Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiểu khu Minh Châu cảnh sắc ưu mỹ, hoàn cảnh khiến người ta hài long, là một tiểu khu xa hoa, sang trọng. Bởi vì xung quanh giao thông tiện lợi, có mạng lưới giao thông công cộng dày đặt, vị trí tốt, có thể nói là tấc đất tấc vàng.
Căn hộ Cố Khái Đường đứng tên ở tầng mười, ánh sáng chan hòa, ba phòng hai sảnh, diện tích hơn hai trăm mét vuông.
Cố Khái Đường không thể nói là giàu có. Ba mẹ đều là nhân viên văn phòng, em gái đi làm ở công ty, nhà không có người nào bị bệnh nặng cần bỏ nhiều tiền chạy chữa. Cho nên đây là một gia đình thu nhập bình thường. Theo tiền lương của bọn ho, mua một căn hộ lớn như vậy, coi như phân nửa diện tích phỏng chừng cũng phải trả góp một quãng thời gian không ngắn.
Nhưng phòng này cũng không phải trả góp.
Bởi vì lúc di dời đi nơi khác thì được bồi thường.
Cố Khái Đường đi quá nhanh, chẳng bao lâu Đậu Tranh liền phát hiện không thể đuổi kịp. Y vội vã ôm lấy Tiễu Dã, đuôi nhanh về phía trước.
Lúc nãy ăn cơm khí lạnh nhiều còn không có phát hiện, bây giờ vào trong thang máy khép kín, Cố Khái Đường liền nghe thấy mùi trên người Đậu Tranh.
Cố Khái Đường được giáo dục rất tốt, nghĩ đến đủ loại chuyển xảy ra hôm nay, cũng không nhịn được khuyên: "Cậu,... sau khi về nhà thì tắm rửa kỹ một chút."
Cố Khái Đường nhớ tới sáng nay Đậu Tranh mắng người ta "Mắc mớ gì tới mày" ngôn từ lưu manh như vậy, có chút lo lắng Đậu Tranh sẽ thẹn quá hóa giận động thủ đánh hắn.
Người sống tạm bợ như Đậu Tranh, chuyện gì làm không được?
Bất quá có lẽ cũng hiểu được đạo lý "người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu", hình ảnh phản chiếu trên tấm gương trong thang máy cho Cố Khái Đường thấy được Đậu Tranh cúi đầu, mặt và cổ đỏ bừng, cũng không nói gì.
Y chỉ là ôm Tiễu Dã vào lòng, thật chặt.
Bởi vì bị Cố Khái Đường nói, sau khi về nhà Đậu Tranh sắp xếp chút đồ đạt, trực tiếp từ trong ba lô lấy ra hai bộ quần áo, liền đi tắm.
Đàn ông không giống như phụ nữ luôn sạch sẽ, huống hồ Đậu Tranh ngồi xe lửa thời gian dài như vậy, làm sao có điều kiện tắm rửa. Cố Khái Đường muốn chỉ dẫn thì cũng phải chờ y sắp xếp xong đã. Ở tình huống Đậu Tranh không có điều kiện như vậy, loại thoạt nhìn như khuyên bảo thiện ý, kì thực càng giống chỉ trích.
Ngày sau Cố Khái Đường nhớ tới đều có cảm giác mình cố ý nhắm vào con người Đậu Tranh.
Đậu Tranh đem Tiễu Dã tiến vào phòng tắm, Cố Khái Đường liền ở bên ngoài xem sách, qua khoảng năm phút, nghe được một tiếng mở cửa phòng tắm, chỉ thấy Đậu Tranh cả người ướt dẫm, lộ ra một phần thân thể để trần, lớn tiếng hỏi: "... làm sao mở nước nóng?"
"..."
Cố Khái Đường từ trên ghế salon đứng lên, để sách xuống tiến vào phòng tắm.
Đậu Tranh như là nhớ tới điều gì, đột nhiên xoay người, chờ Cố Khái Đường đi vào thì đã mặt xong áo.
Y không có lau người, cho nên quần áo trên người đều ướt, bó chặt ngực, đường cong cơ thể lộ ra không sót cái gì. Cố Khái Đường không rõ y tại sao lại mặc đồ vào, mà không tranh thủ mặc quần lót.
Cố Khái Đường cũng không có hỏi, giơ ngón tay lên, hắn nhìn phòng tắm bị cha con Đậu Tranh làm cho hỏng bét, tính tình tốt không nói gì. Cố Khái Đường chỉ chỉ chốt mở, nói: "... Cái này chính là chốt mở. Muốn nước nóng thì hạ xuống, kéo sang trái."
