Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Thùy Linh
Tay phải của Ngô Chinh bị trật khớp nhẹ, cô y tế nói không đáng ngại, chỉ cần xoa thuốc là mấy ngày sẽ đỡ.
Tin tức cũng truyền đi mau, chỉ trong một buổi trưa mà hơn nửa trường biết Ngô Chinh vật tay với một nữ sinh mà bị thương.
Tâm tình cậu hậm hực, buồn bực ngồi trong một góc của nhà ăn.
“Chinh tử, lại đây ăn xương sườn nè.” Lưu Bưu Hổ gắp một miếng sườn đặt trong chén cậu.
“Chinh tử, ăn canh thịt đi.” Võ Hiểu Tùng cũng đẩy một chén canh thịt gà qua.
“Không ăn.” Một chàng trai như cậu đã bị mất hết mặt mũi, nào có tâm tình ăn cơm.
Các bạn thân tốt tính an ủi: “Thôi nào, làm gì đến mức đó.”
Ngô Chinh buồn bực, “Mọi người nói thử, một người nhỏ bé như cậu ta thì sức lực lấy ở đâu ra? Đúng là uống thuốc tăng lực mà lớn lên!”
Đang nói thì “Thuốc tăng lực” đi vào.
Vân Tri còn không thấy Ngô Chinh và đồng bọn, chỉ lo bưng khay đồ ăn ngồi ở chỗ khác bọn họ.
Ngô Chinh mở miệng: “Này.”
Nghe thấy tiếng, Vân Tri nhìn qua.
Lúc này cô mới chú ý Ngô Chinh đã ra khỏi phòng y tế, ánh mắt lấp lánh, không khỏi nhìn về tay phải của cậu.
Bên trên bó băng vải, không biết tình trạng bị thương ra sao.
Vân Tri chột dạ cụp mắt, yên lặng dời sang một bên, làm bộ không phát hiện.
Mí mắt Ngô Chinh nhảy dựng, “… Này.”
Vân Tri cảm nhận cô không thể tránh thoát, chỉ có thể ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Tay cậu… không gãy đúng không?”
Hô hấp Ngô Chinh cứng lại: “Cậu còn muốn tay tôi bị gãy à?”
Vân Tri siết chặt đôi đũa, nói: “Mình chỉ hỏi một chút thôi, không gãy tay là tốt rồi.”
Nói xong cúi đầu dùng bữa.
Ngô Chinh: “…”
Nghẹn chết!
Đầu cậu di chuyển, đột nhiên nảy ra ý hay.
“Này, cậu có thể mua cho tôi một ly trà sữa không? Mời tôi một ly trà sữa, coi như chuyện này bỏ qua.”
Ánh mắt Vân Tri hoài nghi.
Cô cảm thấy Ngô Chinh không phải là người dễ bỏ qua như vậy.
“Làm sao? Cậu biến tôi thành như này mà một ly trà sữa cũng tính toán hả?”
Vân Tri nhỏ giọng lẩm bẩm: “Là cậu muốn so trước mà, đâu có liên quan gì đến mình.”
Ngô Chinh càng giận: “Sao không liên quan gì đến cậu? Là ai vật tay tôi ra như thế này? Ngoài tôi ra thì còn ai bị không?”
“…”
Có.
Ba năm trước cũng có một người là nạn nhân của cô.
Ngô Chinh lải nhải không ngừng.
Vân Tri không cấm bản thân mình suy nghĩ thông suốt, hình như cô cũng có chút trách nhiệm, nếu lúc ấy cô nhẹ tay thì sẽ không làm người ta lên phòng y tế.
Cũng chỉ là một ly trà sữa thôi mà, mua là được.
Vân Tri buông chiếc đũa, đi về phía quầy cơm.
Chờ cô vừa đi, Ngô Chinh nhanh chóng đứng dậy, bưng chén canh gà đổ vào đồ ăn của Vân Tri.
