Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm hôm sau ba chở Khánh Linh ra bến xe khi cô lên xe ngồi liếc nhìn thấy mắt ba đã đỏ cô biết ba đang rất lo lắng cho con gái nhưng số nợ ba trăm triệu kia ba có bán hết cả nhà cửa cũng không thể đủ trả cho bác sĩ Quốc Minh nên ông chỉ đành ngậm ngùi để con gái rời xa gua đình đi làm giúp việc trả nợ, ba rất thương cô con gái nàu vì cô đã hy sinh cả tuổi thanh xuân cho gia đình năm nay con gái ông cũng đã hai mươi năm tuổi thêm hai năm đi làm trả nợ thì cũng hai mươi bảy tuổi thì còn đâu tuổi trẻ sắc đẹp của một cô gái nữa.Khánh Linh biết ba lo lắng cho cô nên thò đầu ra cửa xe cố gắng cười thật tươi vẫy tay với ba nói:
- Con đi nha ba, ba ở nhà nhớ chăm sóc mẹ cẩn thận nếu con xin nghỉ được thì con sẽ về thăm cả nhà mình ạ.
Sau hơn sáu giờ ngồi trên xe thì tài xế nói xe đang chạy vào thành phố rồi nên cô lấy điện thoại ra ấn số gọi cho Quốc Minh khi anh vừa alo thì cô vội nói ra vị trí xe thả cô xuống, khoảng mười phút sau anh chạy xe máy đến rước cô chở về nhà trên đường về nhà anh chỉ cho cô chợ cách nhà anh khoảng năm phút đi bộ Khánh Linh cố gắng ghi nhớ những gì anh nói vào đầu vì cô muốn mình sẽ hoàn thành công việc anh giao thật tốt có như vậy biết đâu anh sẽ giảm bớt thời gian cô phải làm việc cho anh thì sao.
Khi anh dừng xe trước ngôi nhà ba lầu mở cổng ra nói:
- Đây là nhà tôi, cô mau xách hành lí vào nhà đi.
Khánh Linh vội đeo ba lô đi theo anh vào trong sân nhà xong thấy anh dựng xe cô vội quay lại khóa cổng cẩn thận rồi đi theo anh vào trong nhà, khi cả hai vừa vào trong phòng khách thì nghe tiếng:" Xoảng " phát ra anh vội bước nhanh chân đi vào thì có một chị tầm bốn mươi tuổi chạy ra ấm ức nói:
- Tôi không làm việc cho nhà cậu nữa đâu mẹ cậu khó như mắm ấy tôi không hầu hạ được.
Quốc Minh biết thừa tính nết của mẹ mình nên lấy ví ra trả tiền lương cho người ta rồi chị ấy cũng rời đi và Khánh Linh đứng đó chứng kiến mọi việc trong hoang mang mà anh còn quay lại bồi thêm cho cô một câu:
- Chị ấy là người giúp việc thứ ba mươi trong vòng một năm qua còn cô là người thứ ba mươi mốt hy vọng cô sẽ không bỏ cuộc như họ vì cô đang nợ tôi ba trăm triệu mà, cô mau theo tôi đi vào nhận việc luôn cho nóng.
Quốc Minh đi vào phòng trước còn cô rón rén đi vào sau, vừa vào phòng anh đi đến bên xe lăn chậm rãi nói:
- Mẹ đừng tức giận như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe của mẹ, để con pha cho mẹ ly sữa à mà mẹ này đây là giúp việc con vừa mới tuyển con hy vọng mẹ và cô ấy sẽ hợp với nhau chứ mẹ cứ làm mình làm mẩy như vầy thì sẽ không có ai chịu đến giúp việc cho nhà mình nữa đâu còn cô mau vào dọn dẹp chỗ kia rồi tôi dẫn vào phòng bếp làm quen rồi nấu cơm trưa luôn.
Khánh Linh đi vào lễ phép chào:
- Dạ con chào bác con tên Khánh Linh bác có gì cần cứ sai còn làm nha.
Khánh Linh cười thật tươi muốn tạo ấn tượng tốt cho mẹ anh nhưng cô lại nhận được cái lườm không chút thiện cảm nài từ mẹ anh nên vội nói:
- Dạ con xin phép.
Nói xong cô vội vàng đi theo sau lưng anh đi vào phòng bếp anh vừa lấy nước pha sữa cho mẹ vừa chỉ cho cô về các dụng cụ nhà bếp để cô làm quen sau khi anh pha sữa xong rời đi cô liền để ba lo xuống mở tủ lạnh lấy thịt và rau củ nấu bữa trưa vì đây là lần đầu tiên ở nhà anh nên cũng lo lắng không biết có hợp khẩu vị của hai mẹ con anh hay không?
Sau bốn mươi phút nấu nướng xong cô dọn cơm ra bàn rồi đi nhẹ nhàng đến phòng mẹ anh nói:
- Dạ con mời bác và anh ra ăn trưa ạ.
Quốc Minh nãy giờ ở trong phòng với mẹ cũng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn do cô nấu nên cũng tò mò muốn thử tay nghề của cô như thế nào nên đẩy xe lăn đưa mẹ vào phòng ăn, Khánh Linh cũng nhanh chân lấy ra hai bát cơm cho hai người họ rồi đi vào trong bếp tránh mặt để cho chủ nhà dùng bữa vì cô đã đi giúp việc cho nhiều gia đình thì cô cũng hiểu những nguyên tắc ấy. Quốc Minh và mẹ ăn cơm trong im lặng không nói bất cứ câu gì ngoại trừ tiếng bát đũa va vào nhau kêu lạch cạch sau khi ăn xong anh lại đẩy xe lăn đưa mẹ về phòng thì cô mới đi ra dọn bàn ăn lau chùi sạch sẽ rồi lại vào rửa nồi, chén. bát úp lên kệ.
Sau khi đã làm xong mọi việc cô rón rén đi ra phòng khách thấy anh đang ngồi xem điện thoại thì nhỏ giọng hỏi:
- Thưa bác sĩ....
Quốc Minh ngẩng đầu lên nhìn cô thấy mồ hôi trên trán cô nhễ nhãi thì biết cô đã cố gắng làm việc để thể hiện tốt khả năng của cô cho anh xem mà anh cũng có ấn tượng khá tốt về cô vì đây là ngày đầu tiên cô đến nhà anh làm việc nhưng lại khá chăm chỉ tự thấy việc là làm chứ không cần anh lên tiếng sai bảo.