Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bảy Năm Không Oán Không Hối [FULL]
Phần 22
Đoạn 22
Sáng hôm sau, mấy người bọn họ dậy từ rất sớm, chuẩn bị đồ đạc tiếp tục lên đường.
Dựa theo hướng kim la bàn đã chỉ trừ đi một góc 30 độ, chỉ bốn tiếng sau, năm người đến một bìa rừng đầy những cây hoa màu sắc sặc sỡ, lá hình bầu dục dài, được trồng xen kẽ với một số cây cổ thụ tán rộng.
Loài hoa này An Nhã đã từng nghe nói cả trăm nghìn lần, không ngờ hôm nay lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy hoa anh túc, cô vẫn không khỏi kinh ngạc cảm thán trong lòng: hóa ra thứ có thể hủy hoại nhân loại lại có hình dáng nhỏ bé và xinh đẹp thế này. Nếu không biết đây là cây thuốc phiện, có lẽ cô đã lao đến hái ngay mấy cành hoa đẹp đẽ kia mang về rồi.
Kiến Thành đứng trên một mô đất cao, quan sát kỹ lưỡng vùng núi hiểm trở trước mặt. Đây là một dãy núi nhỏ hình vòng cung, ở giữa là một thung lũng bằng phẳng diện tích không lớn lắm, khi dùng ống nhòm quan sát mới phát hiện ra dưới chân núi có rất nhiều hang động nhỏ, miệng hang được chống bằng những chiếc cọc gỗ có kích thước lớn, bên trong còn có khói bốc ra.
Đây có lẽ chính là nơi sinh sống của bộ lạc Koro. Bọn họ sống trong lòng núi, chẳng trách loài người văn minh không có cách nào tìm ra được.
Sau khi liên lạc qua bộ đàm, 7 nhóm còn lại báo cáo sẽ đến trễ hơn đoàn của Kiến Thành khoảng 4 tiếng. Lôi vác súng máy hạng nặng trên lưng, quay sang nhìn Kiến Thành:
“Đại ca, chúng ta đi tiếp hay dừng lại đây, chờ bọn họ?”
Anh ta vừa nói dứt câu thì con đường nhỏ phía trước xuất hiện mấy người đàn ông, ba người mặc trang phục hiện đại của Trung Quốc, một người mặc trang phục thổ dân, họ dẫn theo một cô gái tóc tai rũ rượi, quần áo bị gai cào rách bươm.
Người mặc trang phục thổ dân nói bằng tiếng phổ thông: “Làm nhanh lên, thủ lĩnh đang chờ”
“Cứ vào thôn trước đi, lát nữa chúng tôi vào sau”
Người thổ dân gật đầu rồi đi vào trong làng, ba tên còn lại lôi xềnh xệch cô gái kia vào bụi cây ở gần đó, vài giây sau, tiếng hét hoảng hốt cùng tiếng xé quần áo vọng ra.
Kiến Thành hơi liếc nhìn An Nhã, cô yên lặng mím môi không nói gì, cánh tay vẫn ôm chặt con khỉ nhỏ, tuy nhiên nếu để ý kỹ sẽ thấy bờ vai gầy lại khẽ run run.
Cô gái mặc bộ đồ rách rưới kia đương nhiên không phải Diệp Linh mà có lẽ cũng là phụ nữ được mua về cho thủ lĩnh bộ tộc Koro, tuy nhiên cũng không biết vì lý do gì mà cô ta lại bị lôi ra ngoài cưỡng hiếp như vậy. An Nhã thực sự muốn giúp, nhưng lại không dám lên tiếng nói gì, rút cục chỉ đành cúi đầu im lặng. Cô vốn dĩ biết rất rõ rằng: bọn họ ít đi được một chuyện thì sẽ bớt phiền lụy đi rất nhiều, thế nên lòng muốn xin Kiến Thành giúp nhưng miệng lại không có cách nào nói ra được. Bản thân cô đã gây không ít phiền phức cho anh rồi, bây giờ làm sao có thể mở miệng xin anh giúp thêm điều gì.
