
Sự mất mát trong cuộc sống luôn luôn đến bất ngờ. Nó không hề cho chúng ta một phút thời gian để chuẩn bị. Nó ập đến và cướp đi những thứ quý giá của chúng ta. Khiến cho chúng ta khóc lóc trong đau khổ, trơ trọi và lạc lõng giữa dòng đời. Tất cả chẳng còn lại gì ngoài ân hận, tiếc nuối và bi thương.
… …
“
- Đúng! Tao sẽ làm chuyện đó trước mặt mày! Tao nói trước để ày chuẩn bị tinh thần! Chính tao sẽ lột từng miếng vải trên người con bé và nếm cái cảm giác ngọt ngào đó ngay chính trong căn phòng này nhưng …có một điều tao muốn nói với mày luôn! Con gái mày đúng là đẹp không khác gì tiên nữ nếu mà chỉ một mình tao thưởng thức tuyệt phẩm trời ban đó thì rất là uổng phí nên khi tao làm xong thì hai thằng đàn em của tao cũng có cái vinh hạnh ôm ấp cơ thể đẹp đẽ của con gái mày!”
Những lời của KhaXon cứ dội liên tục vào tai của ông Dao. Ông lắc đầu như muốn phủ nhận hoặc xua đuổi những ngôn từ nhơ bẩn của con người xấu xa đó. Ông nói trong sự bấn loạn:
- Không được! Hắn không được làm thế với con gái mình! …Mình tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra!
Ông hít sâu để cố trấn tĩnh mình rồi nhắm mắt lại như đang suy nghĩ. Bất chợt ông mở mắt to mắt như đã tìm ra được cách để cứu lấy đứa con gái của mình. Ông tự nói với mình:
- Đúng rồi! Mình nhất định phải tìm được cách để thoát khỏi nơi này nếu không thì KhaXon sẽ dùng mình để dụ Phương Nghi tới. Bây giờ hắn còn chưa biết Du Kiệt là con trai của mình nên mình nhất định phải trốn khỏi đây nếu không thì cho dù Phương Nghi không tới thì Du Kiệt cũng sẽ bị mắc bẫy của hắn. Mình tuyệt đối không thể để chuyện xảy ra được!
Nói rồi ông Dao dùng hai tay của mình cà mạnh vào thành ghế với hy vọng những vòng băng keo sẽ bị đứt ra. Thời gian như đang đuổi theo ông. Ông vừa cố thoát thân vừa nhìn chăm chăm vào cánh cửa, miệng liên tục nuốt nước bọt như một cách để giữ bình tĩnh bởi ông thừa biết nếu cánh cửa đó ở ra vào lúc này thì sẽ xảy ra những chuyện gì. Ông dùng hết toàn bộ chút sức lực còn lại trong người mình để đưa tay lên xuống thật nhanh và dường như cái chân lý mọi sự cố gắng đều được đền đáp thật là đúng trong hoàn cảnh lúc này. Sau một lúc chà mạnh vào thành ghế thì những vòng băng keo ở tay ông đã bị đứt ra ông vội cúi xuống và gỡ những vòng còn lại ở dưới chân sau đó thì vội vàng đứng dậy và mở cửa nhưng cửa đã bị khóa ngoài, ông nhìn quanh rồi chạy tới cửa sổ nhưng cửa sổ được làm trên tường nên không có bất kỳ một lan can hay khung cửa nào cả. Ông đưa mắt nhìn khắp phòng nhưng không có một chỗ nào có thể làm chỗ ẩn nấp an toàn cho ông. Đúng lúc đó ông nghe tiếng của KhaXon ở bên ngoài. Hình như hắn đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Hắn cười rất khoái chí và chính giọng cười của hắn càng làm cho ông Dao sợ hãi. Người ông như chết lặng đi. Sau một lúc suy nghĩ ông quyết định bước lên bậc cửa sổ để làm theo việc mà lý trí của mình hối thúc. Ông nhìn xuống dưới và nói trong nước mắt:
- Nếu như đây là cách duy nhất để có thể bảo vệ được hai con thì ba sẽ làm. Ba không thể để cho tên cầm thú đó được toại nguyện. Chính ba đã gây ra chuyện này thì bây giờ ba sẽ kết thúc nó. Ba rất đau lòng khi mà không thể nhìn thấy hai con trước khi chết nhưng ba muốn hai con biết rằng cả cuộc đời của ba thì điều hạnh phúc nhất là được làm ba của hai con. Ba xin lỗi vì không thể chăm sóc cho hai con được nhiều hơn nữa! Ba xin lỗi hai con! Các con hãy sống vui vẻ với hạnh phúc của mình! Có như vậy ba, mẹ và chú Nhật Tiến ở dưới suối vàng mới được yên lòng.
