Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói chuyện một hồi, rốt cuộc mọi người cũng tạm thời hỏi hết những thắc mắc của mình, mà lúc này vừa vặn mọi người cũng đi đến điểm cuối của đường hầm. Lấy Nguyệt Thống dẫn đầu, mọi người lần lượt bước qua cánh cổng, cho đến khi người cuối cùng cũng bước qua thì cánh cổng liền khép lại rồi biến mất.
Nhóm Âu Dương Bội ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh để tìm hiểu về hoàn cảnh mà mình đang ở ngay lúc này, nhận ra nơi mà bọn họ đến là một căn phòng cực kỳ lớn, trông khá giống như phòng hội nghị của một tòa cung điện nguy nga tráng lệ. Màu chủ đạo của căn phòng này là trắng và vàng kim. Căn phòng được chống đỡ bởi mười cột trụ to lớn, trên đó điêu khắc nhiều loại hoa văn khác nhau. Một mặt tường của căn phòng là cánh cửa đôi lớn, hai bên vách tường là một hàng các cửa sổ đều đang bị rèm che khuất hoàn toàn. Đối diện với cửa phòng xếp bảy ngai vàng uy nghiêm, trong đó ngai vàng ở vị trí chủ vị có màu vàng kim, cũng là ngai vàng duy nhất có kiểu dáng hơi khác một chút so với sáu ngai vàng còn lại. Ở phía dưới ngai vàng ấy là sáu ngai vàng xếp đều thành hai hàng, lần lượt mang màu cam đỏ, hồng, lục, lam, nâu và trắng.
“Đây là phòng hội nghị của bảy vị thần tối cao,” Nguyệt Thống giải thích, thần sắc lộ ra vẻ hoang mang lo âu, “Nhưng sao nó lại có bộ dạng này chứ? Bọn họ lại đi đâu hết rồi?”
Kể từ khoảnh khắc anh kích hoạt đài phun nước, bọn họ đáng lẽ phải cảm ứng được rồi mới đúng. Nhưng tại sao lại không hề có ai ở nơi này để đón các anh vậy? Chẳng lẽ… bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi?!
“Bởi vì chúng ta phải che giấu tai mắt của phe Hắc Ám.”
Một giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên khiến cho mọi người giật thót. Cả đám lập tức khẩn trương, cảnh giác làm ra tư thế phòng bị nhìn về nơi phát ra tiếng nói.
Từ phía sau một trụ cột, một bóng người nhanh chóng bước ra, là một người phụ nữ. Bà có mái tóc màu đen tuyền được búi gọn ở sau đầu, đôi mắt đen thẳm nhưng lại hơi ánh lên ngân quang. Giữa trán bà là một sợi dây bạc, trên đó đính ba viên đá đen có ánh sáng bạc ngầm lưu chuyển. Y phục mà bà đang mặc là loại váy dài đến chân làm từ chất liệu mềm mại giống như lụa tơ tằm thượng hạng có màu trắng ngà. Theo mỗi bước chân của bà, làn váy khẽ lay động, tựa như ánh trăng mềm mại xuyên thấu qua màn đêm tối tăm.
“Mẹ!!” Vừa nhìn rõ người đến là ai, Nguyệt Thống đã xúc động hô lên, chạy ùa về phía bà.
Nguyệt Thiều Vy dịu dàng cười, giang hai tay đón lấy anh, nhẹ xoa đầu anh ôn nhu từ ái nói, “Tiểu Thống vất vả rồi.”
Nguyệt Thống ở nơi hõm cổ bà lắc đầu nguầy nguậy, hiếm khi làm nũng nói, “Không vất vả, so với mọi người con vẫn nhẹ nhàng lắm.”
Nguyệt Thiều Vy lộ ra nụ cười ảm đạm, vỗ nhẹ lưng anh, “Ngoan, bình tĩnh nào. Để mẹ nói chuyện với các nhi thần.”
Nhắc đến chuyện nghiêm túc, Nguyệt Thống liền vội vàng chấn chỉnh lại tâm trạng của mình, buông bà ra. Nguyệt Thiều Vy bước đến trước mặt mọi người, ánh mắt dịu dàng nhìn một lượt cả nhóm, khi nhìn đến Thần Phong và Thần Nhã Hân thì chợt dừng lại.
