Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuệ Anh và Lan Hạ đến thăm Thùy Lâm thì vừa hay gặp Dung An ở đó. Cô chỉ vào phòng ngủ, nói: “Chiều nay mình đưa cậu ấy đến bệnh viện rồi. Giờ cậu ấy vừa mới uống thuốc, ăn xong thì đi ngủ rồi."
Tuệ Anh thắc mắc: “Dạo này cậu ấy hay bị đau bụng, bác sĩ đã kiểm tra kỹ chưa?”
“Bác sĩ nói cậu ấy bị đau dạ dày cấp tính do căng thẳng quá độ.” Dung An trả lời.
“Vậy thế này đi, dù gì mai mình không phải đi làm, nên hai cậu về nhà nghỉ trước, mình ở đây tối nay xem cậu ấy thế nào.”, Tuệ Anh nói.
“Cũng được, cứ vậy đi. Hôm nay mình cũng mệt rồi. Mai gặp cậu ở nhà.” Dung An vươn vai vừa ngáp vừa nói, rồi cùng Lan Hạ rời đi.
Sau khi kiểm tra Thùy Lâm lúc này đã say giấc, Tuệ Anh mệt mỏi ăn uống nhanh chóng rồi đi nghỉ.
Hai người đang nắm tay nhau bước đi trên con đường đầy lá vàng rơi. Thiên Minh đứng đối diện với cô, cài lên tóc Tuệ Anh một nhành hoa thơm, khẽ nói: “Chúng ta rất hợp nhau.”
Cô mỉm cười, nhìn vào đôi mắt dịu dàng của anh, trong lòng ấm áp.
Tuệ Anh giật mình choàng dậy, nhận ra vừa rồi chỉ là giấc mơ, liền ngượng ngùng đỏ mặt.
Tiếng của Thùy Lâm gọi với vào: “Cậu tỉnh rồi hả? Lại đây ăn sáng đi.”
Thùy Lâm đã khỏe lại, vui vẻ nói: “Cảm ơn cậu đã ở với mình đêm qua. May là có các cậu luôn ở bên quan tâm chăm sóc cho mình.”
“Cậu khỏe lại là tốt rồi. Đừng vì công việc hay chuyện cá nhân mà suy nghĩ nhiều quá, chỉ tổn hại đến sức khỏe thôi. Cậu phải tự biết chăm sóc yêu thương bản thân mình. Hôm qua may là Dung An xin nghỉ sớm mới qua đưa cậu đi viện được, không thì không biết hôm nay sẽ thế nào.” Tuệ Anh trách cứ.
“Được rồi, có ai mà không ốm một vài lần chứ. Mình thỉnh thoảng mới bị, không sao đâu. Hôm qua các cậu làm rất tốt, mình thấy trợ lí đạo diễn Du có nói mọi việc đều thuận lợi, hôm nay đã bắt đầu vào chế tác biên tập xử lí hậu kì rồi.” Thùy Lâm xoa dịu nói.
Tuệ Anh nghĩ đến việc Thiên Minh phải thay thế vai diễn của Tiến Dũng vào phút cuối; nếu đạo diễn Lý hài lòng với quyết định đó, lại coi mọi việc đều thuận lợi, chứng tỏ cô và anh đã làm tốt vai diễn của mình. Nghĩ đến đây, Tuệ Anh liền thấy người nóng hẳn lên.
“Mình đã nấu thêm cháo cho cậu, cất trong tủ lạnh. Khi nào cần thì chỉ việc hâm nóng lại. Nhớ ăn và uống thuốc đúng giờ đấy. Bây giờ mình về nhà trước đây. Tối nay sẽ gọi điện kiểm tra, biết chưa?” cô nhìn Thùy Lâm, dặn dò.
“Mình biết rồi.” Thùy Lâm đến bên ôm lấy Tuệ Anh: “Cậu tốt với mình quá. Cảm ơn nhiều.”
