Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đậu Tranh bị gió lạnh thổi quá lâu, vừa lên xe đã run rẩy, mở miệng hô: "Đau đầu quá."
Cố Khái Đường đành phân tán lực chú ý của y: "Tiễu Dã đâu?"
"Tiễu Dã ngủ rồi. " Đậu Tranh nói: "Chưa ngủ sao tôi dám tới tìm cậu?"
Nghe như là chờ Tiễu Dã ngủ sẽ đi tìm Cố Khái Đường vậy. Cố Khái Đường "Ừ" một tiếng nói: "Cậu lại để Tiễu Dã ở nhà một mình."
Đậu Tranh nói: "Tiễu Dã rất ngoan. Tôi bốn năm tuổi bình thường cũng bị ba mẹ nhốt ở nhà một mình. Con nít mà, không nên quá bảo bọc, sẽ có chuyện."
Cố Khái Đường thở dài.
Về đến nhà, Đậu Tranh dùng lý do sẽ lây bệnh cho Tiễu Dã, sống chết muốn ngủ với Cố Khái Đường. Cố Khái Đường dùng khăn lông nóng lau mặt cho y, phát hiện nhiệt độ cơ thể Đậu Tranh quả nhiên có chút nóng.
Ngày hôm nay lạnh như vậy, đứng bên ngoài quá lâu, lỗ tai Đậu Tranh bị giá rét làm tổn thương, lăn lộn trên giường rên đau đầu.
Có thể lăn qua lộn lại hăng say như vậy hẳn là không có chuyện gì lớn.
Cố Khái Đường lấy nước nóng pha thuốc cảm mạo, để trước mặt Đậu Tranh nói: "Uống đi, đừng có lăn nữa, ga trải nhăn hết."
Nghe vậy Đậu Tranh quả nhiên ngừng lại, giơ mắt nhìn Cố Khái Đường, mặt ướt nhẹp.
Cố Khái Đường nhịn không được sờ sờ đầu y, nói: "Cậu..."
Dừng một chút, không nói ra được, Cố Khái Đường khoát khoát tay: "Thôi quên đi."
"Quên cái gì," Đậu Tranh nói, "Đừng có nói nửa lời, nói mau nói mau."
Cố Khái Đường do dự một chút, hỏi: "Cậu muốn quà gì?"
Đậu Tranh nháy mắt mấy cái, tựa hồ nhớ tới cái gì: "Tôi đã nói tôi rất thích đôi găng tay đó, cậu đừng..."
"Là quà lễ tình nhân." Cố Khái Đường nói, "Sở Vi bảo nếu có đối tượng thì không nên ở nhà. Tôi mời cậu đi ăn nhé."
Đậu Tranh mở to hai mắt nhìn Cố Khái Đường, ngân ngẩn cả người, một lát sau lẩm bẩm: "Loại thời điểm này cũng không cần nhắc tới Sở Vi chứ. Hải Đường, tôi có thể muốn quà người lớn chút sao?"
"Hả?"
"Tôi muốn sờ sờ cậu." Đậu Tranh đứng lên, cố sức ôm Cố Khái Đường, chôn đầu vào bả vai đối phương, sau đó hút một hơi thật sâu, dùng âm thanh phảng phất như thở dài nói: "Tôi muốn ôm cậu một cái."
Cố Khái Đường nghĩ tư thế này có chút quen thuộc, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó bọn họ tới công viên trò chơi, mạc danh kỳ diệu bị treo trên lưới tình nhân ở nhà ma. Khi đó Cố Khái Đường cũng thế này quấn quýt lấy mình, sau đó hít khí.
Cố Khái Đường thử sờ sau lưng Đậu Tranh, nói: "Nói như vậy có chút thất lễ. Thế nhưng... Đậu Tranh, cậu giống y hệt một con chó hoang tôi từng gặp."
"Sao lại chửi tôi?"
"Không phải." Cố Khái Đường an ủi nói, "Đó là một con chó gần trường học, rất gầy, tôi từng cho nó đồ ăn, cho nên mỗi lần nhìn thấy tôi nó sẽ đi theo tôi về tới nhà."
"..."
"Tôi rất muốn nuôi nó, nhưng mẹ tôi không cho. Nó cũng giống cậu, nằm trên bả vai tôi như vậy."
"Cậu cũng muốn nuôi tôi sao?"
Cố Khái Đường cười nói: "Nếu như có thể."
",,," Đậu Tranh thở dốc dồn dập, dùng môi dán lên cổ Cố Khái Đường, tay phải đỡ gáy Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường hỏi: "Sao cậu cứ ngửi tôi như vậy thế? Trên người tôi có mùi gì sao?"
Đậu Tranh "Ừ" một tiếng nói: "Trên người cậu rất thơm."
Cố Khái Mai em gái hắn rất thích sưu tập mùi hương, trên người, trên quần áo quanh năm đều tràn đầy mùi thơm, đồng thời cũng treo trong tủ quần áo của Cố Khái Đường.