Cao Lam, Gia Bảo xin hai cháu hãy thật lòng yêu thương con của bác! Xin đừng làm tổn thương hai đứa chúng nó! Xin hai cháu hãy thay bác chăm sóc cho chúng trong suốt quãng đời còn lại.
Hai con của ba! Hai con hãy tha lỗi cho ba! Ba phải đi đây! Du Kiệt, Phương Nghi vĩnh biệt hai con.
Nói rồi ông Dao nhắm mắt lại và buông mình theo gió. Những giọt nước mắt của ông rơi ra từ khóe mắt như một lời oán trách sự tàn nhẫn của số phận. Sự đau khổ và luyến tiếc khi phải rời xa trần thế và tình yêu thương sâu đậm của một người cha đối với những đứa con. -Không sao đâu anh ạ! Em thấy mình vẫn rất ổn! Chúng ta cứ đi tìm tiếp đi!
Du Kiệt lắc đầu phản đối:
- Không được! Anh thấy em đã rất mệt rồi chúng ta nên ăn chút gì đó! Hơn nữa một bữa sáng cũng không tốn nhiều thời gian vả lại phải ăn thì mới có sức để tìm tiếp chứ!
Cao Lam đưa mắt nhìn quanh một lượt rồi dừng lại ở khách sạn mini Hạnh Đào gần đó và nhẹ giọng:
- Hay là chúng ta vào khách sạn đó tìm xong rồi mới ăn sáng!
Du Kiệt nghe vậy thì đều giọng:
- Cái gì phải làm thì làm trước bao giờ cũng hơn. Vả lại chúng ta đã tìm gần một trăm khách sạn trong thành phố từ hôm qua tới giờ mà không có một chút dấu vết nào của bọn chúng. Anh nghĩ chúng gây ra một chuyện động trời như vậy thì sẽ không dám ở trong khách sạn đâu. Chúng ta ăn sáng xong thì sẽ đi tìm tiếp và lần này chúng ta sẽ tìm ở các nhà trọ bình dân xem thử kết quả thế nào!
Cao Lam nghe vậy thì gật đầu đồng ý. Họ bước qua đường và vào trong quán đó chọn một bàn ở phía ngoài và nhìn ra dòng đường với một ánh mắt đầy lo lắng.
Sự mất mát trong cuộc sống luôn luôn đến bất ngờ. Nó không hề cho chúng ta một phút thời gian để chuẩn bị. Nó ập đến và cướp đi những thứ quý giá của chúng ta. Khiến cho chúng ta khóc lóc trong đau khổ, trơ trọi và lạc lõng giữa dòng đời. Tất cả chẳng còn lại gì ngoài ân hận, tiếc nuối và bi thương.
… …
“
- Đúng! Tao sẽ làm chuyện đó trước mặt mày! Tao nói trước để ày chuẩn bị tinh thần! Chính tao sẽ lột từng miếng vải trên người con bé và nếm cái cảm giác ngọt ngào đó ngay chính trong căn phòng này nhưng …có một điều tao muốn nói với mày luôn! Con gái mày đúng là đẹp không khác gì tiên nữ nếu mà chỉ một mình tao thưởng thức tuyệt phẩm trời ban đó thì rất là uổng phí nên khi tao làm xong thì hai thằng đàn em của tao cũng có cái vinh hạnh ôm ấp cơ thể đẹp đẽ của con gái mày!”
Những lời của KhaXon cứ dội liên tục vào tai của ông Dao. Ông lắc đầu như muốn phủ nhận hoặc xua đuổi những ngôn từ nhơ bẩn của con người xấu xa đó. Ông nói trong sự bấn loạn:
- Không được! Hắn không được làm thế với con gái mình! …Mình tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra!
