Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bảy Năm Không Oán Không Hối
  3. Chương 8: Phần 7
Trước /63 Sau

Bảy Năm Không Oán Không Hối

Chương 8: Phần 7

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bảy Năm Không Oán Không Hối [FULL]​

Phần 7

Đoạn 7

Kiến Thành dẫn theo bốn, năm người nữa bước vào. An Nhã còn tưởng mắt mình nhìn nhầm nên cố sức chớp chớp mấy cái, nhưng dù có chớp thế nào thì bóng dáng người đàn ông lạnh lùng ấy vẫn không tan đi, vẫn hoàn hảo tuấn mỹ đến mức cô cứ đơ người ra như tượng.

Giám đốc vội vàng đứng dậy, giơ tay về phía Kiến Thành:

“Giám đốc Thành, xin chào”

Anh ta lạnh nhạt giơ tay, giọng nói vẫn vô cùng bình thản:

“Giám đốc Lân”.

Kiến Thành bày ra khuôn mặt như không hề quen biết An Nhã, thậm chí còn không buồn liếc mắt nhìn cô một cái, lãnh đạm đi đến bàn ăn, ngồi xuống. Kiệt cùng đám vệ sĩ cũng không rời Kiến Thành nửa bước, đứng vây quanh anh ta.

Thực ra do việc cô đi thay cho trưởng phòng Kinh doanh quá bất ngờ cho nên An Nhã tạm thời còn chưa có thời gian nghiên cứu về công ty đối tác, trên đường đến đây chỉ nghe giám đốc và thư ký nói sơ qua, đó là một công ty tài chính có tầm vóc cũng khá lớn, lại được thế lực xã hội đen đứng đằng sau chống lưng, cho nên rất có danh tiếng ở thành phố A. Nếu không phải gần đây tình hình bất động sản bị đóng băng, công ty của An Nhã không tìm được đối tác nào có đủ thực lực giúp họ vượt qua được khó khăn này, chắc chắn sẽ không dám dây dưa với xã hội đen như thế.

Nhưng mà…Dương Kiến Thành từ một kẻ lưu manh chọc ghẹo cô ở tiệm cafe, rồi đến một tên xã hội đen bị người ta truy đuổi ở Thái Lan, bây giờ chớp mắt cái lại biến thành một Giám đốc của công ty tài chính lớn như vậy, nhất thời An Nhã cảm thấy hơi khó tin, nói đúng hơn là không thể thích nghi kịp.

Bữa cơm nhanh chóng náo nhiệt bởi những lời chúc tụng, ca ngợi, nịnh nọt. Bên công ty của An Nhã ra sức lấy lòng vị tổng giám đốc lạnh lùng kia, anh ta từ đầu đến cuối sắc mặt vẫn không thay đổi, đôi đồng tử sẫm màu thâm sâu như biển, không nắm được bất cứ một tia cảm xúc gì, chỉ thỉnh thoảng lịch sự nhếch môi, nâng ly chạm cốc với người khác mà thôi.

Khi rượu đã ngà ngà, chủ đề chính mới bắt đầu.

“Anh Thành, gần đây công ty tôi có cần sử dụng một nguồn vốn, nhưng tạm thời chưa điều động kịp, không biết công ty tài chính của anh có thể giúp đỡ không?”

“Giúp thì cũng được, có điều, cái tôi luôn coi trọng là thành ý”

Thư ký hiểu chuyện, liền đứng dậy châm thêm rượu vào ly của Kiến Thành, tranh thủ cúi xuống khoe bộ ngực cỡ bự sau cổ áo khoét sâu trước mặt anh ta.

“Tất nhiên, tất nhiên”. Mắt giám đốc công ty của An Nhã sáng rực lên, không ngờ Kiến Thành chịu giúp ông ta nhanh đến vậy: “Chúng tôi nghe danh tiếng của anh Thành đã lâu, bây giờ mới có dịp trực tiếp gặp mặt. Đúng là trẻ tuổi tài cao, phong độ hơn người”.

Kiến Thành đặt ly rượu xuống bàn, nhàn nhạt mở miệng: “Giám đốc Lân quá khen rồi”.

An Nhã nãy giờ ngồi bên cạnh, chỉ thỉnh thoảng góp vui vài câu về tình hình tài chính trong nước gần đây hoặc mấy câu hỏi thăm thông thường, Kiến Thành tỏ ra như không quen biết cô, cô cũng giả vờ như không quen biết anh ta.

Dưới ánh đèn lấp lánh của nhà hàng sang trọng, người đàn ông mặc chiếc sơ mi đen vương mùi thơm thoang thoảng đặc trưng, hàng mi dài rủ xuống đôi mắt rất sáng nhưng lại không thể nhìn thấy đáy, từng điệu bộ nâng ly nhấp môi đều mang theo ngàn vạn quyến rũ, ngàn vạn phong tình, bất giác lại khiến An Nhã nhớ lại nụ hôn khi ở Thái Lan của hai người, bờ môi bỗng tê tê.