Đem công năng cơ bản nói rõ, Cố Khái Đường liền thấp giọng lặp lại vài câu, nghe Đậu Tranh không hỏi nữa, đợi một hồi, hắn liền bước ra.
Nghe tiếng đóng cửa, Đậu Tranh chân trần đứng nơi đó, nhãn thần có chút phức tạp dừng ở cửa phòng tắm.
Cho đến khi Tiễu Dã ngồi trong bồn gọi nhỏ: " Ba ba."
Đậu Tranh mới phản ứng được, y đáp lại, mở chốt ra, nước vẫn như trước lạnh như băng chảy qua mặt y, Đậu Tranh nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Hai cha con bọn họ đi ra đã là một giờ sau, Tiễu Dã tắm rửa đến gương mặt đỏ bừng, chạy nhanh ra khỏi phòng tắm. Bé con hít vào không khí mới mẻ bên ngoài.
Mở cửa mang theo hơi nóng ra ngoài. Cố Khái Đường đã chuẩn bị dọn dẹp phòng tắm lộn xộn bát nháo, nhưng lúc hắn mang áo ngủ đi vào thì phát hiện phòng tắm được chà đến sạch sẽ, ngay cả bồn tắm cũng được cọ rửa đến sạch giống như ống nghiệm trong phòng thí nghiệm.
Cố Khái Đường nhìn giá đề đồ gọn gàng, hắn hồi tưởng chính mình có hay không nói ra vài lời ám chỉ.
Không tin Đậu Tranh chủ động làm công việc quét tước này. Dù sao trong mắt Cố Khái Đường, Đậu Tranh vẫn là một người đàn ông có thể bạ đâu tiểu đấy.
Thời gian hơi trễ, Cố Khái Đường tắm phân nửa, Đậu Tranh đột nhiên đẩy cửa vào, nói: "Hải Đường, Tiễu Dã buồn ngủ, tôi dẫn nó đi đánh răng trước."
Thanh âm của y quanh quẩn trong phòng tắm. Cố Khái Đường trầm mặc một hồi.
Lúc ở nhà khi hắn tắm sẽ không có ai trực tiếp tiến vào, nên hắn cũng không có thói quen khóa cửa. Hiện tại loại tình huống này Cố Khái Đường không biết thế nào phản ứng, có cần lấy khăn tắm che lại hay không? Ngẫn lại vẫn là thôi đi, hắn xoay người, nhanh chóng rửa bọt xà bông trên đầy, lạnh giọng nói: "Tùy ý."
Đậu Tranh nuốt nước bọt, nói: "À, tôi không biết cái nào là bàn chải đánh răng của mình."
Gân xanh bên cạnh huyệt thái dương của Cố Khái Đường giật giật, hắn trầm mặc hai giây, biểu thị mình cũng không có vui vẻ, sau đó nói: "Màu trắng là của tôi, cái bên cạnh là của cậu. Không biết Tiễu Dã sẽ tới nên tạm thời chưa sắm. Làm phiền cậu đến siêu thị mua."
Đậu Tranh để Tiễu Dã dùng bàn chải của mình, chải xong, hỏi: "Khăn mặt thì sao?"
"... Màu trắng của tôi, của cậu màu xanh nhạt."
Nói xong Cố Khái Đường cấp tốc chà rửa thân thế, bước ra khỏi bồn tắm, cầm cái khăn lông bắt đầu lau người.
Đậu Tranh không yên lòng giúp Tiễu Dã rửa mặt, Cố Khái Đường còn chưa lau người xong thì y đã rửa xong mặt cho Tiễu Dã. Đậu Tranh mở cửa phòng tắm cho Tiễu Dã trở về phòng mình xong, liền đứng nơi nó. Y nhìn qua cái gương phòng tắm, ngắm cánh tay rắn chắc, lưng thẳng tắp, hai chân thon dài của Cố Khái Đường.
Đậu Tranh nghĩ thân thể mình giống như bị cái gì đó lay động, khiến y rùng mình một cái, cánh tay nổi lên một tầng da gà. Đậu Tranh vội vã đen bàn chải đánh răng bỏ vào trong miệng, che dấu chính mình khẩn trương.
Y còn muốn nói với Cố Khái Đường gì đó, nhưng Cố Khái Đường đã nhanh chóng mặc quần lót, tóc còn chút nước liền đi nhanh ra khỏi phòng tắm.