Lưu Bưu Hổ cả kinh trong lòng, vội vàng kéo lại: “Ê, cậu làm gì đó?”
Ngô Chinh cười lạnh: “Không phải cậu ta nói không ăn thịt à? Tôi không tin đến năm nay mà còn có người không ăn thịt. Cậu đừng động vào, để xem thử cậu ta có ăn không.”
Nói rồi dùng muỗng trộn lên.
Một lần nữa ngồi trở về.
Lưu Bưu Hổ nhíu mày, không đồng ý với hành vi này: “Cậu làm vậy thì làm hại người ta đó?”
Ngô Chinh: “Cậu ta biến tay tôi thành như vậy, còn chưa nói là tổn hại về tinh thần. Hơn nữa, một chút canh thịt thì ăn có chết đâu.”
Lưu Bưu Hổ cứng họng.
“Đây.” Vân Tri mua trà sữa xong đưa đến trước mặt Ngô Chinh, “Cậu nói rồi đấy nhé, chúng ta thanh toán xong rồi.”
“Được, chúng ta thanh toán xong rồi.” Ngô Chinh nở một nụ cười xấu xa, cậu ta nhìn Vân Tri, lẳng lặng chờ trò hay.
Những người khác ngoài miệng không nói nhưng trong lòng rất tò mò.
Thế kỷ này không gặp họa cũng không có tín ngưỡng thờ cúng gì cả, vậy mà một cô gái có thể không ăn thịt? Nói ra thì thật sự là không tưởng tượng nổi.
Vài tầm mắt nhìn về Vân Tri.
Cô gái nhỏ buổi sáng không ăn nhiều, hơn nữa học tập cực khổ nên bây giờ đói lả người.
Cô dùng muỗng khuấy nước canh rồi múc một muỗng nhỏ bỏ vào miệng.
Ăn một muỗng cơm xong, vẻ mặt Vân Tri biến đổi.
Canh gà thức ăn mặn trào ra, mùi thịt tanh nhanh chóng lan tỏa trong miệng, bao vây lấy từng tấc lưỡi.
Giây tiếp theo, dầu mỡ khó chịu dũng mãnh tràn vào dạ dày.
Dạ dày cô căng thẳng, thật mau phản ứng bài xích, muốn nôn ra.
Vân Tri lập tức muốn phun, đôi mắt bị kích thích ra một lớp nước mỏng.
Cô cũng bất chấp, che miệng lại, toan đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh.
Vân Tri chạy trối chết một đường, không chú ý nên đụng vào người, cũng không thể xin lỗi, vội vào cúi người rồi nhanh chóng biến mất.
Lộ Tinh Minh bị đụng nên nhíu mày, chưa kịp hoang mang liền nghe được tiếng Ngô Chinh.
“Chết mẹ, cậu ta đúng là không thể ăn thịt à?”
Những người khác khiếp sợ theo: “… Đầu năm nay đúng là không thể ăn thịt.”
Lộ Tinh Minh híp mắt, buông khay đồ ăn, tiến lại ngồi ở chỗ Vân Tri lúc nãy, cúi người nhìn đồ ăn, mặt mày âm trầm ủ rũ.
“Lộ, Lộ ca?”
Rốt cuộc, mấy người đang nhiệt tình thảo luận trên trời cũng chú ý tới anh.
“Ai làm.” Lộ Tinh Minh nhìn từ trên cao xuống, đáy mắt lạnh lẽo.
Người phía sau dự cảm không tốt, sốt ruột đi đổi chỗ.
Hai tròng mắt sắc bén của Lộ Tinh Minh trực tiếp nhìn Ngô Chinh: “Cậu làm?”
Môi Ngô Chinh run run, ánh mắt mơ hồ không dám trực diện.
“Được.” Lộ Tinh Minh nhạt nhẽo nói, anh nhìn Ngô Chinh, nhấc chân đạp ghế lưu Bưu Hổ, “Đi, tới nhà ăn đem nước luộc thịt lại đây.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt mấy người đều thay đổi.