“Hôm nay tổng tài lại sướt mướt thế này ư?.” Tuệ Anh cười trêu ghẹo: “Chẳng nhẽ ốm nóng sốt lên đầu rồi sao?”
“Đúng rồi đấy, ôm thật chặt để cho cậu lây luôn.” Thùy Lâm cũng không chịu thua, dụi đầu vào người cô nói.
Tuệ Anh về đến nhà, không thấy Lan Hạ đâu, mở tin nhắn thì mới biết cô ấy nói đã đi nhận tiền cát xê đóng phim của hai người. Mãi đến chiều, cô ấy mới trở về.
Trước sự kinh ngạc của Tuệ Anh, Lan Hạ một thân váy hồng rực, khuôn mặt trang điểm cẩn thận, tóc tai được uốn gọn gàng, cô liền thắc mắc: “Có thật là cậu vừa đi nhận cát xê về không?”
Lan Hạ ậm ừ nói: “Ừ, mình vừa đến phim trường, nhận cát xê xong tiện thể đi ăn một chút rồi mới về. Mua cho cậu nè.”
“Thật không? Nhận cát xê sao phải đến tận nơi, chuyển khoản có phải là tiện hơn không?’ Tuệ Anh nhíu mắt nhìn.
“Thì do mình tiện đường…” Lan Hạ nói, rồi bỗng hạ giọng lí nhỉ, gần như không nghe được: “đi cùng anh Đình Công.”
“Hóa ra là thế, mình sớm đã đoán vậy.” Tuệ Anh mỉm cười đắc ý: “Vậy là cá đã cắn câu ư?”
Lan Hạ mím môi, nói: “Mình và anh ta nào đã có gì.”, rồi vội vàng lôi từ túi đeo người ra, đặt một phòng bì lên bàn, đánh trống lảng: “Tiền cát xê của cậu đây, bao giờ thì cậu mới mời giám đốc Thiên Minh đi ăn? Cậu đã biết mình định đi đâu chưa? Người ta là người cốt cách quý phái, chọn chỗ nào cho xứng mới được."
Tuệ Anh vừa nghĩ đến đã thấy khó. Thiên Minh vốn là giám đốc công ty Vision, đi nhiều, hiểu biết cũng nhiều, sao cô có thể chọn đại khái một nơi mà đưa anh ấy tới. Vả lại, Tuệ Anh giờ đã về nhà, bình tĩnh suy nghĩ, Thiên Minh là người bận rộn, có chắc thật sự muốn đi ăn cùng cô, hay lời anh nói chỉ là những lời giao tiếp lịch thiệp.
Mấy hôm sau đó, không khí trong phòng làm việc thay đổi đến chóng mặt, Tuệ Anh cũng thấy khó để làm quen: Lan hạ và Đình Công cư xử vô cùng khác thường, một người thì từ lạnh lùng ít nói thành ra dịu dàng ân cần chăm sóc, một người thì nhanh mồm nhanh miệng, giờ lại hiền dịu chỉn chu, hai người vô cùng hợp tác khiến người khác không thể không để ý.
Thùy Lâm thắc mắc: “Cậu nghĩ xem, hai người đó hẹn hò thật hay gì chứ? Cứ lén lút hoài.”
Tuệ Anh làm mặt suy tư nói: “Đó chính là hoa đào nở muộn. Cậu không biết chứ, tuy Lan Hạ luôn tỏ ra hiểu biết về chuyện tình cảm, nhưng thật ra vẫn luôn kén chọn. Nếu hai người họ thực sự đến được với nhau thì đây chính là mối tình đầu của cậu ấy đó.”
Thùy Lâm ngạc nhiên: “Thật vậy sao? Vậy thì đúng là nở có hơi muộn, nhưng chẳng phải nở muộn thì trái ngọt sao?”
Thùy lâm và Tuệ Anh đang vui vẻ cười đùa thì chợt có mấy người rầm rộ kéo vào phòng làm việc. Người đi đầu là Hải Sơn, theo sau là mấy người trợ lí của anh ta, thái độ trịnh thượng.