Lần đầu tiên gặp thần, mọi người ai cũng đều căng thẳng khẩn trương cả, đặc biệt là hai anh em Thần gia. Lúc này còn bị bà chú ý đến, lông tơ khắp người họ nhất thời đều dựng đứng hết lên. Mấy người còn lại cũng phát hiện ra ánh mắt của bà, Âu Dương Bội chợt siết chặt lấy bàn tay Thần Phong để trấn an anh, còn Phong Minh Nhật thì vô thức khẽ nghiêng người, che chắn Thần Nhã Hân ở phía sau.
“Tại sao lại dư hai người? Là nhân loại sao?”
Nguyệt Thống lên tiếng giải thích thay mọi người, “Hai người họ là Thần Phong và Thần Nhã Hân, Hoàng tử và Công chúa của Andalasia. Bọn họ là bạn của tụi con khi ở nhân giới, bởi vì lo lắng cho tụi con nên đã lén xông vào đường hầm không gian, theo bọn con lên đây.”
“Họ Thần sao…” Nguyệt Thiều Vy khẽ lẩm bẩm, sau đó thở dài, tiếc nuối nhìn hai người họ, “Chúng ta hiện tại không có dư thần lực để mở đường hầm không gian đưa các ngươi trở về. Lát nữa các ngươi không cần manh động, cố gắng giữ mạng để còn trở về.”
Trong lời nói của bà không hề mang theo chút gì khinh thường hay trách móc, ngược lại chỉ có thương cảm và lo âu, cho số phận của hai người họ và cũng cho số phận của chính bọn họ.
Quay sang nhìn bảy người còn lại, Nguyệt Thiều Vy ngắn gọn giới thiệu, “Chào các con. Ta là Nguyệt thần Nguyệt Thiều Vy, các con có thể gọi ta là dì Nguyệt. Các con đến rất đúng lúc. Phụ thần mẫu thần các con hiện đang gặp nguy hiểm, chỉ có các con là có thể cứu bọn họ. Đi theo ta đi.”
Tuy rằng chưa từng gặp mặt cha mẹ ruột bao giờ, khi nghe được tin tức này, bọn họ vẫn không khống chế được mà lo lắng không thôi. Trái tim bọn họ như thắt lại, sắc mặt mọi người ngưng trọng, trầm mặc gật đầu.
Nguyệt Thiều Vy nâng tay lên, đang định làm phép thì đột nhiên, ở trong một góc tối của căn phòng, một âm thanh yếu ớt vô lực bỗng cất lên.
“Từ từ đã…”
Ai cũng đều không ngờ rằng trong phòng vẫn còn một người nữa, giật thót tim quay phắt nhìn sang nơi đó. Nguyệt Thiều Vy cẩn trọng khẩn trương che chắn ở phía trước mọi người, trong lòng thầm suy đoán không biết kẻ đến là ai, vì vậy mà cũng không nhìn thấy được vẻ mặt biến hóa của nhóm hậu bối phía sau mình.
Giọng nói kia, tuy rằng vừa nhỏ vừa khàn, mười người Âu Dương Bội vẫn không khó khăn gì mà nhận ra được ngay chủ nhân của nó là ai. Ánh mắt bọn họ lóe lên sự phẫn nộ, nhưng riêng Hỏa Huệ Lan thì tại nơi đáy mắt lại còn có thêm cả một tia dao động mờ nhạt thoáng qua.
“Ám Khang! Ngươi cút ra đây cho ta!” Tình Băng tức giận hét lên.
Nguyệt Thiều Vy vừa nghe được cái tên kia liền giật mình, giây sau ánh mắt liền ám trầm xuống, lộ ra tia lạnh lẽo thấu xương.
“Ám Khang! Ngươi thế mà dám xuất hiện ở đây!! Ngươi chủ động bước ra hay là muốn để ta tự đến lấy mạng ngươi?”
“Ta sẽ bước ra…” từ nơi góc phòng tối tăm không thể thấy rõ bóng dáng kia, giọng nói ấy lại vang lên, “Nhưng đừng động thủ… ta— có lời muốn nói…”
Không biết là hắn lại tính toán cái gì, hay do bọn họ có vấn đề, nhưng không hiểu sao bọn họ lại có cảm giác như Ám Khang đang phải trải qua một chuyện gì đó rất kinh khủng hoặc đau khổ vậy. Cho nên giọng nói của hắn mới nặng nề và tràn đầy sự kìm nén đến như vậy, ngứt quãng từng nhịp một.
