Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bảy Năm Không Oán Không Hối [FULL]
Phần 26
Đoạn 26
Thành phố A, Việt Nam.
Sáng hôm đó, An Nhã đem tập hồ sơ xin việc của mình đến nộp cho một cơ quan nhà nước mà ba mẹ cô đã định từ trước, thuận lợi qua một vòng sơ tuyển.
Đúng lúc cô vui vẻ từ cơ quan kia ra về thì đột nhiên lại xuất hiện một người đàn ông không biết từ đâu đến chặn xe của cô lại.
Anh ta giơ ra một chiếc thẻ ngành của công an có ghi tên Phạm Hải Đăng, từ tốn nói: “Xin chào, cho hỏi cô có phải là Nhã không?”
An Nhã cẩn thận nhìn bức ảnh cùng hình con dấu đỏ trên tấm thẻ của anh ta, sau khi xác định người thật, thẻ thật mới dám trả lời: “Vâng, là tôi. Xin hỏi có chuyện gì vậy?”
“Hiện tại cô có thời gian không? Tôi muốn mời cô về đồn công an một chuyến”
“Tôi phạm tội gì ạ?”
Anh ta cười cười: “Cô hiểu nhầm rồi. Chúng tôi cần cô cung cấp một ít thông tin thôi”
“Vậy được ạ”
***
Ở trong đồn công an thành phố, Đăng cầm một cốc nước lọc đặt lên bàn, miệng nở ra một nụ cười ôn hòa nhìn An Nhã:
“Ở đây chỉ có nước lọc, cô dùng tạm nhé”
“Cảm ơn”
“Tôi là cảnh sát điều tra Bộ công an, tạm thời phụ trách địa bàn thành phố A”
“Anh không phải là cảnh sát thành phố sao?”
“Không. Tôi thuộc cục phòng chống tội phạm”. Đăng cầm ly nước đưa lên miệng, nhẹ nhàng uống một ngụm: “Nghe nói cô là con gái chủ tịch thành phố”
“À… vâng”
“Gia thế của cô như vậy tại sao lại giao lưu với đám xã hội đen?”
Nghe xong câu hỏi này, An Nhã hơi giật mình.
Kể từ sau khi từ rừng Kim La trở về cho đến nay, vết thương trên bụng cô cơ bản đã bắt đầu lành sẹo. Kiến Thành biết chuyện bị thương này cho nên tạm thời không nhắc gì đến giao ước của hai người, mà chỉ cho người đưa cô về nhà rồi dặn dò tạm thời nghỉ ngơi một thời gian. Từ đó cho đến nay đã hơn nửa tháng cũng không gặp lại anh nữa, bây giờ cảnh sát điều tra hỏi cô câu này, đương nhiên An Nhã đủ thông minh để hiểu được rằng, người mà Đăng đang nhắc đến chính là Dương Kiến Thành.
“Anh nói gì, tôi không hiểu”
Đăng với tay lấy một tập hồ sơ từ tủ tài liệu sau lưng, đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt An Nhã.
“Đây là hồ sơ về cái chết của anh trai cô. Huy cũng từng phục vụ trong ngành công an, vì đấu tranh với tội phạm mà hy sinh, điều này chắc cô cũng biết”
An Nhã run run cầm tập hồ sơ trên bàn lên, từ trong đó trượt ra một xấp tài liệu có ghim mấy bức ảnh, đập vào mắt cô là ba chữ vô cùng rõ ràng: Dương Kiến Thành.
“Cái này… cái này…”
“Đúng vậy. Trong đợt truy quét băng nhóm tội phạm ma túy cách đây sáu năm, Hồng Dã là cái tên rơi vào tầm ngắm của chúng tôi đầu tiên”
Đăng thong thả nhấp một ngụm nước, bình thản nói: “Khi đó Huy nhận nhiệm vụ cải trang thành dân thường, lẻn vào kho hàng của bọn chúng điều tra, cuối cùng bị Thành phát hiện ra và giết chết”
Trái tim An Nhã như bị ai cầm một dao đâm đi đâm lạ đaui đến không thở được, sáu năm nay cô chưa bao giờ quên giây phút anh trai mình cả người đầy máu, thoi thóp nắm tay cô trút hơi thở cuối cùng. Thế nhưng, có nằm mơ An Nhã cũng không thể nào tưởng tượng được rằng, người đàn ông mà cô suýt chút nữa đã giao cả bản thân lẫn tấm lòng, lại chính là người giết chết anh trai cô.