Hải Sơn đi vào liền nhìn quanh phòng, vừa thấy chỗ Tuệ Anh đang ngồi, liền nhếch mép cười, lại gần nói: “Cô Tuệ Anh, tôi đến để chúc mừng việc cô tham gia đóng quảng cáo cho công ty. Vậy mà cô không nói với tôi một tiếng, ắt hẳn tôi đã chuẩn bị chút đồ gửi đến trường quay cho cô. Quả là đáng tiếc.”
Tuệ Anh có thể cảm nhận được vô số ánh mắt trong phòng đang đổ dồn vào mình. Cô giữ bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Anh Hải Sơn, đây là chỗ làm việc, những gì lần trước cần nói tôi đã nói rõ rồi. Mong anh tự trọng, đừng khiến người khác hiểu lầm.”
Hải Sơn nghe vậy, hai mắt liền lóe lên, anh ta hất mái tóc bóng bẩy, chống tay xuống bàn làm việc của Tuệ Anh, nói: “Tôi vô ý quá, chỗ này là tập đoàn Nhậm Phát, do tôi làm chủ, nên mới muốn quan tâm thêm đến nhân viên, không có ý gì khác. Nếu cô Tuệ Anh ngại trong giờ làm, hết giờ tôi mời cô đi ăn tối. Cô thấy sao?”
Tuệ Anh nhăn mày đứng lên định phản kháng thì Thùy Lâm đã từ chỗ làm việc bên cạnh, đứng bật dậy, nhìn Hải Sơn, hiên ngang nói: “Giám đốc, đây là chỗ làm việc, anh mà còn ứng xử kiểu này thì rất dễ gây hiểu lầm, lại càng giống sàm sỡ và gây rối nơi công sở. Tôi khuyên anh nên biết tiết chế, đừng để việc đi xa hơn.”
Hải Sơn nheo mắt nhìn, rồi cười nửa miệng, bỡn cợt nói: “Cô là Thùy Lâm? Lần trước ở phim trường chính cô đã lên tiếng đòi đuổi Cindy đi. Đúng là đại tiểu thư của gia tộc HB, phong thái đúng là có khác người. Nhưng ở đây là công ty Nhậm Phát, tôi làm chủ, còn cô hiện chỉ là một nhân viên, có quyền hạn gì mà cao giọng ở đây, chẳng nhẽ cô nghĩ đây cũng là công ty nhà cô ư?”
“Dù là ai, địa vị nào, gặp phải việc chướng tai gai mắt, cũng không thể làm ngơ. Nếu anh còn không biết điểm dừng, tôi cũng không ngại đâm đơn kiện cho chủ tịch Nhậm đâu.” Thùy Lâm không nhún nhường, cứng rắn nói,.
Hải Sơn cười khinh khỉnh, nhìn Thùy Lâm nói: “Được, vuốt mặt cũng phải nể mũi, đại tiểu thư.” rồi cùng mọi người rời đi.
“Cảm ơn cậu. Cậu oách lắm.” Tuệ Anh ngưỡng mộ nói.
Thùy Lâm an ủi: “Cậu đừng có lo, có mình ở đây, không có gì phải sợ cả. Là do mình, lần trước tại phim trường anh ta đã ôm thù với mình, nên hôm nay mục đích chính là đến đây kiếm chuyện.”
“Không phải đâu, là anh ta cố ý phá mình. Càng như vậy, mình sẽ càng rắn rỏi. Không sao đâu.” Tuệ Anh nói.
Trong phòng lúc này vẫn còn tiếng xì xầm, xôn xao. Thùy Lâm thấy vậy liền đứng lên nói: “Giám đốc Hải Sơn chỉ vào hỏi thăm chút thôi, không có gì cả, mọi người đừng bận tâm nữa, quay lại làm việc đi.”
Tuệ Anh nhìn cô, nở nụ cười cảm kích. Thùy Lâm vẫn luôn là một cô gái dũng cảm, cao ngạo như vậy.