Kiến Thành quay sang nhìn bụi cây trước mặt, sau đó lẳng lặng rút ra một khẩu súng có lắp ống giảm thanh, tháo chốt an toàn, nét mặt lạnh lẽo như băng, trả lời câu hỏi của Lôi lúc nãy:
“Tất nhiên là đi tiếp”
Dứt lời, anh bóp cò súng ba phát, mấy bóng người thấp thoáng trong bụi cây trúng đạn lập tức đổ gục. Một tên người Trung Quốc may mắn thoát khỏi nòng súng của Kiến Thành, hắn phản ứng cũng cực kỳ nhanh nhẹn, gần như ngay lập tức xoay người giơ súng bắn trả về phía bên này.
Súng của hắn là loại súng ngắn thông thường, không có hệ thống giảm thanh, ở giữa không gian vô cùng yên ả ngay sau đó liền xuất hiện những tiếng đạn bắn vang vào núi rồi vọng lại. Những âm thanh đinh tai nhức óc này khiến mấy con chim trong rừng giật mình bay nháo nhác, đương nhiên cũng sẽ làm kinh động đến những người của bộ tộc Koro.
Dương vác khẩu súng ngắm FN SCAR-H đặt vào một chạc cây, sau đó lạnh lùng bóp cò, viên đạn bay đi, găm thẳng vào ấn đường của tên người Trung Quốc còn lại, giữa trán hắn xuất hiện một lỗ đen ngòm, ngay sau đó gục xuống chết không nhắm mắt.
Sau khi tiếng súng đạn tan đi, An Nhã quay sang nhìn Kiến Thành, thấy anh hơi gật đầu, cô vội vàng thả con khỉ xuống rồi chạy như bay về phía bụi cây bên kia.
Cô gái kia cả người đã gần như trần như nhộng, ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi tột độ, trên bụng cô ta còn có xác một tên đàn ông đổ gục, khóa quần hắn ta chỉ mới kéo được một nửa.
“Cô không sao chứ”. An Nhã ngồi xổm xuống, dùng tiếng Anh nói chuyện: “Đừng sợ, ổn rồi, ổn rồi”
“Cứu… cứu tôi với”
“Ổn rồi. Bọn chúng chết hết rồi”.
Nói rồi, An Nhã móc từ trong balo ra một bộ quần áo, khoác tạm vào người cô ta. Cô gái kia sau một hồi run rẩy, khi được mặc quần áo sạch sẽ xong đã tạm thời bình tĩnh trở lại, một lát sau đó mới có thể lí nhí nói ra được hai chữ “Cảm ơn”
An Nhã mỉm cười, đỡ cô ta đứng dậy, khi bước ra khỏi bụi cây mới chỉ về phía Dương Kiến Thành đang đứng, ánh mắt ngập tràn tự hào nói: “Anh ấy mới là người cứu cô”
Cô gái kia nhìn theo ngón tay của An Nhã, liền thấy một người đàn ông đang đứng trên một mô đất cao, mái tóc ngắn khẽ lay động theo chiều gió thổi. Anh ta từ đầu đến chân chỉ mặc duy nhất một màu đen, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, có nhìn thế nào cũng cảm thấy từ trên người anh ta toát ra một loại mị lực khiến người khác không cách nào rời mắt được.
“Là… anh ấy… ạ?”
“Ừ”. An Nhã tưởng cô gái kia nhìn thấy Kiến Thành liền sợ hãi cho nên đành nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ, có anh ấy ở đây, dù trời có sụp xuống thì cũng không cần phải lo lắng”.
Cô gái kia hơi đỏ mặt, len lén liếc về phía Kiến Thành thêm lần nữa, không ngờ lại vô tình bắt gặp anh đang nhìn về phía An Nhã, ánh mắt phảng phất ra vài tia cưng chiều.
Mấy người đàn ông chậm rãi bước xuống con đường nhỏ dẫn vào trong thôn, lúc này An Nhã mới để ý thấy phía trước có một đoàn người thổ dân đem theo vũ khí thô sơ đang rầm rập tiến về phía bọn họ.
Lôi và Dương cầm vũ khí đứng xung quanh Dương Kiến Thành, còn anh vẫn thản nhiên đút hai tay vào túi quần, nét mặt hờ hững như không.
“Lại đây”
An Nhã nói “vâng” một tiếng rồi cúi xuống ôm con khỉ nhỏ, chạy đến đứng sau lưng Kiến Thành, cô gái kia cũng chậm chạp bước theo sau.
Dương Kiến Thành dẫn đầu đoàn người, không thèm quan tâm đến đám thổ dân kia mà vẫn lạnh lùng đi theo con đường nhỏ bước vào trong thôn.