“Ma quỷ mỹ thực” nổi tiếng nhất Thành Nam là thịt luộc củ cải, thịt mỡ dày, vừa nhiều mỡ vừa nặng, vừa mặn vừa béo làm bọn học sinh không thèm ăn.
Chỉ cần một chén thôi cũng bị chết vì ngấy.
“Lộ ca…” Đáy mắt Lưu Bưu Hổ mang vẻ cầu xin.
Lộ Tinh Minh làm như không thấy, thái độ càng thêm cáu kỉnh, “Tôi bảo cậu đi.”
Lưu Bưu Hổ biết lộ Tinh Minh là loại người gì, căn bản không thể phản kháng, nuốt nước miếng xong cậu đi đến quầy cơm.
Tình huống của bọn họ đã làm mọi người chú ý.
Lấy Lộ tinh Minh làm trung tâm giữa bầu không khí này.
Trừ Hàn Lệ ra thì Lộ Tinh Minh nổi danh là Hỗn Thế Ma Vương.
Cả người tàn nhẫn, nắm tay cũng khó khăn, càng miễn bàn là sau lưng có tập đoàn Vạn Tinh chống lưng, ngoại trừ Hàn Lệ suốt ngày tìm anh chọc giận thì có ai dám chọc anh.
Rất nhanh chóng Lưu Bưu Hổ đem một chén nước luộc thịt tới.
Tràn đầy một chén.
Lộ Tinh Minh đẩy chén thịt tanh tới trước mặt ngô Chinh, lạnh giọng: “Ăn, không phải cậu thích ép người khác ăn thịt sao. Ăn.”
Thịt có hơi nguội, trên miếng thịt có một váng dầu thật dày, hành lá ở phía trên cũng ngấm mỡ không ít.
Sắc mặt Ngô Chinh trắng bệch: “Lộ ca, tôi chỉ… tôi chỉ đùa một chút thôi.”
“Đùa à.” Lộ Tinh Minh cười nhạt, “Bây giờ tôi cũng đang đùa đây.”
“Cậu ta không phải là bạn gái Hàn Lệ sao, tôi… tôi chính là là muốn xả giận cho cậu.”
“Ông đây cần cậu ra tay sao?” Ánh mắt Lộ Tinh Minh hung hăng, “Chuyện của tôi và Hàn Lệ là chuyện cá nhân, cho dù Hàn Vân Tri là bạn gái của Hàn Lệ, cũng không liên lụy đến cậu ấy, càng không phải chuyện cậu quản.”
Ngô Chinh không nói gì.
Lộ Tinh Minh không có kiên nhẫn, cằm khẽ nhếch, thần sắc lạnh lùng:: “Tôi nói một lần cuối cùng, ăn.”
Tránh không khỏi rồi.
Tay Ngô Chinh run rẩy cầm lấy đôi đũa, bởi vì tay bị thương nên nửa ngày chưa gắp được miếng thịt.
Lộ Tinh Minh đá Lưu Bưu Hổ: “Đút cho cậu ta ăn.”
Vẻ mặt Lưu Bưu Hổ như đưa đám, dùng đôi đũa gắp một miếng đưa đến trước mặt.
Ngô Chinh run run nuốt xuống.
Mấy miếng đầu còn miễn cưỡng nhưng về sau càng ghê tởm.
Đừng nói Ngô Chinh ghê tởm, ngay cả Lưu Bưu Hổ nhìn thôi mà cũng muốn ói.
Cậu ta ăn đến mức đôi mắt đỏ lên, toàn thân run run, yết hầu không nuốt được, muốn phun nhưng không dám, chỉ có thể nhấm nuốt trong miệng.
Lưu Bưu Hổ đáng thương người anh em, nhịn không được mà mở miệng xin tha: “Lộ ca, thôi bỏ đi…”
Lộ Tinh Minh không nói gì, xem như đã đồng ý.
