Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bảy Năm Không Oán Không Hối [FULL]
Phần 17
Đoạn 17
An Nhã sau khi nghe xong câu này liền thấy tâm trạng vô cùng phức tạp, cô vừa cảm thấy vui vì Kiến Thành nói vậy tức là đã đồng ý giúp mình, lại vừa cảm thấy lo sợ bởi vì không biết anh ta có thực sự đồng ý với điều kiện trao đổi mà cô đưa ra hay không.
Ba người đàn ông nói “Vâng” một tiếng rồi mở cửa đi ra ngoài. Khi họ vừa đi khỏi, An Nhã vội vàng đi đến trước mặt Dương Kiến Thành, bàn tay nắm chặt gấu váy ban nãy đã bị anh làm nhàu nhĩ:
“Thành, nói như vậy là anh đồng ý giúp tôi rồi phải không?”
“Còn phải xem thái độ của cô thế nào”
An Nhã hít sâu một hơi, tự nhủ trong lòng: Vì cứu Diệp Linh, chuyện này cũng đâu có xá gì, huống hồ anh ta lại đẹp trai như vậy, lần đầu tiên đem cho anh ta cũng tạm coi như không uổng phí.
“Tôi nhất định sẽ làm tốt”
Đáy mắt Kiến Thành đột nhiên xuất hiện một vài tia vui vẻ, anh cúi xuống tiếp tục ký tên vào mấy tập văn kiện trên bàn, nét chữ ngời sáng thanh thoát nhưng lại vô cùng dứt khoát mạnh mẽ: “Vậy chuẩn bị đi. Ngày mai đi Hồng Kông”.
Thật ra ngay từ khi nghe Kiến Thành dặn dò Kiệt chuẩn bị để đi Hồng Kông, An Nhã đã muốn xin anh cho mình đi cùng, tuy nhiên cô biết rõ phụ nữ tham gia mấy chuyện như thế này vốn rất phiền lụy, hơn nữa còn có thể làm vướng chân vướng tay Kiến Thành, thế nên mới không dám mở miệng nói ra. Không ngờ anh lại đồng ý cho cô đi theo.
An Nhã sung sướng đến mức muốn điên lên, không biết từ lúc nào trong lòng cô đã mặc định một điều: Chỉ cần có Dương Kiến Thành, mọi chuyện dù khó khăn đến đâu cũng sẽ được giải quyết. Lần này anh ta chịu đến Hồng Kông, Diệp Linh coi như có hy vọng tìm về được rồi.
“Cảm ơn anh. Cảm ơn anh”. An Nhã cười toe toét: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ về chuẩn bị đồ”.
Nói rồi, cô cúi xuống chào Kiến Thành một cái rồi xoay người chạy ra cửa, nhanh chân rời khỏi căn phòng làm việc Tổng giám đốc Minh Dã. Trước khi đi còn không quên vẫy vẫy tay chào mấy người đàn em của Dương Kiến Thành, bọn họ thấy cô vui vẻ như vậy còn xúc động đến nỗi không kìm được mà lí nhí gọi hai tiếng “chị dâu”, chỉ tiếc là An Nhã đang chìm trong sung sướng vì sắp tìm lại được Diệp Linh cho nên không thể nghe thấy hai từ quan trọng như vậy.
Lúc An Nhã đi rồi, Kiến Thành mới vứt bút xuống bàn, nhắm mắt dựa đầu vào thành ghế. Thời gian gần đây bận rộn rất nhiều việc khiến cho anh rất mệt mỏi, đại ca của Hồng Dã gần như đã lui về phía sau dưỡng già, giao toàn bộ quyền quản lý công ty lẫn việc buôn bán ma túy và vũ khí của mình cho Dương Kiến Thành, hại anh gần như một ngày chỉ có thể nghỉ ngơi trung bình hai tiếng.
