Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ngoài giếng?"
Vừa nói tới đó gương mặt của tiểu thư Huệ đã chợt có chút hốt hoảng, cô liền liếc qua một cái rồi kêu lớn
"Giếng ở đâu?"
"Giếng bị lấp rồi!"
Vừa nói tới đó tiểu thư Huệ đã mỉm cười
"Đúng là điên mà, tôi có dấu đi chăng nữa chắc gì đã nói!"
Cô ấy mỉm cái tự tin, cô cũng mỉm cười lại
"Đúng, nhưng mà..."
Cô nhìn qua con búp bê rồi cầm nó lên, nhà họ ai nhìn thấy con búp bê đều tỏ ra sợ hãi, chỉ có
tiểu thư Huệ là không, cô vẫn chưa thể kết tội cô ấy, cô ấy biết chơi ngãi chắc chắn có người tiểu thư Huệ là không, cô vẫn chưa thể kết tội cô ấy, cô ấy biết chơi ngãi chắc chắn có người dạy cô ấy, nhưng tay nghề phải nói là vụng về không tả nổi, lại còn giấu ngay trong tủ quần áo của mình kia chứ, nói thật thì chẳng có ai ngu đến mức như thế cả, nói tới nói lui tiểu thư Huệ này cũng chỉ là con rối của người khác, cô thở dài cái rồi quay qua nhìn ông Lê, nếu bây giờ bắt tội cô ấy thì đang tạo điều kiện cho người đứng sau cô ấy có cơ hội thoát tội, cô quay qua nhìn tiểu thư Huệ rồi xin lỗi cô ấy
"Tiểu thư, coi như là tôi nói bậy, nãy giờ mong tiểu thư rộng lượng bỏ qua"
Đúng như cô nghĩ, tiểu thư ấy liền mỉm cười cái rồi đứng dậy ra oai trước mặt mọi người, chỉ trỏ vào mặt cô nói
"Không phải chỉ xin lỗi là xong đâu, vậy danh tiếng của tôi, danh dự và cả sự trong sạch, cô muốn nói gì thì nói, không được thì quay qua xin lỗi à?"
"Lê Huệ tiểu thư! Nói gì thì nói bao nhiêu thứ ở đây cũng đã nghiêng hết về cô rồi, nên trong nhà này vẫn là cô đáng nghi nhất, chẳng qua là không đầy đủ chứng cứ chứ không phải hoàn toàn cô bị oan, nên nhận biết hôm nay có thể tôi không buộc tội được cô, không có nghĩa là ngày mai, ngày mốt cũng vậy"
"Nhưng mà, nếu cô bị oan thật, thì cô muốn trừng phạt tôi cũng đâu có muộn, với lại chuyện này chỉ quanh quẩn nhà cô biết, thậm chí tôi còn không báo quan, sẽ chẳng lọt thông tin ra ngoài đâu, cô đừng lo lắng quá"
"Nhưng cái danh gϊếŧ chị gái để giật lấy tình yêu nó là một sự sỉ nhục!"
"Cũng có thể nó là sự thật!"
Hoài Thục mỉm cười cái rồi liếc tiểu thư ấy cái thật sắc bén, cô giơ tay lên chạm vào gò má cô ấy cái rồi nói nhỏ
"Có vẻ dạo này tiểu thư ngủ không ngon lắm! Có phải cứ mỗi tói là lại có người đi qua lại trước cửa phòng không?"