“Không”. An Nhã lắc đầu nguầy nguậy: “Anh đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu”
“Vì vụ án này vẫn đang được điều tra nên chưa công bố kết quả ra bên ngoài. Cô Nhã, nếu cô muốn kẻ giết anh trai cô bị pháp luật trừng trị, hãy cung cấp thông tin cho chúng tôi”
“Tôi không biết gì hết”
“Cô và Dương Kiến Thành có quan hệ gì?”
“Không có quan hệ gì”
“Cách đây nửa tháng, cô sang Hồng Kông để làm gì?”
“Tôi đi tìm bạn tôi”
“Dựa vào một mình cô, có thể đến tận Hồng Kông, rồi lại đến Kim La cứu bạn cô?”
Trước câu hỏi này, An Nhã lập tức cứng miệng.
Đúng vậy, không có Kiến Thành, cô đã không thể làm bất kỳ điều gì, đến casino của Thạch Cơ còn không thể, nói gì đến tận bộ tộc Koro cứu Diệp Linh.
“Cô Nhã, hãy hợp tác với chúng tôi. Đưa sự thật ra ngoài ánh sáng, kẻ giết anh trai cô chắc chắn sẽ bị trừng trị”
Nói rồi, Đăng lấy từ tập hồ sơ trên bàn ra một bức ảnh, ném lên bàn. Tấm hình này có lẽ được chụp từ một CCTV của một kho hàng ở cảng, trong đó, một người đàn ông mặc sơ mi đen, quần tây đen, mái tóc cũng màu đen, cầm súng hướng về phía anh trai cô.
Do camera đặt ở góc nghiêng nên không thể nhìn thấy mặt người bắn là ai, nhưng bóng dáng ấy thì cô không thể nào nhận nhầm được, người cầm súng đó chính là Dương Kiến Thành.
“Vì chưa có đủ bằng chứng nên chúng tôi tạm thời chưa thể buộc tội anh ta. Mong cô đừng để cái chết của Huy trở nên vô nghĩa”
Cổ họng An Nhã như bị một thứ gì đó nghẹn lại, đầu óc trở nên ong ong, từ tận đáy lòng xông lên một nỗi bi thương không cách nào tả nổi.
Dương Kiến Thành, tại sao lại là anh?
Người đàn ông đã từng năm lần bảy lượt cứu tôi, người đàn ông toàn thân đầy sẹo vì giúp đỡ cô… tại sao lại là anh!!!
Mấy giọt nước mắt chực lăn ra từ khóe mắt bị cô hung hăng nuốt ngược vào trong họng, An Nhã hít sâu một hơi, run run trả lời:
“Anh muốn tôi cung cấp thông tin gì?”
“Tôi nghe nói anh ta dù không thừa nhận, nhưng tất cả đều biết rõ: cô là người phụ nữ của Dương Kiến Thành?”
Đúng vậy. Từ khi ở Trung Quốc trở về cho đến nay, tuy hai người không gặp nhau, nhưng đàn em của Kiến Thành vẫn âm thầm bảo vệ cô ngày đêm, thỉnh thoảng Dương còn xuất hiện trước mặt cô, nhăn nhăn nhở nhở nói: “Chị dâu, đại ca gần đây rất bận nên em đến thăm chị”. Bởi thế cho nên, mọi người nghĩ như vậy cũng không hẳn là không đúng.
“Tôi là tôi, không phải là người phụ nữ của ai cả”
“Được, được. Phải hay không phải không quan trọng. Cô nói cho tôi biết, ở Hồng Kông đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh ta dẫn tôi đến đó chơi bài”
“Chỉ đơn giản là chơi bài thôi sao? Cô có biết trong vòng chỉ nửa tháng, bang Tất Kỳ quản lý sòng bài hai người chơi, đã bị xóa sổ hoàn toàn không?”