Ông hít sâu để cố trấn tĩnh mình rồi nhắm mắt lại như đang suy nghĩ. Bất chợt ông mở mắt to mắt như đã tìm ra được cách để cứu lấy đứa con gái của mình. Ông tự nói với mình:
- Đúng rồi! Mình nhất định phải tìm được cách để thoát khỏi nơi này nếu không thì KhaXon sẽ dùng mình để dụ Phương Nghi tới. Bây giờ hắn còn chưa biết Du Kiệt là con trai của mình nên mình nhất định phải trốn khỏi đây nếu không thì cho dù Phương Nghi không tới thì Du Kiệt cũng sẽ bị mắc bẫy của hắn. Mình tuyệt đối không thể để chuyện xảy ra được!
Nói rồi ông Dao dùng hai tay của mình cà mạnh vào thành ghế với hy vọng những vòng băng keo sẽ bị đứt ra. Thời gian như đang đuổi theo ông. Ông vừa cố thoát thân vừa nhìn chăm chăm vào cánh cửa, miệng liên tục nuốt nước bọt như một cách để giữ bình tĩnh bởi ông thừa biết nếu cánh cửa đó ở ra vào lúc này thì sẽ xảy ra những chuyện gì. Ông dùng hết toàn bộ chút sức lực còn lại trong người mình để đưa tay lên xuống thật nhanh và dường như cái chân lý mọi sự cố gắng đều được đền đáp thật là đúng trong hoàn cảnh lúc này. Sau một lúc chà mạnh vào thành ghế thì những vòng băng keo ở tay ông đã bị đứt ra ông vội cúi xuống và gỡ những vòng còn lại ở dưới chân sau đó thì vội vàng đứng dậy và mở cửa nhưng cửa đã bị khóa ngoài, ông nhìn quanh rồi chạy tới cửa sổ nhưng cửa sổ được làm trên tường nên không có bất kỳ một lan can hay khung cửa nào cả. Ông đưa mắt nhìn khắp phòng nhưng không có một chỗ nào có thể làm chỗ ẩn nấp an toàn cho ông. Đúng lúc đó ông nghe tiếng của KhaXon ở bên ngoài. Hình như hắn đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Hắn cười rất khoái chí và chính giọng cười của hắn càng làm cho ông Dao sợ hãi. Người ông như chết lặng đi. Sau một lúc suy nghĩ ông quyết định bước lên bậc cửa sổ để làm theo việc mà lý trí của mình hối thúc. Ông nhìn xuống dưới và nói trong nước mắt:
- Nếu như đây là cách duy nhất để có thể bảo vệ được hai con thì ba sẽ làm. Ba không thể để cho tên cầm thú đó được toại nguyện. Chính ba đã gây ra chuyện này thì bây giờ ba sẽ kết thúc nó. Ba rất đau lòng khi mà không thể nhìn thấy hai con trước khi chết nhưng ba muốn hai con biết rằng cả cuộc đời của ba thì điều hạnh phúc nhất là được làm ba của hai con. Ba xin lỗi vì không thể chăm sóc cho hai con được nhiều hơn nữa! Ba xin lỗi hai con! Các con hãy sống vui vẻ với hạnh phúc của mình! Có như vậy ba, mẹ và chú Nhật Tiến ở dưới suối vàng mới được yên lòng.
Cao Lam, Gia Bảo xin hai cháu hãy thật lòng yêu thương con của bác! Xin đừng làm tổn thương hai đứa chúng nó! Xin hai cháu hãy thay bác chăm sóc cho chúng trong suốt quãng đời còn lại.
Hai con của ba! Hai con hãy tha lỗi cho ba! Ba phải đi đây! Du Kiệt, Phương Nghi vĩnh biệt hai con.
Nói rồi ông Dao nhắm mắt lại và buông mình theo gió. Những giọt nước mắt của ông rơi ra từ khóe mắt như một lời oán trách sự tàn nhẫn của số phận. Sự đau khổ và luyến tiếc khi phải rời xa trần thế và tình yêu thương sâu đậm của một người cha đối với những đứa con. -Á …có người chết! Có người nhảy lầu!