Tiểu thư ấy liếc lên nhìn cô một cái, cô mỉm cười rôi quay qua ông Lê nói
"Chuyện của tiểu thư nhà vẫn còn chưa tìm ra nguyên nhân vẫn cầu xin ông Lê khoan hãy chôn cất, nếu ông tin tưởng tôi và bà Hậu, xin hãy để yên đó, ông hãy tin vào tôi và bà Hậu, và cả...cô Hoa, vì cô ấy đã chọn tôi làm người để nương nhờ vào, và có bà Hậu ở đây, ông hãy chờ chúng tôi thêm một chút nữa, cô ấy chết oan, không tự nhiên mà thành quỷ dữ, nếu thật sự ai đó đã dấp tâm hại tiểu thư ấy, xin ông, hãy cho tôi thêm mấy ngày"
Ông Lê thở dài, ông quay qua nhìn Lê Huệ con gái ông, cô ấy vẫn mang ánh mắt khẩn khoản như muốn nói là bản thân mình oan vậy, cô nhìn thấy mà cảm thấy khó chịu trong người. Buổi chiêu hôm ấy cô quay về mà lòng còn bứt rứt khó chịu, dọc đường cô nói với bà Hậu
"Bà có cảm thấy phán đoán ban đầu của tôi là đúng không?"
"Cô không tin vào chính mình à?"
"Không phải, chỉ là tôi không biết có phải tôi đã quá kích động rôi không? Tự nhiên lại chỉ vào mặt cô ấy và nằng nặc bảo cô ấy là kẻ gϊếŧ người, lại còn hung hăn nữa!"
Bà Hậu mỉm cười, bà im lặng một lát rồi nói
"Đó hoàn toàn là cảm xúc của tiểu thư Hoa thôi, cô chỉ là người thể hiện ra thay cô ấy! Cô tức giận và chỉ vào mặt cô Huệ thay cho cô Hoa thôi, vì cô Hoa biết ai mới là người hại mình"
"Tôi biết cô nóng lòng muốn tìm ra thủ phạm, nhưng cô phản ứng quá mạnh sẽ khiến người
đó đề phòng"
Cô nghe bà nói xong liên ngồi trâm ngâm suy nghĩ, lát sau cô từ từ nói
"Nhưng cũng có thể khiến người đó hấp tấp muốn tìm cách xóa đi chứng cứ phạm tội, có thể gọi là tránh đêm dài lắm mộng, vả lại loại người như tiểu thư Huệ, là loại người ngu dốt, không phải loại người thông minh sắc sảo, cũng không kiêm chế tốt cảm xúc, tôi càng làm dồn dập càng khiến tiểu thư Huệ cảm thấy bất an, nếu tôi đoán không sai thì có lẽ tối nay cô ấy sẽ đi tìm người đứng đầu giật dây"
"Cô rất thông minh! Cô quan sát rất tốt!"
Bà Hậu mỉm cười, bà nhìn Hoài Thục chăm chú, bà nói thêm
"Tiểu thư Huệ là một cô gái vụng về, tuy có tâm địa xấu xa nhưng lại rất nhát gan, chỉ là một con rối cho người ta sai khiến lợi dụng thôi, nếu có thể khiến cô ấy quay đầu thì vẫn có thể làm lại cuộc đời"
"Tôi cũng nghĩ giống như bà, bây giờ chỉ cần theo dõi cô ấy, tạo ra cho cô ấy một chút áp lực, đảm bảo trái tim thỏ đế của cô ta chịu không nổi, sẽ phải đi cầu cứu người đứng sau lưng cô ta, sau đó chỉ cần đi theo thôi!"
Nói tới đó bà gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tính ra cô mới gặp bà đây, nói với nhau vài ba câu đã có thể hợp nhau như thể, cô cảm thấy bà Hậu làm gì cũng là nghĩ tới quyền lợi của cô, hay nói đúng hơn là bảo vệ cô, cô biết bà Hậu là người nhà họ Hoàng, mà cô và nhà họ lại không thuận nhau, rốt cuộc là bà ấy về bên ai? Cô liền hỏi
"Bà Hậu! Rốt cuộc tại sao bà hay quan tâm tôi thế? Tôi không hiểu tại sao nhưng mà..."
"Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần cô sống cho đàng hoàng, tự khắc ông trời an bày quý nhân ở canh qiúp đỡ cô, cứ xem tôi là quý nhân cũng được!"