Đám người của bộ tộc Koro tuy xưa nay trồng rất nhiều hoa anh túc, nhưng cũng chỉ có thể dùng loại cây thuốc phiện này để đổi lấy gạo, muối và lương thực từ bọn buôn ma túy chứ không được cấp phát bất kỳ thứ vũ khí gì. Đến khi hai bên gặp nhau trên con đường nhỏ, nhìn thấy mấy người của Kiến Thành cầm các loại súng máy hạng nặng, còn bên họ chỉ có mấy thứ giáo mác được đục đẽo từ đá mà thành, ngoài việc giơ mấy chiếc gậy gộc ra chống cự yếu ớt thì bọn họ cũng không hề có thêm bất kỳ hành động nào có thể đe dọa đối với Dương Kiến Thành.
Đám thổ dân ban đầu đứng giàn hàng chắn đường, miệng nói mấy thứ thổ ngữ gì không rõ. Kiến Thành dường như không thèm bận tâm mấy chuyện này cho nên vẫn thản nhiên bước đi, anh đi đến đâu, mấy người thổ dân bị ánh mắt của anh dọa cho dạt ra đến đấy. Không cần nói đến vũ khí, chỉ tính riêng khí chất toát ra từ anh thôi cũng đã khiến người khác không rét cũng run rồi.
Sáu người bọn họ đi xuyên qua đám thổ dân, vào thẳng trong làng, đám người của bộ tộc Koro không dám làm gì mà chỉ có thể chạy theo bọn họ, thỉnh thoảng có mấy người định giơ giáo đâm lén liền bị Lôi cầm súng bắn gãy mũi giáo, khiến bọn chúng sợ chết khiếp, tiếp tục dạt ra hai bên.
Cứ như vậy cho đến khi vào tới thung lũng giữa lòng núi, hầu như tất cả già trẻ gái trai của bộ tộc Koro đã chạy ra khỏi miệng hang, ánh mắt vừa hung hãn vừa sợ sệt nhìn mấy người của Dương Kiến Thành đi vào.
Anh dừng lại trước một cửa hang động rất lớn, miệng hang được treo một cặp sừng hươu cỡ đại. Đứng trước hang động đó là mấy người đàn ông mặt mày dữ tợn, trong đó, khiến An Nhã chú ý nhất là người có chòm râu dài được tết lại cẩn thận, ông ta mặc một chiếc khố thổ cẩm, người đeo rất nhiều trang sức bằng vàng, bên hông còn có một khẩu shotgun đời cũ rích. Có lẽ đây chính là thủ lĩnh của bộ tộc Koro.
Kiến Thành quay sang Ngạch Thác, nói:
“Nói với ông ta, chúng ta tới đây để tìm người”
Ngạch Thác đi lên phía trước hai bước, dùng thổ ngữ phiên dịch lại lời Kiến Thành với thủ lĩnh Koro, sau đó lại phiên dịch lại lời của thủ lĩnh.
“Ông ta hỏi chúng ta muốn tìm ai? Tại sao lại có thể đến được đây?”
“Nói với ông ta, chúng ta đến đây tìm một cô gái. Nếu ông ta không hợp tác, tôi sẽ cho thuốc nổ san phẳng vùng núi này”
Kiến Thành vừa nói dứt lời, Lôi liền lấy ra từ trong balo một bọc thuốc nổ có ngòi bằng dây cháy chậm. Đây là loại thuốc nổ TNT đời cũ, sở dĩ bọn họ chuẩn bị loại thuốc nổ này là bởi vì những người sống cách xa nền văn minh như bộ tộc Koro chắc chắn không biết đến loại tiên tiến hơn, đe dọa bằng những thứ mà đối phương hiểu biết, sẽ có sức thuyết phục hơn rất nhiều so với việc mang bom hẹn giờ đến nơi khỉ ho cò gáy thế này, Dương Kiến Thành đương nhiên hiểu rõ đạo lý này hơn ai hết.
Đám thổ dân trong làng nhìn thấy bom liền hét ầm lên, có người bịt tai, có người run như cầy sấy chạy đi. Chỉ có thủ lĩnh Koro vẫn im lặng nhìn Kiến Thành, nét mặt dần dần trở nên khó coi.
Ông ta quay sang bàn bạc gì đó với mấy người đứng gần, sau đó nói với Ngạch Thác:
“Các người cần tìm cô gái nào?”
