Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bảy Năm Không Oán Không Hối [FULL]
Phần 48
Tên truyện: Bảy Năm Không Oán Không Hối
Thể loại: Ngôn tình, xã hội đen, phiêu lưu, mạo hiểm, kịch tính và có tình tiết hư cấu.
Tác giả: Phạm Kiều Trang – Đề nghị copy ghi nguồn đàng hoàng, hãy tôn trọng công sức và chất xám của người khác.
Đoạn 48
Lúc Kiến Thành quay trở lại Studio, Tạ Vân đã thay váy cưới xong xuôi, hiện tại đang cùng mấy nhân viên ở đó lựa chọn ảnh cưới trên máy tính.
Thấy anh đi vào, cô ta vẫy vẫy tay gọi: “Thành, anh thấy cái này được không?”
Kiến Thành hơi nhướng mày nhìn màn hình, khẽ gật đầu: “Ừ”
Tạ Vân thấy thái độ của anh không bài xích cô ta nhiều như lúc trước nữa cho nên tâm trạng lập tức vui vẻ hẳn lên. Cô ta ôm lấy cánh tay Kiến Thành, hào hứng nói: “Chúng ta đi mua nhẫn cưới đi”
“Tôi đã mua rồi”
“Thật sao?”. Ánh mắt Tạ Vân như đột nhiên sáng lấp lánh: “Anh không lừa em đấy chứ?”
“Ừ”
“Vậy về nhà thôi anh, chắc ba đang chờ chúng ta về ăn cơm”
Trên quãng đường trở về biệt khu, Tạ Vân ngồi không thể yên ở ghế phụ, cánh tay cô ta cứ thản nhiên vòng qua ôm eo Kiến Thành, ngữ khí đặc biệt thoải mái: “Em rất thích thế này. Anh có biết không, sau này chúng ta cưới nhau rồi, Hồng Dã sẽ là của anh”
Người nào đó chỉ cười không đáp.
Tạ Vân thấy anh như vậy lại càng tin rằng cuối cùng Kiến Thành cũng chấp nhận cô ta rồi. Hồng Dã là một bang phái lớn, vừa có thực lực, lại vừa có tiền, sức hấp dẫn lớn như thế làm sao anh có thể vì một người đàn bà khác mà chối từ.
“Về phần cô gái đó, chỉ cần anh toàn tâm toàn ý với em, em sẽ tha cho cô ta”
Ngón tay của Kiến Thành đột nhiên siết chặt vô lăng đến mức trắng bệch, anh khẽ cười nhạt: “Em đánh như vậy còn chưa đủ sao?”
“Anh là của em, em không thích người đàn bà khác chạm vào anh”
“Được rồi, xuống xe đi”
Xe dừng lại ở trong sân của biệt khu, Kiến Thành đi đến mở cửa ghế phụ rồi lại vòng ra cốp xe lấy một ít đồ cho Tạ Vân.
Hồng Nhân đang ngồi uống trà trong phòng khách thấy vậy liền khẽ gật đầu, nét mặt biểu lộ sự hài lòng khó che giấu. Kiến Thành xách theo chiếc valy đựng chiếc váy cưới mới mua từ Studio, nói:
“Cái này có cần đem vào phòng không?”
Sắc mặt kiêu ngạo của Tạ Vân đột nhiên vì hành động này của anh mà trở nên hơi ửng đỏ, cô ta tươi cười trả lời: “Không cần đâu, để bọn đàn em làm đi anh”
“Không sao”
Nói rồi, anh tiện tay đóng cốp xe rồi cầm theo túi đồ bước về hướng phòng của Tạ Vân, cô ta hai tay thoải mái chắp sau lưng sải bước theo anh, đáy mắt ngập tràn hạnh phúc.
Hai người một trước một sau đi tới, đám đàn em đứng gác ngoài hành lang liền cúi đầu, cung kính chào: “Anh Thành, chị Vân”
Tạ Vân lần đầu tiên thấy tâm trạng vui vẻ như vậy cho nên còn cao hứng trả lời: “Sau này anh ấy là đại ca của chúng mày, biết chưa?”
“Dạ”.
Phòng của Tạ Vân là một gian phòng lớn ngay sau phòng nghỉ của Hồng Nhân. Ở đây trang trí theo phong cách tân cổ điển, đồ đạc hầu như đều là loại cao cấp dát vàng, giữa phòng còn có một tủ kính đựng đủ loại các loại súng và đao kiếm, thoạt nhìn sơ qua cũng không phát hiện ra nơi đây có điểm gì đáng nghi vấn.
Kiến Thành chú ý đến một bức tranh thủy mặc khổ lớn treo trên tường. Tạ Vân giống kiểu con nhà võ, xưa nay chỉ thích chơi với đao kiếm súng đạn, chắc chắn không có hứng với các loại tranh cổ xưa của Trung Quốc này, bởi vậy cho nên điểm bất thường duy nhất ở trong phòng cô ta mà anh có thể nhìn ra được có lẽ cũng chỉ mình bức tranh này mà thôi.