Kiến Thành hơi nhúc nhích người, bàn tay vô thức đặt ở mạn sườn, cảm nhận một luồng âm ấm từ da thịt chảy ra. Anh thở dài một tiếng, vết thương bị đạn bắn còn chưa lành đã vận động mạnh như vậy, có lẽ là đã bị bục chỉ, chảy máu rồi. Lúc nãy chẳng qua anh chỉ định dọa An Nhã một chút, không ngờ cô chống cự kịch liệt như vậy, cuối cùng lại ngoan ngoãn đồng ý, khiến anh bỗng dưng không biết phải làm thế nào mới phải. Rút cục đành lựa chọn giúp cô.
Thật ra, do gần đây đại ca của Hồng Dã hầu như không tham gia vào những chuyện đâm chém của xã hội đen ở châu lục nữa, Kiến Thành cũng mới lên nắm quyền không lâu, Tất Kỳ cũng vì chuyện này nên mới tự cho mình cái quyền lộng hành ngang ngược khắp châu lục như vậy. Bởi thế cho nên, lần này Dương Kiến Thành cũng muốn đến Hồng Kông một chuyến, vừa là vì nuông chiều An Nhã, vừa mượn lý do tìm người để khẳng định uy quyền với bang phái ở Hồng Kông này.
Luật pháp trị luật pháp, xã hội đen trị xã hội đen, những nơi công an và cảnh sát không thể đụng đến được, thì trạng thái cân bằng ổn định khu vực chính là do các bang phái của thế giới ngầm dùng thực lực của mình để duy trì. Ví như trước đây, nếu Hồng Nhân, đại ca của Hồng Dã còn quản lý địa bàn Đông Nam Á, bang phái Tất Kỳ chắc chắn không dám thu mua phụ nữ từ Việt Nam sang để phục vụ sòng bạc như thế. Chỉ tiếc, Kiến Thành còn quá trẻ, dù có bản lĩnh lớn đến mấy thì cũng vẫn không được các lão đại bang phái khác coi trọng.
***
An Nhã vốn không dám xin ba mẹ cho mình tự đi tìm Diệp Linh, đi cùng với Dương Kiến Thành lại càng không, cho nên cô đành phải nói dối ra nước ngoài du lịch một chuyến cho khuây khỏa. Ba mẹ An Nhã biết thời gian này cô không đi làm, Diệp Linh lại mất tích như vậy, con gái nhất định sẽ rất buồn cho nên đã không mảy may do dự mà gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau, An Nhã dậy rất sớm, vừa ra khỏi nhà định đến công ty Minh Dã thì đã thấy Dương đứng dựa tường hút thuốc trước cổng tiểu khu từ bao giờ. Dưới chân anh ta ngang dọc mẩu đầu lọc thuốc, có lẽ là đã đợi từ rất lâu rồi, thấy An Nhã đi ra, Dương vứt điếu thuốc đang hút dở xuống đất, chậm rãi tiến lại:
“Chị dâu, em chờ chị lâu rồi”
“Hả?”. An Nhã tròn xoe mắt hỏi lại: “Cậu gọi tôi là chị dâu á?”
“Chị không nhớ em à? Em gặp chị một lần hôm chị đến công ty ấy”
An Nhã gật gù lia lịa, hôm đó đến Minh Dã, ngoài Kiệt và Lôi ra, thì người cô chú ý nhất là người đàn ông này. Anh ta dù sở hữu vẻ ngoài cứng ngắc đặc trưng của sát thủ chuyên nghiệp nhưng ánh mắt không hề lạnh lùng một chút nào, ít ra khí chất tỏa ra từ người này còn dễ chịu hơn rất nhiều so với đám sát thủ mặt sắt đen sì còn lại.