"Cảm ơn bà...thật ra người đầu tiên tôi nói chuyện sau khi được nhà họ Hoàng rước đi thì chỉ có bà mà thôi, chẳng hiểu sao khi tôi nhìn thấy bà, tôi đã nghĩ bà sẽ không làm hại tôi"
"Tôi cũng không biết, từ lần đầu tiên tôi thấy cô, tôi đã có một lòng tin mãnh liệt rằng cô sẽ sống, còn tin rằng sau này cô sẽ làm nên đại sự, làm được nhiều việc có ích, hôm ấy tôi thấy cô rất sợ hãi, nhưng trong ánh mắt lại có một sự quyết tâm rất lớn, không phải sợ hãi rồi trốn tránh nó, mà là muốn tìm cách vượt qua nói! Tôi cảm thấy bà bói mù thật sự giao lại mắt âm dương cho cô là có lí do cả, tôi cũng nghe nói về bà ấy rất nhiều, nhưng chưa bao giờ được gặp mặt, cô là một hiện thân của bà ấy!"
Cô mỉm cười cái rồi im lặng, lúc đầu thì có bỡ ngỡ thật, càng về sau lại thấy có cái hay ho, nhìn được nhiều mặt của cuộc sống, thấy được nhiều thứ chưa từng thấy bao giờ, thậm chí có những thứ đáng sợ như ma quy, nhưng thứ tạo ra ma quy lại chính là con người!
Tối hôm ấy cô đang nằm trên giường thì thấy khó chịu trong người, định ra ngoài hóng gió một tý, cô ngắm nhìn trăng rồi hít một hơi thật sâu, nhìn ra bầu trời tối om đó thâm thở dài
"Ngày mai chẳng biết đến nhà ông Lê sẽ làm gì tiếp theo đây, đúng thật là..."
Vừa nói tới đó chợt có một cơn gió mát thổi qua mặt cô, cô nhìn qua đám trẻ đang túm tụm chơi ở ngoài hành lang, cô nhìn tụi nó đốt cái gì đó mới gắn giọng lại nói
"Này mấy đứa, không được đốt như thế, sẽ cháy nhà đó"
Cô đi lại tứm tụi nó lên rồi bảo
"Vào phòng ngủ hết đi!"
Vừa thấy cô la xong chúng nó càng vứt vào nhiều giấy hơn, lửa táp lên một cái thật to, chúng nó quay qua lêu lêu cô cái rồi bỏ chạy, cô chép lưỡi cái rôi lấy cây dập mấy cái vào cho tắt lửa, cô ngồi đó thở dài cái rồi nhìn theo lũ trẻ, chúng nó nhìn ra rôi nói to
"Đi vào nhà đi, cái chị đó sẽ bắt chị đi đó, nhanh lên!"
"Chị nào?"
Cô vừa hỏi vừa lấy nhánh cây khêu vào đống than, cô thấy trong đống than ấy là một mảnh vải còn chưa cháy hết, cô lấy cây dích nó lên rồi nhìn, tự nhiên gió thổi cái mảnh vải đó bay lại vào đống lửa, cháy một phát nữa thành tro
Tuy nó đã cháy hết nhưng cô vẫn kịp nhìn thấy, mảnh vải đó là mảnh vải nằm trên bộ y phục hồi sáng bà Hậu đem từ nhà ông Lê về, có lẽ tiểu thư ấy muốn lấy lại nên xui cho tụi nhỏ đốt đi hay sao ấy, cô quay qua nhìn xung quanh sân một lượt rồi đứng dậy
Cô vươn vai một cái rồi bước vào nhà, cô quay ra nhìn thêm một lần nữa mới bước vào luôn
Sớm tinh mơ hôm sau bà Hậu đã đứng bên ngoài đập cửa âm âm, bà gấp gáp vừa đập vừa hét
"Hoài Thục, Hoài Thục à, mau lên!"