Một cô gái hét lên khiếp đảm khi nhìn thấy cơ thể đầy máu của ông Dao. Mọi người lập tức dừng lại và chạy tới xem. Cao Lam và Du Kiệt nhìn thấy sự hỗn loạn của đám người đi đường thì cũng chạy ra. Họ thấy người ta đang xúm nhau trước cổng khách sạn Hạnh Đào. Du Kiệt và Cao Lam nhìn nhau sợ hãi rồi vội lao tới rồi chen qua đám đông:
- Không! Không thể thế này được! Ba ơi! Ba mau tỉnh lại đi ba ơi! Ba đừng làm con sợ!
- Du Kiệt ngã gục xuống và ôm chầm lấy ông lấy ông Dao.
Cao Lam ôm mặt khóc nức nở rồi vội vã lấy điện thoại ra gọi, cô nói khẩn trương:
- Làm ơn ột chiếc xe cấp cứu tới khách sạn Hạnh Đào trên đường NGuyễn Đình Chiểu. Ở đây có một người đàn ông té từ lầu xuống. Xin các anh hãy đến cứu ông ấy!
Du Kiệt ôm lấy ba mình rồi gào lên thảm thiết:
- Ba ơi! Ba đừng bỏ anh em con! Ba đã hứa sẽ đợi đến sinh nhật để nhận món quà của con và Phương Nghi rồi mà! Sao ba không giữ lời hứa chứ?
Bất chợt ngón tay ông Dao cử động rồi ông cô gắng mở mắt ra nhìn Du Kiệt và Cao Lam rồi nghẹn ngào nói:
- Vậy là ba có thể gặp được con và Cao Lam trước khi chết. Như vậy là ba vui lắm rồi!
Du Kiệt lắc đầu rồi hét lên trong đau đớn:
- Không! Ba không được chết! Ba không thể bỏ con và Phương Nghi lại một mình được! Bọn con cần ba!
Cao Lam nắm lấy bàn tay của ông Dao và vội vàng nói:
- Bác hãy cố lên! Xe cấp cứu sắp tới rồi. Họ sẽ đưa bác tới bệnh viện và tất cả mọi chuyện sẽ qua.
Ông Dao nhìn Cao Lam rồi nói với giọng yếu ớt:
- Không kịp rồi cháu ạ! Bác cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi. Bác thật không đành lòng ra đi như thế này nhưng ông trời không cho bác một sự lựa chọn nào khác. Bác không thể để bọn người đó làm hại hai đứa con của bác. Phương Nghi và Du Kiệt là thứ tài sản lớn nhất mà bác có được bác không thể để ai làm hại chúng được nhưng bác thật sự ra đi mà yên lòng một chút nào cả.
Cao Lam nói vội vàng:
- Bác có điều gì muốn căn dặn ạ?
Ông Dao khẽ giọng:
- Cháu hãy hứa với bác một chuyện được không?
Cao Lam gật đầu vội vã:
- Dạ được! Bác cứ nói đi ạ!
Ông Dao nghe vậy thì ánh mắt tỏ rõ sự vui mừng rồi nói:
- Xin cháu hãy thay bác chăm sóc cho Du Kiệt! Thằng bé tuy lớn người nhưng tính tình thì con rất trẻ con nếu nó có làm cháu buồn thì cháu cũng đừng trách nó!
Cao Lam gật đầu trong nước mắt rồi vội nói: -Bác yên tâm! Bác sẽ không sao đâu ạ! Chắc chắn các bác sĩ sẽ cứu được bác!
Ông Dao khẽ lắc đầu rồi khẽ nói, giọng của ông càng ngày càng yếu đi:
- Họ sẽ chẳng giúp được gì đâu. Quá muộn rồi cháu ạ!
Ông nhìn sang Du Kiệt rồi nói:
- Con hãy đưa ba về Hà Tĩnh! Ba muốn được ở chung với mẹ và cậu con.
Du Kiệt lắc đầu rồi nói:
- Không có! Ba sẽ không đi đâu cả! Ba phải ở lại với chúng con! Con và Phương Nghi không thể sống thiếu ba được ạ!