“Anh Thành, đêm nay tôi đã chuẩn bị một phòng tổng thống ở tầng trên cùng của khách sạn này, mọi thứ ở trong đó cũng đã được chúng tôi bố trí đầy đủ, anh xem, thế này đã đủ thành ý hay chưa?”.

Giám đốc Lân lôi ra một con dao găm được bọc trong một hộp nhung màu đỏ, chuôi con dao được đính đá lấp lánh, ở giữa khảm một viên ngọc màu xanh lam có hình thù kỳ dị, khi được ánh sáng chiếu đến liền phát ra những màu sắc vô cùng rực rỡ, đẩy về phía Kiến Thành:

“Đây là con dao găm ba trăm năm tuổi của Tây Vực, tôi đã may mắn mua về trong một phiên đấu giá. Cái này tặng anh Thành, coi như quà gặp mặt hôm nay”.

Giám đốc Lân đương nhiên biết Kiến Thành là xã hội đen, từ đầu đến chân anh ta toát ra một khí chất lạnh lẽo riêng biệt của những người đã từng sống trên ngọn súng lưỡi dao, cho nên trước khi đến đây đã đặc biệt tìm một thứ phù hợp với thân phận của Kiến Thành, đem tặng anh ta để lấy lòng.

Kiến Thành gật gật đầu. Lúc đó nét mặt giám đốc Lân mới giãn ra, ông ta liếc mắt ra hiệu cho Thư ký. Cô thư ký ưỡn ẹo, ôm lấy cánh tay Kiến Thành:

“Anh Thành, để em đưa anh lên phòng”.

Kiệt đứng bên cạnh, cúi xuống lạnh nhạt nói: “Mời cô trở về chỗ ngồi”.

Cô thư ký hậm hực nhìn Kiệt, sau đó lại nhìn sắc mặt lạnh lẽo như băng của Kiến Thành, cuối cùng cũng miễn cưỡng buông tay anh ta, trở về chỗ ngồi.

“Thành ý của công ty ông”. Kiến Thành ngừng lại một lát, tay gõ gõ xuống mặt bàn: “Chưa đủ”.

Khi anh ta nói câu này, ánh mắt hướng về phía An Nhã. Giám đốc Lân lập tức hiểu ý. Ông ta sững người, đắn đo mất nửa phút, sau đó mới cười cười lên tiếng:

“Nhã, cô đưa anh Thành lên phòng đi”

An Nhã đang mải mê ngắm con dao găm trên bàn, đột nhiên giật mình: “Giám đốc…tôi…tôi ạ?”

Thấy thái độ của cô như vậy, ông ta cau mày giận dữ: “Đúng, là cô đấy”.

Kiến Thành chăm chú quan sát An Nhã, khóe miệng khẽ nhếch lên. Anh ta không nói không rằng câu nào, bỗng nhiên đứng dậy: “Hợp tác phải có thành ý. Chuyện giám đốc Lân nhờ, xin lỗi, tôi không giúp được”.

Giám đốc Lân hốt hoảng đứng dậy theo, miệng rối rít nói: “Anh Thành, là nhân viên của tôi mới vào nghề, còn chưa hiểu chuyện. Anh Thành đừng nóng. Để cô ấy đưa anh lên phòng nghỉ ngơi”.

Nói rồi, ông ta huých huých tay An Nhã. An Nhã đột nhiên phải thay trưởng phòng đi xã giao, bây giờ lại phải thay thư ký đưa Dương Kiến Thành lên phòng, đột nhiên trong lòng lại xuất hiện một cảm giác vô cùng kỳ dị. Không khí trong phòng ăn VIP đột nhiên căng thẳng như cung đã lên dây, bây giờ từ chối trước mặt giám đốc thì không được, mà đưa anh ta lên phòng cũng không xong.

Dương Kiến Thành nguy hiểm như thế nào, cô đã được trải nghiệm sâu sắc. Nếu biết trước đến đây sẽ gặp anh ta, nhất định cô sẽ không đi. Cô càng phải tránh xa anh ta càng tốt.

An Nhã suy nghĩ một lúc, sau cùng vẫn phải cố bày ra vẻ mặt tươi cười như không có chuyện gì xảy ra, đứng dậy: “Anh Thành, để tôi đưa anh lên phòng”.

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!

Quảng cáo
Trước /63 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thiếu Tướng Cùng Cô Vợ Bướng Bỉnh - Dư Ân Ân

Copyright © 2022 - MTruyện.net