Anh đặt chiếc valy xuống bàn trà, nhân cơ hội đó bấm nút quét lượng tử từ chiếc đồng hồ SmartWatch của mình, sau đó đi đến gần bức tranh.
Cùng lúc ấy, ở công ty Minh Dã, Kiệt và Dương ngồi trước máy tính nhanh chóng nhận tín hiệu kết nối với đồng hồ của Kiến Thành, ngón tay múa phím loạn xạ.
Không biết Baron cướp được chiếc đồng hồ công nghệ này ở đâu về, nó không những có thể gọi được điện thoại vệ tinh mà còn được trang bị một máy quét trọng lực hoạt động theo nguyên tắc đóng băng các nguyên tử bằng tia laze rồi đo đạc các nguyên tử này từ các vật thể lân cận. Sau đó, máy tính sẽ tự vẽ một bản đồ 3D của khu vực đã quét, nói dễ hiểu là có thể nhìn được xuyên tường, Dương ngồi ở máy tính bên này có thể phác họa được hoàn toàn gian phòng ngầm của Hồng Nhân ở đằng sau bức tranh trong biệt khu bên kia.
Tạ Vân thấy Kiến Thành chăm chú nhìn bức tranh thủy mặc trên tường như vậy bèn lẳng lặng đi đến ôm eo anh từ đằng sau, nói: “Anh thích kiểu tranh này à?”
“Ừ. Phòng tôi cũng có một bức”
“Ở đâu? Sao em không thấy?”
“Trong phòng nghỉ ở công ty”
Bàn tay cô ta trườn lên, nhẹ nhàng vuốt ve vòm ngực rộng lớn của anh, bầu ngực áp chặt vào lưng Kiến Thành: “Sau này nhất định em sẽ vào đó”
Hai người vừa nói đến đây thì đột nhiên chuông báo động trong phòng reo ầm ỹ, không biết tiếng chuông này từ đâu phát ra nhưng Kiến Thành có thể lờ mờ đoán ra được sóng lượng tử từ máy quét của anh đã bị hệ thống cảm biến trong gian phòng kia ngầm phát hiện.
Khi Kiến Thành còn đang bất ngờ không biết phải làm thế nào thì Hồng Nhân cùng đám đàn em đã ngay lập tức chạy vào. Ông ta cẩn thận quan sát căn phòng một lượt, ánh mắt sắc bén đầy thăm dò nhìn Kiến Thành:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đại ca,…”
Anh vừa nói đến đây thì hình như Tạ Vân bỗng nhiên nhớ ra điều gì, cô ta bất chợt lên tiếng: “Thành, điện thoại của anh có thiết bị gây nhiễu sóng phải không?”
Vẻ mặt của Kiến Thành vẫn duy trì một vẻ vô cùng bình thản, anh lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại, khẽ nhíu mày: “Ừ. Phòng em có thiết bị chống nhiễu sóng à?”
Trước giờ những người đứng đầu trong xã hội đen đều dùng điện thoại vệ tinh gắn thiết bị nhiễu sóng kiểu này để tiện liên lạc với đường dây vận chuyển ma túy của mình, tránh bị công an nghe lén được.
Kiến Thành mang theo chiếc điện thoại này đến đây cũng không có gì là lạ, tuy nhiên vị trí anh đang đứng lại vô tình khiến Hồng Nhân cảm thấy đặc biệt nghi ngờ.
Cha con Tạ Vân cẩn thận quan sát nét mặt của Kiến Thành một lượt, sau khi thấy anh từ đầu đến cuối vẫn không thể hiện ra thái độ gì đáng nghi mới chậm rãi lên tiếng:
“Phòng này được lắp một hệ thống cảm biến phát hiện các loại sóng điện tử. Sau này hai đứa kết hôn, dọn qua ở phòng khác cho tiện”
“Vâng, cháu biết rồi, đại ca”
“Mau thu dọn rồi ra ăn cơm đi”
Sau khi dùng bữa xong xuôi với cha con Hồng Nhân, Kiến Thành ngay lập tức lái xe về công ty Minh Dã. Anh chỉ kịp vào phòng nghỉ nhìn An Nhã đang say ngủ trên giường một lát rồi lại phải ra ngoài bàn bạc với bọn Dương, Kiệt, Lôi, chuẩn bị cho trận chiến sống còn sắp tới của mình.
Dương ôm máy tính đặt trên bàn, chỉ vào màn hình nói: “Đại ca, hình dạng sơ bộ đây. Máy quét phát hiện ra trong đó có một hệ thống điều khiển, dám chắc là hệ thống điều khiển tấm nâng phản lực và kích hoạt các loại bom ở kho vũ khí”
“Báo cáo cụ thể”
“Hệ thống này nối với phòng máy chủ ở biệt khu, em sẽ tìm cách hack thử xem có được không. Nếu thành công, ngăn tấm đẩy phản lực có lẽ không thành vấn đề, bom phi hạt nhân thì hơi khó”
Kiến Thành gật đầu: “Mạc về đến đâu rồi?”