Ông Dao mỉm cười với đôi mắt đẫm lệ rồi cố nói với giọng đứt quãng:
- Nếu như …những lời của con nói về Gia Bảo và Phương Nghi là thật thì ba chết cũng được an lòng. Em gái con …còn nhỏ dại. Con hãy thay ba … chăm sóc cho con bé! Con hãy nói với vú Hòa và Tiểu Cao, Tiểu Trung là ba …rất cảm ơn họ vì thời gian …qua họ luôn …ở cạnh con …và Phương Nghi. Và con hãy nhớ là …ba rất …yêu hai …anh em con! Ba phải đi rồi! …Vĩnh biệt hai con!
Nói xong thì ôn Dao buông tay mình xuống. Đôi mắt nhắm nghiền lại những dòng nước mắt cũng tuôn ra khiến cho đám đông xung quanh không khỏi đau xót khi nhìn thấy. Du Kiệt ôm lấy ba mình rồi gào lên:
- Không được ba ơi! Ba không được đi! Ba không được bỏ hai anh em con lại! Con không cho phép ba làm như vậy! …Mẹ à …Mẹ đừng có bắt ba con theo! Chúng con không thể nào sống mà thiếu hai người được!
Lúc đó xe cứu thương cũng vừa tới. Họ vội vàng bước xuống và đưa ông Dao lên. Du Kiệt và Cao Lam cũng vội vã chạy lên xe để tới bệnh viện.
Vừa lúc đó thì KhaXon cũng bước vào phòng. Hắn kinh ngạc khi không nhìn thấy ông Dao đâu cả. Hắn điên dại đạp đổ chiếc ghế rồi xông vào nhà tắm và lục từng ngỏ ngách trong phòng nhưng không tìm thấy ông. Những làn gió từ ngoài cửa sổ lùa vào khiến cho hắn chột dạ. Hắn lao tới cửa sổ và nhìn xuống:
- Chết tiệt! Thằng già đó đã tự tử!
KhaXon tức giận hét lên rồi vội vã rời khỏi phòng ngay khi đó nhưng khi hắn vừa bước ra khỏi cổng khách sạn thì cảnh sát cũng ập tới. Hắn vội vã bỏ chạy vì đường đông người không thể lái được xe nên thiếu tá Liên Đình và các đồng nghiệp đều chạy bộ và đuổi theo KhaXon. Hắn luồn lách qua các con hẻm để hòng chạy trốn nhưng mỗi lần nhìn lại hắn đều thấy có một nhóm người mặc sắc phục màu xanh đang đuổi theo với ánh mắt hình viên đạn. Hắn dùng hết sức để đưa đôi chân mình chạy thật nhanh về phía trước.Hắn tỏ ra vui mừng khi thấy đại lộ Cao Hà đang nằm trước mắt. Hắn vội vàng băng vào dòng đường và hy vọng những người đuổi theo mình sẽ sợ hãi khi nhìn thấy những chiếc xe đang lao trên đường với tốc độ chóng mặt. Nhưng hắn không ngờ khi hắn vừa nở nụ cười đắc ý khi nhìn thấy kẻ thù của mình chùn bước lại phía bên kia đường thì cũng là lúc hắn kịp nhận ra cái chết đã đến với hắn. Một chiếc xe tải lao tới và hất tung hắn bay ra một khoảng khá xa khiến hắn chết tại chỗ. Tiếng xe phanh gấp người tài xế lái xe bước và vội vàng chạy tới chỗ KhaXon. Lúc đó thiếu tá Liên Đình và các đồng nghiệp cũng vừa bước sang. Người tài xế nhìn thấy cảnh sát thì tái hết mặt mày và vội vã giải thích:
- Không phải lỗi tại tôi! Các ông hãy tin tôi! Tôi đang lái xe thì bỗng dưng hắn ở đâu xuất hiện trước xe tôi. Tôi đã không kịp làm gì cả. Là lỗi của hắn không phải là tại tôi. Các ông không được bắt tôi!
Thiếu tá Liên Đình nghe vậy thì nhẹ giọng:
- Gây tai nạn giao thông dẫn đến chết người dù là lỗi của bên nào thì cũng truy cứu trách nhiệm hình sự nhưng đối với người này thì ông không phải chịu bất cứ sự trừng phạt của pháp luật mà còn nhận được một lời khen từ phía cảnh sát húng tôi!
Người tài xế nghe vậy thì tỏ ra hoài nghi