An Nhã hơi mỉm cười: “Tôi nhớ rồi. Nhưng mà tôi không phải chị dâu của cậu”
Dương dường như không thèm quan tâm đến chuyện An Nhã có đồng ý gọi như vậy hay không, anh ta bỗng nhiên cười toe toét: “Em là Dương. Em của anh Thành, sau này sẽ bảo vệ chị”
Dứt câu, không chờ An Nhã trả lời, anh ta đã nói tiếp: “Đi thôi, anh Thành bảo em đến đón chị. 9h lên máy bay”
“Ừ”. An Nhã lẳng lặng đi theo anh ta, ngồi trên xe, hai người luyên thuyên đủ chuyện, ban đầu cô còn rất dè dặt trả lời, sau cùng vì hai người nói chuyện quá hợp cho nên cứ thế nói hết chuyện này tới chuyện khác, xe đến công ty Minh Dã lúc nào không biết.
Khi đến đây, một đoàn xe đã chuẩn bị sẵn sàng, An Nhã ngồi chung xe với Kiến Thành, đoàn bọn họ đi đến một cứ điểm ở cách ngoại ô khoảng ba mươi kilomet.
Xe đi vòng vèo một lúc lâu, sau đó dừng lại ở một thung lũng giữa lòng núi, lúc bước xuống, An Nhã liền há hốc miệng kinh ngạc khi phát hiện ra đây chính là một khu chứa vũ khí quân sự có quy mô vô cùng lớn. Trên mặt đất nổi lên rất nhiều nắp hầm hình nấm, ở giữa vùng đất trống là hàng chục chiếc máy bay quân sự được xếp thẳng hàng ngay ngắn, xung quanh có hàng trăm người mặc áo đen cầm súng đi qua đi lại.
Thấy Dương Kiến Thành, mấy người đàn ông từ miệng hầm hình nấm nhanh chóng chạy lại chào hỏi:
“Anh Thành”
Kiến Thành hơi gật đầu: “Chuẩn bị máy bay đi”
“Vâng ạ. Máy bay đã chuẩn bị xong rồi, mời đại ca lên chiếc F-111”
F-111 là dạng máy bay quân sự có trang bị tiêm kích và các vũ khí tối tân, An Nhã không biết tại sao Dương Kiến Thành lại có thực lực quân sự lớn đến như vây, tuy nhiên cô không dám hỏi nhiều mà chỉ im lặng ngoan ngoãn lên máy bay cùng anh. Máy bay cất cánh, bay lên bầu trời rộng lớn, không một rada vệ tinh nào có thể phát hiện ra tần số của bọn họ, An Nhã tĩnh lặng nhìn ra biển mây trời qua ô cửa sổ nhỏ, sau đó tựa vào vai Kiến Thành ngủ quên lúc nào không biết.
***
Hồng Kông, Trung Quốc.
Sau khi xuống khỏi máy bay, có một đoàn người Trung Quốc đến đón bọn họ rồi đưa đến casino lớn nhất Hồng Kông.
Ban đầu, An Nhã tưởng Kiến Thành sẽ đến gặp mặt trực tiếp đại ca của bang phái Tất Kỳ, tuy nhiên anh chỉ vào sòng bạc chơi như người bình thường, Dương, Lôi và An Nhã đứng bên cạnh. Đám đàn em còn lại làm nhiệm vụ canh gác phía ngoài.
Ở các sòng bạc lớn, đặc biệt là đối với những người không có thế lực, đánh bạc thua – mất sạch, đánh bạc thắng – nhà cái nhất định sẽ không để cho toàn thây ra về. Dương Kiến Thành từ Việt Nam sang đây, lại mới lên nắm giữ quyền điều hành Hồng Dã không lâu, quản lý ở casino này còn chưa biết thân phận của anh ra sao, cho nên khi anh đánh bạc thắng liên tiếp, ăn hết casino chips trên bàn, bọn chúng đã bắt đầu ra ám hiệu ngầm với nhau để xử lý.
Một tên quản lý ngồi xuống bàn, vẫy vẫy cô gái chia bài bên cạnh, sau đó quay sang nói với Kiến Thành: “Anh trai, cái lũ này không phải đối thủ của anh. Nào, để tôi tiếp anh”.