Cô lăn qua lăn lại rồi mở mắt ra, cô ngồi dậy rồi ra ngoài mở cửa, dụi mắt một cái ngáp dài dựa người vào cửa
"Có chuyện gì mà sáng sớm bà đã đập cửa ầm ầm thế?"
Bà nhíu mày nhìn cô cái rồi nói
"Tiểu thư nhà ông Lê chết rồi! "
Cô mở mắt to ra cực độ, cái ngáp giữa chừng cũng bị đứng lại, cô nhìn bà một cái thận trọng rồi hỏi lại
"Bà nói gì cơ?"
"Tiểu thư Huệ chết rồi! "
Cô nghe xong thì chợt buông thống tay xuống, cô lắp bắp hỏi
"Tại sao lại chết?"
"Sáng nay có người đi đánh cá sớm phát hiện xác cô ấy mắc vào lưới đánh cá, mới đây thôi!"
"Làm sao bây giờ? Mới hôm qua đây thôi tại sao cô ấy lại chết?"
Bà Hậu lắc đầu, bà nhìn cô một cái cẩn trọng rồi nói
"Có khi nào... "
Cô nhìn ánh mắt bà sau đó đã nói
"Có khi nào người đứng phía sau tiểu thư Huệ đã ra tay gϊếŧ người diệt khẩu không? "
Bà Hậu liên gật đầu, bà quay qua nói
"Chỉ có khả năng đó, tiểu thư đó sẽ không vì vài ba câu đã kích của chúng ta mà tự tử đâu!"
"Thay y phục, đợi nhà họ đến thì chúng ta đi, hôm qua chúng ta còn buộc tội cô ta, hôm nay cô ta chết, chắc chắn chúng ta sẽ bị liên lụy!"
"Thật là...còn chưa tìm ra được chứng cứ kia mà, người chết rồi thì là người vô tội, bây giờ nhất định mọi người sẽ quay mũi dao về hướng của chúng ta mất!"
Cô nói xong thì gấp rút đóng cửa lại, vào nhà thay y phục ra, lát sau đã nghe thấy tiếng xe ngựa chạy âm ầm ngoài cửa, bà Hậu nói vào
"Họ tới rồi!"
Vừa nói xong cái râầm cô đã mở cửa ra, cô nhìn ra thì bắt đầu cúi đầu chào, bà ấy cô nhận ra, là vợ của ông Lê, bà ấy điềm đạm mời cô và bà Hậu lên xe, dọc đường bà chẳng hỏi gì, chỉ nói đúng một câu
"Cái Huệ nó hối hận vì nó đã dại đột hại cái Hoa, khiến cái Hoa chết trong uất ức, nên nó nhảy sông tự vẫn, hôm nay rạng sáng thì người ta thấy xác nó mắc vào lưới, mong cô Hậu đến xem, làm ma chay cho cái Huệ, mong tiểu thư đây và bà giữ bí mật giúp nhà tôi, chúng tôi chỉ nói với mọi người trong nhà là cái Huệ nó ra sông chơi thì vô tình bị té, chứ chưa nói gì, cũng không muốn quan đến nhà, bà và tiểu thư xin hãy giữ kín chuyện này!"
Cô vừa nghe xong đã quay mặt qua nhìn bà Hậu, bà gật đầu rồi nhìn cô, cô cũng gật đầu đồng ý với bà Lê
Lúc tới nhà thấy cái quan tài đặt giữa nhà, hình như xác tiểu thư ấy đã được đặt vào rồi, cô nhìn qua bà Hậu cái, thấy bà đi quanh cái quan tài mấy vòng, còn thấy bà dùng tay búng mấy cái vào cái quan tài, bà nhìn qua cô rồi kéo cô ra chỗ khác nói chuyện
"Tiểu thư ấy vẫn chưa chết!"
Cô vừa nghe tới đây đã quay mặt lại nhìn cái quan tài, cô trợn mắt lên rồi hỏi giọng run rẩy
"Bà nói..."
