Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi chiều hôm ấy bác Khuê cứ giục cô đi tắm rồi sửa soạn trang điểm nhẹ rồi mặc cái váy anh đưa soi mình trong gương mà xấu hổ vì nó quá hở hang so với những thứ cô mặc trước đây nên lần nữa không dám ra khỏi phòng bác Khuê phải gọi mãi cô mới đi ra, khi cô vừa đi ra bác Khuê trầm trồ khen ngợi nói:
- Con mặc cái váy này đẹp quá mà taxi đến rước con đi đến đó trước vì Quốc Minh bận chút việc nên sẽ đến sau.
Khánh Linh nghe mẹ anh nói cô sẽ đi một mình thì hơi buồn nhưng vẫn đi vào phòng lấy cái áo len khoác ra bên ngoài rồi ra xe đi đến điểm hẹn nhưng khi xe dừng lại trước một khách sạn sang trọng thì cô hỏi lại tài xế có đúng địa chỉ này không thì tài xế khẳng định người đặt xe đã đặt đến đúng địa chỉ không có nhầm lẫn gì nên cô bước xuống xe thì có một nhân viên đi ra hỏi:
- Chị tên Khánh Linh đúng không ạ? Em mời chị theo em đi vào trong có người đang chờ chị, chị cởi áo ngoài ra để em giữ cho.
Khánh Linh cởi áo len ra đưa cho bạn nhân viên rồi theo cô ấy đi vào trong cầu thang máy lên lầu mười rồi bạn nhân viên lịch sự đưa tay nói:
- Giờ thì chị cứ đi vào căn phòng phía trước nhé em xin phép.
Khánh Linh mang theo nghi ngờ tiến đến căn phòng phía trước vừa đẩy cửa ra căn phòng tối đen bỗng sáng chưng bất ngờ có một nhạc công kéo đàn violong bài Happy birthday rồi Quốc Minh cũng xuất hiện đi đến trước mặt cô đưa tay ra để cô nắm lấy tay anh rồi anh dẫn cô đi đến bàn ăn sát cửa nhìn ra bầu trời đêm đầy sao rất đẹp và trên bàn có một ổ bánh sinh nhật với cây nến số hai mươi sáu đang cháy khi tiếng nhạc vừa dứt thì nhạc công cũng rời khỏi phòng để lại không gian lãng mạn cho đôi trẻ.Quốc Minh cầm bánh sinh nhật đứng trước mặt cô cất giọng:
- Chúc mừng sinh nhật Khánh Linh, em hãy nhắm mắt lại cầu nguyện rồi thổi nến đi nào.
Khánh Linh làm theo lời anh nhắm mắt cầu nguyện rồi thổi nến xong anh lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền rất đẹp đeo lên cổ cô rồi nắm tay cô đi đến bên bàn ăn và hai người có một bữa ăn tối lãng mạn dưới anh nến nhưng ánh mắt của Quốc Minh luôn nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống khiến cô xấu hổ nói:
- Anh đừng nhìn em như thế, trông anh lúc này cứ như là một con sói đói vậy đó.
Anh nghe cô nói đúng suy nghĩ đen tối mà anh đang nhen nhóm trong đầu thì cười to uống cạn ly rượu xong đứng lên đi qua chỗ cô bất ngờ bế bổng cô lên nói:
- Đã đến lúc anh tặng món quà chính cho em rồi.
Chân anh dài bước đi thẳng tắp đến căn phòng bên cạnh có sẵn một cái giường mà trên đó được trang trí bằng những cánh hoa hồng rất lãng mạn, anh đặt cô nhẹ nhàng xuống giường rồi nhặt cánh hoa hồng xếp lên khắp người cô xong còn lấy điện thoại ra chụp nói:
- Khi nào đi làm mà nhớ em quá thì anh sẽ mở hình này của em ra xem cho đỡ nhớ.
Lời anh vừa dứt thì đặt luôn điện thọai xuống giường để bắt đầu những mơn chớn kèm theo nụ hôn ngọt ngào lên người Khánh Linh khiến cô không kiềm chế nổi dục vọng muốn anh lấp đầy cô mà đưa tay kéo anh nằm xuống trên người mình rồi ra sức ôm chầm lấy anh mà cất lời nỉ non cô đã cất giữ trong lòng rất lâu đó là:" Em yêu anh...anh Quốc Minh ".
Quốc Minh biết cô đã say tình và vì khi nãy có uống một chút rượu nên mới mạnh dạn nói ra lời yêu anh nhưng anh lúc này không hiểu tại sao lại không thể nói:" Anh yêu em " với cô khiến cho Khánh Linh hơi thất vọng nhưng hôm nay là sinh nhật hai mươi sáu tuổi của cô nên cô sẽ để bản thân buông thả muốn được gần gũi anh mà để mặc ngày mai hai người họ sẽ có quan hệ gì thì cũng mặc kệ. Cô ngồi dậy vồ vập mạnh bạo cởi áo quần trên người anh ra mà vuốt ve làm cho anh cũng không thể hành động chậm hơn cô mà đưa tay kéo dây khóa váy xuống để thân hình cô lộ ra đường cong nóng bỏng mà bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy thì sẽ muốn phạm tội với cô.
Trong căn phòng trăng mật của khách sạn cao cấp có một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau không một kẽ hở người đàn ông ra vào không ngừng bên trong nơi ấm áp của người phụ nữ mặc kệ cho ngoài kia có xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến họ sau hơn hai giờ dính lấy nhau Quốc Minh thỏa mãn nằm vật sang một bên nhưng không quên ôm cô vào lòng rồi hỏi:
- Em có thích món quà sinh nhật này của anh không Khánh Linh.
Khánh Linh khi nãy bị anh làm cho lên đỉnh không biết bao nhiêu lần đến nỗi khàn cả giọng cầu xin anh dừng lại nuốt nước bọt thì thào nói:
- Cám ơn anh...em sẽ không bao giờ quên buổi tối hôm nay nhưng giờ muộn rồi chúng ta phải về nhà kẻo bác Khuê lo lắng anh à.