Lưu Bưu Hổ nhẹ nhàng thở ra, buông đôi đũa đưa ly nước cho Ngô Chinh.
Ngô Chinh không tiếp, phun hết thịt trong miệng vào thùng rác.
Sau một lúc, Lộ Tinh Minh chậm rãi mở miệng, “Về sau còn dám đùa như vậy không?”
Ngô Chinh khó khăn lắc đầu.
Ngoài mong muốn phun hết thịt ra thì cậu không nghĩ gì hết.
Lộ Tinh Minh chống một tay trên vai Ngô Chinh, khom lưng, thấp giọng cảnh cáo: “Tôi nói lại lần nữa, chuyện của tôi và Hàn Lệ không tới lượt các cậu quản, càng không tới lượt các cậu nhúng tay vào. Còn dám tìm Hàn Vân Tri thì cũng đừng nghĩ muốn giữ lại một bàn tay.”
Nói xong, Lộ Tinh Minh cắm tay vào túi quần, xoay người chuẩn bị đi tìm Vân Tri.
Có hai nữ sinh mới vào trường si ngốc nhìn bóng dáng anh, hỏi han: “Anh ấy là ai thế? Nhìn đẹp trai quá…”
Các bạn học lắc đầu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Lộ Tinh Minh lớp 11-10, hai người đứng nghĩ muốn trêu chọc, cậu ta rất chán ghét bị nữ sinh quấn lấy.”
Vân Tri nôn mửa trong nhà vệ sinh nhỏ hẹp.
Cô như nôn hết đồ ăn trong ba ngày qua, cuối cùng bụng trống trơn không còn thứ gì.
Vân Tri dội nước, ôm bụng đi ra ngoài.
Trong gương là khuôn mặt trắng bệch của cô, hai mắt nổi đỏ, khóe môi bởi vì nôn mửa mà nứt ra máu, cả người chật vật khó khăn.
Vân Tri súc miệng loại bỏ mùi tanh.
Cô phá giới.
Phật Tổ sẽ trách cô.
Vân Tri tự trách, lại muốn khóc.
Nhưng cô biết mình không nơi nương tựa, chỉ sợ khóc thì càng bị người ta giễu cợt, lại không được an ủi.
Vân Tri hít mũi, đem nước mắt nuốt xuống bụng, gương mặt dần trở nên cứng cỏi.
Vân Tri khẽ cắn môi, xách xô nước lau nhà ở bên cạnh đi ra ngoài.
Cô gái nhỏ xách theo xô nước, một đường hùng hổ, làm mọi người liên tục nhìn quanh.
Ngô Chinh còn ở đằng kia.
Vân Tri liếc mắt xác nhận mục tiêu, đem xô nước nhấc cao trên đầu Ngô Chinh.
—- Rầm.
Nước bẩn dính trên toàn thân cậu.
Bốn phía khe khẽ bàn tán.
Ngô Chinh ăn thịt xong, vị ghê tởm trong dạ dày còn chưa tan đi, hiện giờ còn bị hắt nước bẩn, cả người đều ngốc.
Trên đầu cậu còn cái xô nước, ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mỏng manh.
Lộ Tinh Minh nguyên bản còn đang muốn an ủi cô: “…”
Vân Tri làm lơ biểu tình của mọi người, đôi mắt đỏ rực nhìn Ngô Chinh ở phía dưới: “Cậu đừng nghĩ muốn bắt nạt tôi.” Cô khàn khàn giọng nói, “Tôi không dễ chọc.”
Ngữ khi dừng lại, cảm thấy khí thế còn chưa đủ.
Vì thế ——
“Con mẹ cậu!”
“…”
Mắng xong.
Vân Tri không thể tin mà trợn to mắt.
Cô che miệng lại, cả người lung lay sắp đổ.
—– Cô mắng chửi người.
—– Cô ô uế.