Chiều hôm đó, Tuệ Anh nhận được một tin nhắn: “Cô Tuệ Anh, tôi là Thiên Minh, tôi có thể gọi điện cho cô được chứ?”
Tuệ Anh vô cùng bất ngờ, nhưng nhanh chóng nhắn tin trả lời rồi ra khỏi phòng đợi điện thoại, trong lòng tự hỏi sao anh ấy lại có số điện thoại của cô.
“Hôm nay tôi có nghe nói trong phòng làm việc của cô xảy ra chút việc. Cô có ổn không?” Thiên Minh từ tốn hỏi.
Tuệ Anh không ngờ việc đó đã đến tai của Thiên Minh, nhưng cô không làm gì sai, cũng không cần phải thấy ngượng ngùng hay phải giải thích gì: “Không sao, tôi không có vấn đề gì.”
Thiên Minh cũng không dò hỏi: “Vậy thì tốt. Tôi gọi đến chính là để hỏi về bữa ăn mà cô hứa là sẽ đền bù cho tôi. Tôi đã nhận được cát xê, chắc cô Tuệ Anh cũng có, mà mãi không thấy cô nói gì, nên tôi mạo muội đòi quyền lợi của mình.”
Tuệ Anh vốn chưa quên lời hứa mời anh ăn tối, nhưng vừa bận lại vừa ngại, nên từ đó đến nay vẫn không dám mở lời: “Mấy hôm nay tôi bận quá nên chưa sắp xếp được. Hay là để…”
Cô chưa dứt lời thì Thiên Minh liền nói: “Vậy thì hôm nay luôn đi. Tôi rảnh sau giờ làm. Tối nay cuối tuần có chợ đêm, tôi chưa từng đến đó ăn bao giờ. Cô dẫn tôi, chúng ta cùng đi.”
Tuệ Anh suy nghĩ trong chốc lát, rồi gật đầu: “Được, vậy sau giờ làm, tôi đợi anh ở sảnh làm việc.”
Vừa cúp máy, cô liền cảm thấy mình đang nóng ran. Thiên Minh đã chủ động gọi điện tới, sẽ thật bất lịch sự nếu cô vẫn không thực hiện lời hứa của mình. Hơn nữa, anh còn tự đề nghị đến ăn ở khu chợ đêm, một chỗ thoải mái rộng rãi, muốn ăn thứ gì cũng đều có, khiến cô không phải đau đầu tìm chỗ mời nữa.
Tuệ Anh không kể cho Thùy Lâm và Lan Hạ chuyện cô có hẹn với Thiên Minh tối nay, không muốn lại bị trêu chọc. Cô chỉ nói tối có chút việc, vậy mà Lan Hạ lại tinh ý phát hiện ra: “Là cậu đi hẹn hò với giám đốc Thiên Minh phải không? Mình đoán ngay mà, hai má cậu đỏ hồng hết rồi kia kìa.”
“Hẹn hò gì chứ, chỉ là bữa ăn thôi. Là do ai lần trước chưa gì đã nhận lời người ta?", Tuệ Anh vội nói.
“Mình biết rồi mà, khi nào về phải kể cho mình không xót chuyện gì, nhớ chưa?” Lan Hạ nói, rồi quay sang Thùy Lâm hỏi: “Tối nay Dung An hẹn bọn mình đến võ quán để giúp cậu ấy tổng vệ sinh theo tháng. Tuệ Anh có hẹn nên không đi được rồi, vậy cậu có rảnh tham gia cùng tụi mình không?”
“Cũng được.” Thùy Lâm thẫn thờ nói, tâm trí đã để ở nơi nào.
“Dọn dẹp chân tay thôi mà, cậu là đại tiểu thư, mới nghe thấy đó đã sợ rồi sao?” Lan Hạ trêu ghẹo, khiến Thùy Lâm chỉ còn biết gắng gượng cười yếu ớt.