Hắn vừa ngồi xuống đã thua mười ván liên tiếp, sau cùng đành méo mặt đứng dậy. Một tên giám đốc cấp cao hơn lại thay hắn ta ngồi xuống.
Đây là bàn chơi Poker, 5 lá bài được chia ra. An Nhã đứng bên này thấy trên tay Kiến Thành là 5 lá bài 10.J.Q.K.7. Tên giám đốc cười cười, nói: “Tố”
Kiến Thành nhếch mép: “Theo”
“5000”
“10.000”
“Theo
“20.000”
“Tất tay. 30.000”
“Theo”
Nhìn đống casino chips trên bàn, An Nhã thầm lẩm nhẩm số tiền quy đổi lên đến hơn 6 triệu USD. Cô nhíu mày suy nghĩ, Dương Kiến Thành rút cục định làm gì, không phải sang đây cứu người sao, tại sao lại nhàn nhã chơi bài như vậy?
Rất nhanh sau đó, An Nhã đã có câu trả lời. Dương Kiến Thành không phải đến đây để nhàn nhã chơi bài mà là anh dùng cách này dạy dỗ cho lũ nhà cái chuyên cờ bạc bịp này một trận.
Tên giám đốc cười gian xảo, hạ bài: “Người anh em, mở bài đi”
Trên tay ông ta là 5 lá bài 10.J.Q.K.A. Thùng phá sảnh, gần như chắc thắng trong Poker.
An Nhã đột nhiên cảm thấy đầu óc ong ong. Lúc nãy Kiến Thành đã cược toàn bộ số tiền mang theo rồi, 5 lá bài trên tay anh ta chắc chắn thua người kia.
Kiến Thành hơi cau mày, chần chừ mãi không chịu hạ bài. An Nhã sốt ruột cho nên đành quay sang ghé tai Dương nói nhỏ: “Anh Thành thua rồi, làm sao bây giờ”
“Chị dâu à, chị phải tin tưởng đại ca chứ”
An Nhã nhủ thầm trong lòng: Thua trắng ra thế kia, tin tưởng kiểu gì bây giờ. Có khi nào anh ta đem cầm cố cả máy bay để chơi bạc không? Nếu thế thì cô cũng hết đường về nước.
Tên giám đốc thấy Kiến Thành mãi không chịu hạ bài, liền liếc mắt cho mấy tên đàn em tiến lại. Sau đó gõ gõ ngón tay xuống bàn, nói: “Người anh em, sao thế? Mở bài ra đi”
“Tôi đổi ý rồi”. Kiến Thành hơi ngừng lại, trái tim An Nhã cũng đông cứng lại theo: “Tôi cược toàn bộ số tiền của tôi và một bàn tay. Dám chơi không?”
Tên giám đốc có chút sững người, trên tay ông ta đang cầm 5 lá bài thùng phá sảnh, hơn thế nữa camera phía sau Kiến Thành cũng chiếu rõ ràng anh ta chỉ cầm một bộ 10.J.Q.K.7, tín hiệu truyền tới tai nghe mini chip được gắn ở sau tai ông ta, khả năng thắng 100%, còn sợ gì thua ai: “Được. Toàn bộ số casino chips trên bàn và một cánh tay”
“Thành giao”.
Nghe mấy câu này từ miệng Dương Kiến Thành, Dương và Lôi lập tức hiểu ý, bàn tay bắt đầu manh nha đưa lên thắt lưng, sẵn sàng rút súng.
Kiến Thành gập bài lại, sau đó xòe ra một lần nữa, tốc độ nhanh đến mức An Nhã còn chẳng kịp nhìn ra cái gì, sau khi bài được ngửa ra, cô mới nhìn thấy dưới tay Dương Kiến Thành không phải là 10.J.Q.K.7 mà là 10.J.Q.K.A đồng chất đồng màu. Thùng phá sảnh cao nhất trong Poker.
Sắc mặt tên giám đốc tái mét. Cả sòng bạc đang ồn ào cũng lập tức im bặt.