"Tiểu thư ấy chưa chết đâu! Nếu tôi đoán không lâm, có thể nhà này định chôn sống thêm một người nữa! "
Cô lấy tay che miệng lại, kinh hãi tột độ, cô liếc quanh coi có ai nghe lén không, chợt quay lại run run hỏi
"Tại sao bà biết?"
"Tôi gọi hồn tiểu thư ấy lên xem nhưng không gọi được, nếu tiểu thư ấy chết rồi thì tôi sẽ ngửi thấy mùi tử thi và cảm nhận được, nhưng tôi đã đi qua đi lại mấy lần, hoàn toàn chỉ cảm nhận được một mùi duy nhất! "
"Mùi gì...?"
"Mùi của tiểu thư Hoa, nhưng mà, là ở trong quan tài của cô Huệ?"
"Chẳng lẽ họ tráo đổi xác người sao?"
Bà Hậu liên lắc đầu, bà thận trọng hết mức có thể, nói rất nghiêm túc
"Không, họ muốn chôn hai người cùng một quan tài"
Cô nghe mà như sét đánh ngang tai, cô nuốt nước bọt cái rồi lau mồ hôi
"Sao bà nghĩ như vậy? "
"Tôi có gõ tay vào quan tài, tôi cảm thấy nó rất lạ, nó to và cao, tôi nghỉ ngờ nên kiểm tra thử, quan tài có hai lớp, lớp trên lớp giữa và lớp dưới!"
Cô liên liếc qua cái quan tài thì óc cục đã nổi lên như cám, cô ấp úng rồi nói
"Không phải vì hôm qua chúng ta nói tiểu thư Huệ là hung thủ nên nhà họ liên quyết định chôn sống cô ấy theo cô Hoa để tạ tội đó chứ?"
"Chúng ta chỉ là người ngoài, họ là người nhà, họ là người tiếp xúc với hai tiểu thư đó nhiều hơn chúng ta, họ nhất định hiểu tính cách của hai người họ, chúng ta còn biết chính xác tiểu thư Huệ vì ganh ghét chị mình nên ra tay độc ác như vậy, nhà họ chẳng lẽ không biết, với lại, nuôi một người có tâm địa độc ác như vậy trong nhà sẽ khiến họ không yên tâm, triệt sớm tránh đêm dài lắm mộng mà thôi!"
"Họ muốn trừng phạt cô Huệ bằng cách mà chính cô Huệ đã làm với cô Hoa, họ còn lợi dụng chuyện này để dấu luôn xác cô Hoa cùng chung quan tài của cô Huệ, họ... Vẫn không để người ngoài biết chuyện cô Hoa bị chơi ngải mà chết oan!"
Bà Hậu gật đầu bà nói tiếp
"Nhà họ là bá hộ lớn, danh tiếng rất lớn, chuyện hôm qua chúng ta đã biết nên hôm nay họ đích thân mời chúng ta qua đây chứng kiến, nhằm ngu ý cô Huệ đã chết, mang mối bị đứt, và họ nhắc khéo chúng ta đừng nhúng tay vào nữa! "
Cô gật đầu, cô hiểu, liền nói thêm
"Bà Lê còn đích thân dặn dò chúng ta giữ bí mật, nếu chúng ta không phải người nhà họ Hoàng...e rãng chúng ta đã không thấy được mặt trời hôm nay!"