“Không động thủ?! Ngươi nằm mơ! Vẫn là để ta tự đến lấy mạng ngươi đi!” Nguyệt Thiều Vy phẫn hận nghiến răng, một bên biến ra nguyệt ảnh câu liêm, một bên bước nhanh về phía phát ra tiếng nói.
Nhưng đúng lúc này, Âu Dương Bội và Hỏa Huệ Lan lại đột nhiên vươn tay ra ngăn cản bà.
“Dì Nguyệt, từ từ đã.”
“Dì Nguyệt, khoan đã.”
Vừa thốt ra lời, hai người họ đã ngạc nhiên nhìn đối phương, không nghĩ đến đối phương cũng làm ra hành động giống mình.
Nguyệt Thiều Vy bị ngăn cản thì tức giận nhìn bọn họ, “Các con muốn làm cái gì? Các con cũng đâu phải không biết, hắn chính là Ám nhi thần! Là con của kẻ đã phản bội lại bảy vị thần tối cao!”
Âu Dương Bội vội vàng giải thích, “Dì Nguyệt, con biết, nhưng qua những lần giao chiến với hắn ở nhân giới, con đã chú ý đến hắn vẫn luôn có điều gì đó rất mâu thuẫn. Cụ thể là cái gì thì con cũng không nói rõ được, nhưng mà nếu hắn đã có chuyện muốn nói với chúng ta, bên ta lại có nhiều người như vậy, con nghĩ chúng ta cứ nghe hắn nói trước rồi lại quyết định cũng không muộn.”
Hỏa Huệ Lan nghe cô giải bày, mi mắt hơi cụp xuống, chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng tình, cũng không nói gì thêm.
Thật ra nguyên nhân cô ngăn cản Nguyệt Thiều Vy không giống như Âu Dương Bội. Cô không suy nghĩ được nhiều như vậy. Cô chỉ là… không hiểu sao lại không nỡ mà thôi.
Ở trong đoạn ký ức bị phong ấn ấy, cô không chỉ thấy được cha mẹ, các vị thần khác, mấy người Âu Dương Bội, mà còn thấy cả anh, Ám Khang.
Có lẽ vì là thần nên dù lúc đó cô chỉ là trẻ sơ sinh, cô lại vẫn nhớ rất rõ. Anh khi đó chắc chỉ mới có ba bốn tuổi mà thôi, thế nhưng ngày nào cũng đến tìm cô cùng chơi đùa. Cho dù mấy người Âu Dương Bội cũng có mặt ở đó, anh lại chỉ thích tìm đến chỗ cô mà thôi. Cho dù tính khí cô nóng nảy, anh lại vẫn cười toe toét cầm đồ chơi lên để dỗ cho cô vui, hoặc là dùng phép thuật để chọc cho cô cười.
Thậm chí, cô vẫn còn nhớ rõ như in đoạn hội thoại giữa anh và các vị thần khi ấy.
Hỏa thần thấy anh chỉ chơi cùng cô, có một lần đã không nhịn được trêu hỏi, “Khang Nhi, sao con lại chỉ chơi cùng Lan Nhi vậy?”
“Tại vì em gái mới dễ thương, em trai không dễ thương!”
Quang thần, Tình thần và Thủy thần cùng cười vang, cũng hùa vào trêu chọc anh, “Tiểu Bội, Băng Nhi và Tiểu Dã cũng là em gái của con mà?”
“Nhưng Lan Nhi dễ thương nhất! Con chỉ thích chơi cùng Lan Nhi thôi! Sau này Lan Nhi lớn lên con sẽ dẫn Lan Nhi đi chơi!”
Nụ cười của anh khi nói câu ấy chân thành bao nhiêu, cũng đơn thuần bao nhiêu.
Anh là người đầu tiên không có quan hệ gì với cô nhưng lại chiều chuộng và bao dung cô đến vậy, không phải vì bất kỳ lý do gì, chỉ là vì anh thích như vậy mà thôi, dù rằng khi đó cả hai đều chỉ là những đứa trẻ con.
Cho nên, cô không nỡ để Nguyệt Thiều Vy ra tay. Có lẽ, anh có nỗi khổ gì đó. Có lẽ, trong chuyện này vẫn còn góc khuất nào đó. Dù sao thì Âu Dương Bội cũng thông minh đến vậy, trực giác còn tốt đến vậy, suy đoán của cô hẳn là sẽ không sai đâu…
Cho dù cuối cùng tất cả chỉ là kế lừa gạt của anh mà thôi, vậy thì ít nhất, cũng hãy để cô hoàn toàn mất hết hy vọng đi.