“Gọi tất cả những cô gái được mua về tới đây”.
Thủ lĩnh gật đầu, khoát tay ra hiệu cho thuộc hạ chạy vào trong hang. Một lát sau, gần mười cô gái dù ăn mặc đồ thổ cẩm của bộ tộc Koro nhưng trên người vẫn mang nét hiện đại bị đẩy ra ngoài. An Nhã chú ý quan sát cẩn thận trong phụ nữ chạy ra, rút cục cũng nhìn thấy Diệp Linh đi cuối cùng trong hang.
Ánh mắt cô lập tức sáng rực lên, chỉ hận không thể hét to cho Diệp Linh nghe thấy mình đang ở đây. An Nhã níu lấy áo Kiến Thành, chỉ về phía Diệp Linh nói nhỏ: “Thành, là cô ấy”.
Anh hơi nheo mắt nhìn cô gái mặc váy thổ cẩm đang cúi đầu đi ra, sau hai tháng, Diệp Linh có vẻ đã gầy đi rất nhiều, quầng mắt trũng sâu, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi. Kiến Thành im lặng một lát rồi quay sang Ngạch Thác, nói:
“Bảo với ông ta, chúng ta sẽ đem hết những người này đi”
Ngạch Thác phiên dịch xong, thủ lĩnh nói: “Người của bộ tộc Koro có một nguyên tắc, nếu muốn trao đổi thứ gì, hãy đánh thắng họ trước”.
Koro trước đây là một bộ tộc vô cùng dũng mãnh, gần như là đế vương của các bộ tộc trong vùng lãnh thổ phía nam của Trung Quốc. Dần dần, xã hội văn minh, loài người cũng bắt đầu sử dụng các vũ khí tiên tiến, Koro không còn đứng đầu vị trí các bộ lạc nữa, họ lùi sâu vào trong rừng Kim La sinh sống, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Tuy nhiên thế hệ sau của Koro vẫn không quên dòng máu chiến binh oai hùng luôn chảy trong người nội tộc, họ luôn tôn thờ người mạnh nhất. Thủ lĩnh Koro hiện tại cũng đã từng đánh thắng biết bao nhiêu người trong bộ lạc mới được tôn lên vị trí cao nhất này, đáng tiếc, họ dù sống trên một mỏ vàng nhưng lại không thể ăn vàng, thú rừng cũng dần dần cạn kiệt, cuối cùng đành phải trồng thuốc phiện để bán ra bên ngoài, đổi lấy lương thực duy trì giống nòi.
Ngạch Thác nói: “Anh Thành, chúng ta có thể đe dọa được họ, nhưng nguyên tắc này thì vĩnh viễn không thay đổi được. Miệng hang kia được thiết kế có một lẫy chốt, nếu chúng ta không đánh thắng bọn họ mà vẫn muốn mang người rời đi, bọn họ thà đóng lẫy chốt này, chết mục thối trong hang chứ không phục tùng đâu”.
Điều này, đương nhiên Dương Kiến Thành hiểu. Con người, dù là bất cứ ai cũng đều có sự cố chấp của riêng mình, ngay cả bản thân anh cũng vậy, những người của bộ tộc Koro âu cũng có cái lý của riêng họ.
Anh suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
Lôi và Dương thấy vậy liền đồng thời quay sang nói: “Đại ca”
An Nhã đứng bên cạnh cũng nắm lấy vạt áo sơ mi anh, ánh mắt ngập tràn lo lắng: “Thành…”
“Không sao”
Mấy người của bộ tộc Koro quen sống hoang dã, tay chân cũng rất nhanh nhẹn, Bọn họ lại chỉ quen dùng súng đạn, giao đấu với nhau chưa biết bên nào thắng bên nào. Tuy nhiên, dù có ra sao đi chăng nữa thì trong lòng An Nhã vẫn cảm thấy lo lắng chết đi được, không biết từ lúc nào, cô lại sợ Kiến Thành bị thương đến như vậy, chỉ cần nhìn thấy mấy vết thương còn chưa lành thịt của anh, trái tim của cô đã cảm thấy nhói đau rồi.
Kiến Thành đưa tay lên nới mấy cúc cổ áo sơ mi, bình thản nói với Ngạch Thác: “Nói với ông ta, tôi đồng ý giao đấu”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!