“Nếu không có vấn đề gì phát sinh, chiều tối mai có thể đến biên giới nước ta”
Anh chăm chú nhìn hệ thống điều khiển của gian phòng ngầm, đầu mày hơi nhíu lại: “Kiệt, chú dẫn theo một số anh em đến biên giới hỗ trợ Mạc, bằng mọi giá phải đem được số vũ khí kia an toàn về đây”
“Rõ, đại ca”
“Lôi, việc huấn luyện thế nào rồi?”
Lôi cả người vẫn lấm tấm mồ hôi, chiếc áo ba lỗ cùng quần rằn ri làm nổi bật lên da thịt cuồn cuộn đầy cơ bắp bóng loáng: “Em đã huấn luyện anh em diễn tập thực nghiệm vượt qua hệ thống quét camera hồng ngoại và bom phi hạt nhân trong địa hình giống ở thung lũng, tạm thời không có vấn đề gì”
“Tôi nghe nói gần đây cậu có huấn luyện cho một người”
Ba người Lôi, Dương, Kiệt lập tức quay sang len lén nhìn nhau, sắc mặt tái mét: “Đại ca, tại vì…”
Kiến Thành đặt bút xuống bàn, thản nhiên tựa lưng vào ghế hỏi đến cùng mới thôi: “Vì gì?”
“Em biết chị dâu đang bị thương”. Lôi gãi gãi đầu: “Nhưng mà chị dâu cứ nhất định muốn học võ, cho nên…”
“Dương, cô ấy học đến đâu rồi?”
Nghe thấy đại ca gọi tên mình, Dương mặt mày méo xệch, luống cuống trả lời: “Chị dâu học rất nhanh, hai ngày đã biết cô động lực. Anh Lôi đã dạy xong các bước cơ bản, em dạy phòng thủ”. Nói đến đây, Dương liếc nhìn Kiệt, trong lòng thầm hạ quyết tâm nhất định kéo đồng bọn cùng chết chùm: “Anh Kiệt dạy tấn công”
Kiệt nhìn Dương bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, chỉ hận không thể băm thây xẻ thịt cái tên đồng bọn đã nhẫn tâm bán đứng cả anh em kia. Kiến Thành lạnh lẽo liếc ba người họ một lượt, sau cùng chậm rãi nói đúng hai từ: “Giỏi thật”
“Đại ca, mỗi khi anh ra ngoài, chị dâu đều sang phòng tập để xem mọi người luyện tập. Em đã ngăn cản rồi, nhưng chị dâu nhất định nói muốn học võ để sau này không bị người ta đánh như vậy nữa. Em cũng hết cách”
“Được rồi, ra ngoài làm việc đi”
Nghe xong câu này, ba người như được mở cờ trong bụng vội vàng trả lời: “Vâng, đại ca”
Sau khi mấy người họ vừa ra khỏi phòng, Kiến Thành ngồi lặng im nhìn thành phố A qua cửa kính rộng lớn ở phía sau lưng, khẽ thở dài một tiếng.
Trận chiến sắp tới vô cùng khốc liệt, tương quan lực lượng chênh lệch quá nhiều. Hồng Nhân dù gì cũng là con cáo già sống lâu năm trong xã hội ngầm, mối bang giao với những bang phái khác trong khu vực cũng không tệ, hơn nữa, ông ta còn có kho vũ khí gồm những loại tiên tiến mà quân đội cả nước cũng chưa chắc đã có được, dù anh có chuẩn bị kỹ lưỡng đến đâu thì tỉ lệ thắng cũng chỉ không quá 40%.
Tuy nhiên, chết hay sống đối với anh không phải là điều cần quan tâm từ lâu rồi, thứ có thể khiến Kiến Thành cảm thấy không cam lòng nhất hiện tại chỉ có hai điều: Một là tính mạng những anh em của mình, hai là anh sợ sau này không còn có thể ở bên bảo vệ cho người phụ nữ của mình được nữa.
Mặt trời dần dần lặn xuống sau mấy tòa nhà cao tầng trong thành phố, những ánh nắng le lói cuối chiều càng làm cho tâm trạng vốn chất chứa bao nhiêu muộn phiền của anh thêm thê lương vô cùng. Kiến Thành chậm rãi bấm điều khiển từ xa, hạ tất cả cửa cách âm trong phòng xuống, sau đó lấy điện thoại vệ tinh gọi đến một dãy số quen thuộc.
Âm thanh “tích… tích” riêng biệt của tín hiệu vệ tinh được kết nối hồi lâu, sau đó chuyển sang chế độ nhận diện giọng nói. Kiến Thành khẽ nói hai từ: “Hổ Lục”.
Đầu dây bên kia xác nhận thân phận rồi lại tiếp tục chuyển đến tổng đài. Ngón tay anh gõ gõ xuống đùi chờ đợi, chừng hai phút sau đó điện thoại mới được thông máy.
Kiến Thành hít sâu một hơi, điềm đạm lên tiếng:
“Báo cáo tổng cục, đã xác định được vị trí căn phòng chứa hệ thống điều khiển của kho vũ khí”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!