Đậu Tranh sửng sốt, nhìn hướng Cố Khái Đường đi, an ủi chính mình Hải Đường chỉ là quá nóng.
Cố Khái Đường đem quần áo cầm ra, ở phòng khách mặc.
Đối với Tiễu Dã mà nói giờ đã khuya lắm rồi, nhưng Cố Khái Đường thì chưa tới thời gian ngủ.
Sau khi Cố Khái Đường học thạc sĩ, sách cần xem có một đống lớn, việc này với sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp hoàn toàn không giống. Sinh viên đại học giống như là phổ cập tri thức cơ sở, rồi đến giai đoạn nghiên cứu sinh mới bắt đầu học chuyên sâu, nhưng không hề xa rời thực tế, thường cần phải nghiên cứu chính xác.
Mà loại kiến thức tích lũy này, cần tra cứu thời gian dài cùng với số lượng lớn tài liệu. Cố Khái Đường dùng nửa tiếng đến một tiếng đồng hồ mỗi ngày xem thống kê, tài liệu cập nhật trên trang web của chính phủ, chậm rãi quen với loại thay đổi này.
Đậu Tranh từ phòng tắm đi ra, đến phòng ngủ của Tiễu Dã xem, đắp chăn cho con, sau đó lẳng lặng đến trước cửa phòng ngủ của Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường chỗ ngồi là đưa lưng về phía cửa, hơn nữa đang làm việc hết sức chuyê chú, nên không nghe tiếng bước chân của Đậu Tranh. Nếu không có tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt suy nghĩ của Cố Khái Đường, hắn phải để kính mắt xuống ra mở cửa, thì không biết Đậu Tranh còn muốn đứng đó bao lâu.
Cố Khái Đường vừa đứng lên liền thấy Đậu Tranh dựa vào cửa phòng mình, không chớp mắt nhìn sau lưng hắn, không khỏi sửng sốt. Cố Khái Đường hỏi: "Sao không đi vào?:
Đậu Tranh giả vờ bình tĩnh nói: "Cũng không có chuyện gì... nhìn cậu bận như vậy nên không lên tiếng."
Cố Khái Đường gật đầu, cũng không nghĩ nhiều. Hắn nhanh chóng lướt qua Đậu Tranh, đi tới huyền quan mở cửa, phát hiện ở trước cửa là thím nhà ở tòa nhà đối diện.
Bà thím họ Vương, ước chừng năm mươi tuồi, là tuổi tương đương với ba mẹ Cố Khái Đường, chồng mấy năm trước bệnh nặng qua đời. Quen với Cố Khái Đường là vì con gái bà là đàn em của Cố Khái Đường trên trường, hai người đều cùng học một trường. Thời gian dài nên quen biết.
Cố Khái Đường tuy rằng có nhà ở tiểu khu Minh Châu nhưng bình thường học tập bận rộn, cũng hông có về. Nghe nói Cố Khái Đường mang cậu đến, thím Vương liền ban đêm tới thăm.
Bà nói: "Tiểu Cố à, sao rồi, đồ đạt dọn dẹp xong chưa?"
Cố Khái Đường gật đầu, đưa tay nhận lấy túi hoa quả trên tay người phụ nữ.
Thím Vương vui vẻ ra mặt nhìn Cố Khái Đường. Kể từ khi biết con gái mình đối với người này có hảo cảm, bà nhìn Cố Khái Đường ngày càng thuận mắt, người con cả nho nhã anh tuấn, biết lo cho gia đình khiến thím Vương hài lòng cực kỳ.
Cố Khái Đường rũ mắt, khách khí nói: "Còn chưa thu dọn xong, có chút bẩn."
"... Không sao, " Thím vương vừa nói chuyển, mái tóc xoăn đều rung rung: "Thím giúp con thu dọn. Đàn ông mà, làm sao làm loại chuyện tỉ mỉ như vậy chứ? Tiểu Cố, con chừng nào thì tìm đối tượng..."
Thím Vương nói, vừa quay đầu lại liền thấy Đậu Tranh đứng trong phòng khách sắc mặt không vui vẻ gì, sửng sốt một chút, bà hỏi: "... Cậu chính là cậu của Tiểu Cố đấy à?"
Đậu Tranh gật đầu, hé mắt không nhìn thím Vương đứng đối diện.
Cố Khái Đường mời thím Vương ngồi trên ghế salon, sau đó đi đến phòng bếp rửa trái cây, lấy đồ uống cho khách.