Cô nói với giọng điệu rùng mình kinh sợ, đúng là nhà có danh tiếng càng lớn càng muốn giữ danh tiếng lớn đó được trong sạch, nếu ai động vào nhà họ, có lẽ đã ngậm mồm mãi mãi rồi, họ biết cách làm dịu đi cơn giận dữ của tiểu thư Hoa, họ trừng phạt Huệ như cách Huệ đã hại Hoa, rồi họ lại lấy cớ Huệ bị té sông làm cái cớ, thật chất, họ sợ cô và bà Hậu tìm ra người đứng phía sau cái chết của Hoa, sợ người ngoài dậy sóng bàn tán nhà họ, sợ người ta nói nhà họ trang đấu lẫn nhau, nội bộ chia rẻ, đúng là cao tay, cô còn không thể tin nổi, họ lại ra tay nặng như vậy, lời nói của bà Lê trên xe ngựa lúc nãy được coi như là một lời cảnh báo, đừng tìm hiểu nữa chỉ khiến thiệt thòi về thân mà thôi
Trưa đó nhà họ quyết định hỏa táng quan tài cô Huệ luôn, cô nhìn theo cái quan tài mà óc ác nổi lên cuồn cuộn, cứ nghĩ cô Huệ tỉnh dậy thấy mình nằm trong quan tài, phía trên hay phía dưới là xác của cô Hoa nằm cạnh, cảm giác năm chung quan tài với người chết, còn bị nghẹt thở đến chết, tay chân cào cấu vào quan tài trong tuyệt vọng, sau đó thì dần chết đi
Nhà họ Lê mang quan tài ấy ra một bãi đất trống, tuyên bố sẽ hỏa thiêu, cô và bà Hậu có đi theo, có chứng kiến cảnh đó, bà Hậu vừa bấm tay vừa nhìn lên bầu trời
"Cô ấy vẫn còn sống! "
"Ôi không! "
Lửa đã cháy bùng lên, vừa hoảng loạn vừa nghẹt thở, và bây giờ là bị thiêu sống, thật là một sự trừng phạt tàn nhẫn, cô nhìn vào đám lửa đó thì chợt nói nhỏ
"Nhà họ thật chu đáo, hỏa thiêu thì cho dù có 2 xác trong đó, khi tàn tro cũng chỉ có một nhúm cốt tàn, thân không biết quỷ không hay! Sau này cũng không sợ bị người ta phát hiện 1 quan tài chứa hai xác!"
"Đúng vậy, chỉ trách cô Huệ quá đại dột, đi học thuật bậy bạ hại người, sự trừng phạt này cho dù có tàn nhẫn thì cũng là cô ấy tự chuốc lấy, chẳng thể trách ai, có qua có lại, có nhân có quả, lúc làm việc ác hãy nghĩ đến một ngày nào đó, cái ác nó nó vận vào người mình, họ làm vậy sẽ giúp oán khí của cô Hoa dịu đi, chắc sau này cô ấy không tìm đến cô nữa đâu! Cái bộ y phục hôm qua tôi lấy của cô ấy cho cô mặc, cô đốt trả cô ấy đi!"
"Đã cháy từ hôm qua rồi, lũ trẻ nó lấy đốt của tôi rồi! "
Vừa nói cô vừa nhìn vào cái đóm lửa táp vào gỗ quan tài kêu tách tách, đứng đó mấy giờ đồng hồ nhìn xem, cảm giác sẽ thế nào nếu bị thiêu sống nhỉ, ôi thật là không tưởng nối, quá khủng khiếp
Lát sau lửa tàn, người ta chuẩn bị hốt cốt vào hũ, tự nhiên nó nổi lên một cơn lốc xoáy, xoáy cuốn hết tất thảy tro bụi và tro cốt, cuốn hết xuống sông, chẳng ai hốt được cái gì, nhà họ Lê cũng không tỏ vẻ gì thương tiếc buồn rầu, hôm ấy hết việc nên cô cũng về, cái chuyện cô Hoa bị chơi ngãi, cô Huệ bị thiêu sống đã bị chìm vào giấc ngủ, chẳng ai hay biết, có hay biết thì cũng không dám nói ra, vậy là xong, hai kiếp người con gái trẻ, ở tuổi 15 và 16, họ đã dừng lại mãi mãi, tình yêu, tất cả vì đố ky nhau, tất cả vì sự tham lam, họ tự gϊếŧ nhau rồi.