“Tôi đọc báo có thấy”
Đăng mỉm cười uống thêm một ngụm nước: “Cô Nhã, hồ sơ này cô cầm về từ từ nghiên cứu, nếu cô thay đổi ý định, muốn hợp tác, cứ gọi cho tôi theo số này”
Nói rồi, anh ta cầm bút nhanh chóng viết cho An Nhã một dãy số. Cô hơi miễn cưỡng cầm lấy, sau đó gật đầu chào Đăng rồi ra về.
Sau khi về đến nhà, An Nhã dành cả ngày hôm đó để nghiên cứu về tập hồ sơ mà Đăng đã đưa, trong đó ghi chép lại toàn bộ quá trình truy quét ma túy tại cảng Dốc Đá của đội điều tra HD1406, lúc đó Kiến Thành phát hiện ra anh trai cô đột nhập vào kho hàng ở khoang tàu, cuối cùng anh ta đã bắn chết anh trai cô bằng mười hai phát đạn.
Cầm tấm ảnh anh trai trong bộ cảnh phục ngành, nụ cười rạng rỡ tràn đầy chí khí và nhiệt huyết mãi mãi dừng lại ở tuổi hai mươi tám, bất giác mấy giọt nước mắt không kìm được, lặng lẽ rơi trên khuôn mặt của An Nhã.
Nếu người giết anh cô là một người khác, có lẽ cô đã căm thù hắn đến tận xương tủy, nói không chừng còn tới đồn công an ngồi lì cho đến khi nào bắt được hắn ta mới thôi. Thế nhưng, người đó lại chính là Kiến Thành, người đàn ông đã làm trái tim cô đập loạn nhịp… thực sự trong lòng cô lại cảm thấy vừa đau vừa hận, ở trong sự phẫn nộ còn có cả nỗi thất vọng, sự trái ngang và bi ai không thể diễn đạt bằng lời.
Tối hôm đó, điện thoại của An Nhã có người gọi đến, là số của Dương Kiến Thành.
Cô chần chừ hồi lâu, những khớp ngón tay nắm chiếc điện thoại vì dùng lực quá mạnh mà trở nên trắng bệch. Khi hồi chuông cuối cùng gần dứt, cô mới chậm chạp bấm nút kết nối:
“Alo”
“Đang làm gì vậy?”
“Vừa mới tắm xong, còn anh?”
“Vừa xuống khỏi máy bay”
Nửa tháng nay, có lẽ Kiến Thành ở nước ngoài cho nên mới không liên lạc với cô. Thật ra, có nhiều khi cô đã nhớ anh đến phát điên, nhớ đến nỗi chỉ muốn gọi ngay một cuộc điện thoại quốc tế để có thể nghe được giọng nói quen thuộc của một người. Thế nhưng, cô vốn hiểu rất rõ rằng: thế giới của người đàn ông ấy không hề giống với thế giới của cô, cuộc sống xã hội đen của anh ta ngoài đâm đâm chém chém ra thì còn có thể là cái gì? Có thể một tay cầm súng, một tay cầm điện thoại nghe cuộc gọi của cô sao?
Không thể!!!
Khi đó, An Nhã thực lòng rất muốn hỏi một câu: Anh có bị thương không? Trên người đã xuất hiện thêm bao nhiêu vết sẹo rồi?… Thế nhưng lời nói ấy mãi cứ nghẹn ứ trong cổ họng, không cách nào phát ra được thành lời.
Cô lặng lẽ hít sâu một hơi, run run nói: “Thành”
“Ừ”
“Chúng ta gặp nhau đi”
Đầu dây bên kia im lặng một lát, nửa phút sau đó mới chậm rãi lên tiếng: “Đến công ty đi, tôi đang bận xử lý một chút chuyện. Dương sẽ đến đón em”
“Không cần, tôi tự đi đến”
“Ừ”. Anh hơi ngừng lại một lát: “Đi cẩn thận”
“Tôi biết rồi”
Cúp điện thoại xong xuôi, An Nhã cố gắng hít thêm mấy ngụm không khí nữa cho lồng ngực bớt khó chịu rồi mới cầm tấm ảnh anh trai ở trên bàn, thay quần áo rồi ra khỏi nhà.