Sau đó Cố Khái Đường nghe thấy trong phòng khách truyền đến tiếng cãi vả lớn, đồng thời càng có xu thế nghiêm trọng.
Cố Khái Đường thật sự không nghĩ được Đậu Tranh có thể cùng một người hơn năm mươi tuổi tranh cãi. Hắn vội vã rời phòng bếp, xem xem đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy hai người ngồi hai bên sô pha, thím Vương nói: "Cái đứa nhỏ này, sao lại không biết phép tắc như vậy?"
"Phép tắc cái gì?" Đậu Tranh giận dữ nói: "Đây là nhà tôi! Chừng nào tới lượt bà nói chuyện phép tắc?"
Thím Vương nói: "Tôi cũng không phải ý đó. Tôi là nói cậu không hiểu chuyện, cậu nhỏ giọng chút được không?"
Đậu Tranh như động vật rướn cổ lên, như đốt pháo mà nói: "Tôi không đấy!"
Khi mới đón Đậu Tranh, bởi vì trạm xe lửa ồn ào, Cố Khái Đường tuy rằng cảm giác có chút không ổn, cũng không để trong lòng. Hiện tại an tĩnh, Cố Khái Đường liền phát hiện Đậu Tranh nói chuyện vô cùng chói tai, có chút dọa người.
Ba mẹ Cố Khái Đường đều làm việc có văn hóa, lời nói nhỏ nhẹ. Hắn quen ở trong bầu không khí an tĩnh tường hòa, mới nghe cũng cảm thấy rất khó chịu.
Cố Khái Đường cau mày đi lên trước, hỏi:"... Làm sao vậy?"
Đậu Tranh quay đầu tức giận nhìn Cố Khái Đường, nói: "Bà ta vừa hỏi tôi cậu...!"
Thím Vương giành nói trước: "Thím hỏi Tiểu Cố con có bạn gái ở trường đại học, hay là có yêu thầm con gái nhà ai không? Tiểu Cố, những lời này coi như là ở trước mặt con, thím cũng có thể hỏi mà?"
Đậu Tranh không biết tại sao đột nhiên rất tức giận nhìn Cố Khái Đường, mắt vừa ướt vừa sáng: "Vi Vi là ai? Làm mai đều tới nhà rồi?!"
Cố Khái Đường thoáng nắm chặt cổ tay Đậu Tranh, nghiêm nghị: "Đừng có nói bậy."
"Tôi không có nói bậy, cậu không biết mới rồi bà ta..."
Cố Khái Đường không có thói quen ngắt lời người khác, càng không ngắt lời trưởng bối. Có lẽ đối cới Đậu Tranh, hắn cũng không coi y là trưởng bối của mình, trực tiếp ngắt lời y, nói: "Thật ngại quá, thím Vương. Trong nhà có trẻ nhỏ đang ngủ, hôm nay quá muộn... thật xin lỗi."
Thím Vương hiểu ra Cố Khái Đường là đang muốn mời bà đi, bà tức giận, có chút không bỏ ý định, ngoài miệng nhịn không được lời nói xấu: "Vừa mới nhìn đã biết từ nông thôn tới. Tiểu Cố, con là nghiên cứu sinh, người nhà bằng cấp cũng không thế, nghìn vạn lần đừng học theo loại không có giáo dưỡng này..."
Đậu Tranh tức đỏ mắt: "Bà nói câu nữa đi!"
Cố Khái Đường dừng lưng che giữa hai người, bảo thím Vương đi ra cửa, định tự mình tiễn thím về nhà.
Thím Vương trên đường liên tục oán giận, nói Đậu Tranh, cũng nói Cố Khái Đường, cuối cùng là nói về Sở Vi.
"Vi Vi nhà gần trường như vậy, vì cùng con ăn bữa sáng, mới chọn trọ ở trường. Con bây giờ tuổi cũng không nhỏ, tại sao lại làm cái bộ dáng như vậy. Vi Vi nhà thím trình độ xứng với con, về sau học lên, cũng cần nghiên cứu..."
Cố Khái Đường an tĩnh nghe thím Vương nói một đường, lại ngồi ở nhà bà một lúc, nghe bà nói đủ chuyện.
Trên đường về nhà, Cố Khái Đường nhìn ánh trăng bàn bạc, im lặng thở dài.
Thời khắc kia, Cố Khái Đường ý thức rõ ràng, mình và Đậu Tranh thật không phải người của một thế giới.
���