Kiến Thành lạnh lùng ném con dao găm lên mặt bàn: “Chặt đi”
Đúng lúc đó, có một đám người súng ống vũ trang đầy đủ từ trên tầng hai bước xuống. Mấy trăm người đang đứng trong sòng bạc thấy tình hình nguy hiểm liền hiểu chuyện, nhanh chân chạy ra bên ngoài. Chẳng mấy chốc, cả một casino đông đúc giờ chỉ còn một đám người, ngồi ở chính giữa bàn, thản nhiên tựa lưng vào thành ghế chính là Dương Kiến Thành.
Tên giám đốc đứng dậy, chạy tới trước mặt một người đàn ông đi đầu, cúi xuống nói:
“Anh Quyền”. Ngón tay hắn ta chỉ về phía Kiến Thành: “Hắn là người đã thắng hết 1/3 tiền của sòng bạc hôm nay. Còn muốn lấy cánh tay của em”
Tên cầm đầu nheo mắt nhìn Kiến Thành, sau đó đột nhiên giơ tay tát vào mặt tên giám đốc: “Con mẹ mày, đến cả một thằng nhãi cũng xử lý không xong”
Nói rồi, hắn quay sang gầm lên với lũ đàn em: “Trói thằng nhãi đó lại đây, đem hết tiền về cho tao”.
Dương Kiến Thành phản ứng nhanh nhẹn, liền giơ chân đạp chiếc bàn trước mặt bay về phía bọn Tất Kỳ đang chạy đến, năm tên bị cạnh bàn thúc vào bụng, liền gục xuống ôm bụng đau đớn.
Trong lúc bọn chúng còn đang luống cuống, anh nhanh chóng xoay người lại, nghiêng đầu nói với An Nhã: “Đứng sau lưng tôi”
An Nhã nghe xong liền bám lấy vạt áo sơ mi của Kiến Thành, im lặng nép sát vào người anh, bóng dáng anh vô cùng cao lớn, chẳng mấy chốc đã che chắn hết cả người cô. An Nhã đứng sau lưng anh, giữa một làn mưa bom bão đạn vẫn cảm thấy an toàn tuyệt đối.
Lôi và Dương nhanh như cắt rút súng nhắm vào cổ tay và đùi mấy tên còn lại, đám đàn em bên ngoài nghe tiếng động cũng lập tức chạy vào, mấy chục phát súng giảm thanh “bụp”, “bụp” vang lên trong vòng ba mươi giây, hầu như bên địch còn chưa kịp nhìn ra cái gì đã bị bắn đến thương tích triệt để.
An Nhã núp sau lưng Kiến Thành, nhìn bọn Tất Kỳ tên nào cổ tay cũng bị đạn xuyên qua, không khỏi run cầm cập.
Tên cầm đầu tên Quyền kia cũng nhanh không kém Dương Kiến Thành, trước khi bị bắn đã nhanh chân núp sau cột cầu thang, tuy nhiên khi vừa giơ súng ra định bắn trả thì một vật sắc nhọn xé gió bay đến, găm thẳng vào cổ tay của hắn ta. Máu lập tức phun ra nhầy nhụa, cả bàn tay đang cầm súng đứt rời, lăn lông lốc xuống đất.
Bấy giờ nhìn kỹ mới phát hiện ra, đó là con dao găm của Kiến Thành.
Đúng lúc đó, từ trên cầu thang truyền xuống mấy tiếng vỗ tay.
Lôi và Dương đồng thời giương súng nhắm về hướng phát ra âm thanh kia, chỉ có Kiến Thành là mặt mày vẫn không biến sắc, hai tay hờ hững đút vào túi quần, thản nhiên như mọi chuyện đã được anh sớm dự liệu từ trước.
Mấy tên đàn em bị thương của Tất Kỳ cắn răng bò dậy, cúi đầu nói: “Đại ca”.
Đây có lẽ chính là đại ca của Tất Kỳ.
***
Thành giao: Giao ước được thông qua
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!