Khi cô đến công ty Minh Dã, đèn phòng làm việc của Tổng giám đốc trên tầng 45 vẫn sáng. Lần này, thang máy mở cửa ra, một dãy hàng lang dài vẫn chật kín những bóng áo đen đứng gác, nhưng lại không một ai ngăn cô đi vào nữa. Mấy tên đàn em nhanh mồm nhanh miệng còn vui vẻ chạy lại, nói: “Chị dâu, chị mới đến ạ?”
“Chào mọi người, tôi đến tìm anh Thành”
“Chị vào đi. Anh Thành đang ở trong phòng làm việc đấy”
An Nhã mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn”
“Cảm ơn gì chứ. Chị là chị dâu của bọn em, đừng khách sáo”
Cô đi đến trước cửa phòng làm việc lớn của Kiến Thành, giơ tay gõ cửa mấy tiếng, sau đó không chờ người ở bên trong trả lời đã đẩy cửa bước vào.
Trong phòng, Kiến Thành đang bàn bạc gì đó với bọn Lôi, Dương, Kiệt, phía bên cạnh còn có A Mạc. Thấy cô đi vào, mấy người họ ngừng nói chuyện, gật đầu chào một cái, An Nhã cũng lịch sự gật đầu cười lại:
“Xin chào”
Dương cười tươi rói nhìn cô: “Chị dâu”
“Chào”
Kiến Thành bình thản tựa người vào thành ghế, cây bút trên tay đặt xuống bàn, hơi lười biếng nói: “Được rồi. Ra ngoài hết đi”
“Vâng, đại ca”
Sau khi mấy người đàn ông đi rồi, An Nhã mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào Dương Kiến Thành, tầm mắt không kìm được mà vẫn âm thầm đánh giá xem anh có bị thương ở đâu không, có gầy đi chút nào không, chiếc áo sơ mi đen bỗng chốc trở nên vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ với cô vô cùng. Đã lâu không gặp, bây giờ gặp nhau rồi nhưng trong lòng cô, vị trí của anh đã hoàn toàn đổi khác, trái tim cứ thấy nhói đau mà không có cách nào giải thích được.
“Sao vậy?”
Nghe giọng của anh truyền đến, An Nhã mới giật mình bối rối ngoảnh đầu đi chỗ khác, lúc này mới phát hiện ra rằng, tấm ảnh đang cầm trên tay đã bị cô nắm chặt đến mức nhàu mất một góc.
“Không sao. Lâu rồi không gặp nên nhìn lâu một chút”
Kiến Thành hơi mỉm cười, gương mặt anh tuấn ẩn hiện đôi ba nét mệt mỏi dường như giãn ra vài phần, ánh mắt toát lên mấy tia vui vẻ, nói: “Lại đây”
An Nhã chậm rãi tiến lại, khi vừa đến gần đã bị ai kia nắm lấy cánh tay kéo vào trong lòng. Cô bị anh ôm đến mức chặt cứng, cả khuôn mặt áp vào lồng ngực quen thuộc của Dương Kiến Thành, mùi hương thơm đặc trưng của anh xộc vào trong cánh mũi:
“Nhớ tôi không?”
Nhớ chứ. Nhớ rất nhiều. Nhưng bây giờ trong lòng cô còn phức tạp hơn cả ngàn nỗi nhớ, không thể định hình là yêu hay là hận. Tình yêu có khi nào đến nhanh như thế? Hận thù có bao giờ tới bất chợt như vậy? Cô không hiểu, rút cục vẫn không hiểu mình là như thế nào, nhớ bao nhiêu? Hận bao nhiêu? Hôm nay cô đến đây là vì muốn hỏi một câu: Thành, người đã giết anh trai tôi, rút cục có phải là anh không!!!
“Ừ. Nửa tháng không gặp, tôi vẫn chưa quên anh”
Anh hơi mỉm cười, ánh mắt cưng chiều nhìn người con gái nhỏ bé trong lòng: “Em đang cầm thứ gì trên tay vậy?”
Nếu không có câu hỏi này, cô suýt nữa đã bị mùi hương lẫn sự dịu dàng của anh mê hoặc. An Nhã lẳng lặng chống tay đứng thẳng dậy, hít sâu mấy ngụm không khí cho căng tràn lồng ngực, sau đó mới chậm rãi đặt tấm ảnh lên bàn:
“Anh có biết người này không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!