Đây còn đỡ, trước đây Cố Khái Mai rất thích mặc trang phục như búp bê cho Cố Khái Đường, còn nhân lúc hắn ngủ đem đồ trang điểm vẽ cho hắn, nói là trả thù ba mẹ sinh ra hắn gương mặt như vậy, còn mình con gái lại thế này! Cố Khái Đường năm lần bảy lượt cự tuyệt, cuối cùng thực sự phát giận, Cố Khái Mai mới bỏ cuộc. Chuyện treo túi thơm trong tủ quần áo, Cố Khái Đường cũng lười tính toán.
Cố Khái Đường không ngờ mùi hương sẽ rõ ràng như thế, nghĩ trên người đàn ông như hắn có mùi nồng thật quá mất mặt, nhịn không được nói: "Vậy thật không ổn. Tôi muốn đem vứt túi thơm trong tủ quần áo."
"Không phải." Đậu Tranh kéo Cố Khái Đường, nói. "Không phải mùi đó... là một mùi rất ấm áp."
Cố Khái Đường trầm mặc.
Từng nghe có người nói, những người đang yêu có thể nghe thấy mùi hương trên người đối phương, đó là tác dụng của hormone, sẽ cảm thấy có một loại vị đạo vô cùng hấp dẫn.
Lúc đó nghe còn thấy có chút ghê tởm, loại tình huống này, Cố Khái Đường vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Hắn có chút xấu hổ, muốn lui lại, nhưng lại bị Đậu Tranh dính trên người.
Đậu Tranh lung lay, hỏi: "Được không?"
Tay y hạnh kiểm xấu mò xuống.
Cố Khái Đường thở dài nhỏ đến không nghe thấy, sau đó nói: "Đậu Tranh, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Bởi vì giọng Cố Khái Đường quá mức nghiêm túc, Đậu Tranh thoáng cái tỉnh táo lại. Y cho rằng Cố Khái Đường không tiếp nhận được, có chút sợ hãi ngẩn đầu "A?" một tiếng.
Cố Khái Đường dừng một chút, thấp giọng nói: "Cậu có phát hiện ra không, tôi có chút kỳ lạ?"
Hiệu quả cách âm trong phòng rất tốt, lại đóng kín cửa, nhưng hai người không tự chủ hạ giọng.
Đậu Tranh khẩn trương đến phía sau lưng tê dại, y hỏi: "Cái gì?"
"..." Cố Khái Đường há miệng, do dự một chút, nói: "Là như vậy..."
Cố Khái Đường tiến đến bên tai Đậu Tranh, nhỏ giọng nói vài câu.
Đậu Tranh nghẹn họng trân trối nhìn Cố Khái Đường, hỏi: "Cậu đang đùa sao?"
Cố Khái Đường nghiêm túc nói: "Tôi không cần đem loại chuyện này ra đùa với cậu."
"Tôi không tin," Cố Khái Đường cúi đầu nhìn chỗ đó của hắn, lẩm bẩm, "Trước kia cậu rõ ràng..."
Cố Khái Đường khom đầu gối, có chút giận: "Nhưng chính là như vậy. Tôi không có lừa cậu."
Đậu Tranh ngẩng người, ngồi chồm hỗm trước mặt Cố Khái Đường, ngưng mắt nhìn hắn, một lát sau, y kéo tay Cố Khái Đường, hôn nhẹ mu bàn tay hắn, hỏi: "Sao vậy? Cậu khi nào thì bắt đầu như thế?"
Nếu là người khác hỏi vấn đề này, Cố Khái Đường sẽ tức giận. Nhưng hắn đã quyết tâm yêu đương cùng Đậu Tranh, cảm giác mình phải thẳng thắn với y.
Cố Khái Đường nói: "Cao trung còn được, sau đó áp lực bài vở quá lớn, cho nên hoàn toàn..."
Đậu Tranh hỏi: "Cậu đi gặp bác sĩ rồi à?"
"Ừ."
"Vô dụng?"
"Vô dụng."
"Hải Đường..." Đậu Tranh đột nhiên tỉnh táo, "Thì ra cậu không phải vì tôi là đàn ông mà không cứng nổi... Cậu căn bản là... Đối với người nào cũng đều không cứng nổi..."
Cố Khái Đường rũ mi mắt, không nói gì.
"Không sao." Đậu Tranh dán trên người Cố Khái Đường, nhìn vào mắt hắn nói: "Tôi tới chữa cho cậu."
Tâm tình Cố Khái Đường nhất thời thả lỏng. Hắn nắm tay Đậu Tranh nói: "Cậu không phải đang đau đầu sao? Nhanh ngủ đi."
"Không, tôi..."
"Ngủ ngon."
",,," Đậu Tranh đắp chăn, có rúc bên người Cố Khái Đường, xoắn xuýt một hồi, đành nói: "Được rồi."
Ngày lễ tình nhân, còn chưa ra ngoài ăn cơm, hai người quyết định trước tiên tổng vệ sinh nhà cửa một phen.
Trước khi Đậu Tranh tới tiểu khu Minh Châu, Cố Khái Đường thuê giúp việc đến xử lý, tiền lương tính theo giờ. Sau khi Đậu Tranh tới, mỗi ngày đều có người quét tước, qua một thời gian không cần phải gọi người ngoài hỗ trợ nữa. Dù sao hai người đàn ông không thể đối phó với việc nhà, muốn gọi người tới cũng thật mất mặt.
Nghe nói anh trai muốn dọn dẹp nhà cửa, không có thời gian chăm Tiễu Dã, Cố Khái Mai vội vã chạy tới. Cô vừa mở cửa đã thấy Đậu Tranh và Cố Khái Đường mỗi người mang một cái khẩu trang, trên đầu đội mũ trùm của y tá, vén tay áo lên, quét dọn xung quanh.
Cố Khái Mai nhìn ánh mắt anh trai chừa ra sau lớp khẩu trang, tấm tắc cảm thán, cô vỗ vỗ vai Cố Khái Đường nói: "Không tồi đâu, anh với cậu mặc đồ tình nhân kìa."
Đậu Tranh đang uống nước, chột dạ sặc một cái, nước văng ra ướt cả vạt áo trước, y luống cuống tay chân dùng giấy lau.
Cố Khái Đường bình tĩnh hất tay Cố Khái Mai từ vai mình xuống, hỏi: "Em tới làm gì?"
"Tới xem lễ tình nhân hôm nay anh có đi hẹn hò với chị dâu tương lai của em hay không thôi mà."
"Cút."
"Anh lại hung dữ với em," Cố Khái Mai lên án, "Em đều nghe mẹ nói cả rồi, anh không chịu đi xem mắt. Hẹn con gái nhà người ta đi xem tranh biếm họa! Sao vậy, đến liếc mắt thôi cũng không được sao?"
Cố Khái Đường dùng tay tháo khẩu trang trên mặt xuống, ném vào mặt Cố Khái Mai, nói: "Anh không hứng thú với nữ sinh kia một chút nào cả, sau này sẽ không gặp riêng cô ấy nữa... Cũng không bao giờ đi xem mắt người nào khác, nghe hiểu không? Hiễu rồi thì hỗ trợ quét nhà đi."
"Em tới chơi với Tiễu Dã, không phải tới lao động." Cố Khái Mai căm giận vứt khẩu trang, nói, "Anh sao vậy, muốn độc thân cả đời hả?"
Cố Khái Đường thả tay áo bị vén xuống, dừng một chút nói: "Anh tìm được đối tượng muốn nói yêu đương rồi, em gái à."
Mỗi lần Cố Khái Đường gọi cô là "em gái" thì Cố Khái Mai biết. Cố Khái Đường vô cùng nghiêm túc. Mỗi lần hắn gọi tên đầy đủ của Cố Khái Mai chứng tỏ Cố Khái Đường lúc này tâm tình vô cùng giận dữ, giống như một đạo lý vậy.
Cố Khái Mai dừng động tác bỏ đồ ăn vặt vào trong miệng lại, lập tức hưng phấn.
Mặc dù chỉ là đối tượng "muốn" nói yêu đương thôi, nhưng đây cũng là chuyện tốt, dù sao cũng là lần đầu tiên có người khiến cho Cố Khái Đường hai mươi lăm tuổi có xúc động muốn yêu đương.
"Thật sao?" Cố Khái Mai khiếp sợ hỏi, "Là ai? Là ai?"
Cố Khái Đường nói: "...Qua một thời gian ngắn sẽ giới thiệu cho em."
"Bao giờ chứ? Ngày hôm nay thì không được rồi, anh, buổi tối em phải đi ăn cơm với Hoa Khang."
Cố Khái Đường liếc mắt nhìn cô nói: "Không phải hôm nay."
Thời gian tổng vệ sinh khá dài, kết thúc công việc đã là bốn giờ chiều. Cố Khái Đường có chút sốt ruột, bởi vì hắn đặt chỗ ở nhà hàng là năm giờ, nhưng hiện tại phải tắm một chút, hơn nữa còn thời gian đi đường, cảm thấy không ổn lắm.
Cố Khái Đường vốn là loại người vô cùng đúng giờ, nhưng Đậu Tranh một mức quẩn quanh quấy rầy hắn, Cố Khái Đường phủi bụi trên người mình, có chút lo lắng nói: "Tôi nghĩ chúng ta muộn mất rồi. Đậu Tranh, cậu đi tắm trước đi, tôi tắm chậm lắm."
Đậu Tranh đắc ý cười mấy tiếng, nhẫn nại không khoe khoan với Cố Khái Mai, ôm quần áo cùng đồ dùng hằng ngày đi vào phòng tắm.
Cố Khái Mai có chút quái dị nhìn Đậu Tranh, lại nhìn Cố Khái Đường đang phiền não. Cô nghĩ có lẽ sắp đến giờ Hoa Khang tới đón mình rồi, liền đứng chỗ huyền quan mang giày, nói với anh trai: "Anh vội thì có thể cùng cậu tắm chung, giống như... cùng thầy của anh vậy."