Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Hebridean
Một đám thiếu niên mười bảy mười tám bị gọi đến đứng trước mặt Hoàng Thượng, gia phụ bọn chúng cũng trốn không thoát, tất cả đều bị bắt đến gian đình.
Đám trẻ này dám cả gan như vậy là vì gia phụ bọn chúng hoặc là Hầu gia, Công gia* hoặc là Vương gia, hầu hết đều là quan nhất phẩm trong triều.
*Ví dụ như Quốc Công chẳng hạn, là 1 tước vị như tước Hầu hoặc tước Vương.
Nhưng mà có là gia gì đi nữa thì đứng trước mặt vị 'gia' chân chính Chung Diệp này cũng đều phải quỳ xuống hết.
Nhìn đến đám con cái sống không nên thân này, gia phụ bọn chúng cũng không biết nên cảm thấy thế nào.
Hi Tu Viễn tuổi còn trẻ đã đỗ Thám Hoa được Hoàng Thượng thưởng thức, còn con trai của các ông cũng còn trẻ như người ta nhưng lại bày trò đánh nhau, huyên náo đến độ chọc giận Hoàng Thượng, khiến mấy người cha già đầu bạc này không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa. Cũng là con trai như nhau, sao cách xa như trời với đất vậy?
Chung Diệp xưa nay chướng mắt nhất là đám thiếu niên chơi bời lêu lổng dạng này, nếu chỉ là ham vui không rảnh quan tâm đến chính sự thì còn đỡ, chứ để đến mức ỷ thế gia đình hiếp đáp người vô tội, hay phóng hỏa giết người thì không còn là chuyện nhỏ nữa.
Tận dụng cơ hội này, Chung Diệp cũng bóng gió 'sửa lưng' các vị bô lão luôn. Đôi mắt phượng sắc bén đảo qua từng người trước mặt, cả con lẫn cha đều quỳ rạp cúi đầu.
Chung Diệp mở miệng nói: "Chúng ái khanh dù có bận rộn công việc cũng chớ có quên dạy dỗ con trai của mình cho tốt, tu thân tề gia xong mới có thể trị quốc bình thiên hạ. Đến cả vãn bối trong nhà còn dạy không được, trẫm làm sao yên tâm để các khanh xử lý chính sự thay cho trẫm đây?"
Một thiếu niên trong đó theo vai vế được xem như là đường đệ của Chung Diệp, cũng chính là đứa con trai nhỏ tuổi nhất của Sâm Vương. Sâm Vương thân là Hoàng thúc cũng không tránh khỏi việc bị giáo huấn.
Dù là Hoàng thúc tôn quý, Sâm Vương hiểu rõ tính cách cũng như thủ đoạn của Chung Diệp. Nếu Chung Diệp không có năng lực thì đã không có chuyện ông chịu ngoan ngoãn cúi đầu xưng thần với hắn.
Sâm Vương lên tiếng trước: "Hoàng Thượng răn dạy rất đúng, về nhà thần nhất định sẽ quở trách thằng nghịch tử này, về sau bắt nó ở nhà ngoan ngoãn học hành."
Sâm Vương đã cúi đầu nhận sai rồi, các đại thần khác cũng sôi nổi phụ họa. Tất cả ở đây đều là vương công quý tộc, trong số đó có không ít người có dòng dõi hoàng gia.
Trịnh Như làm thái giám cả nửa đời người, đã gặp không ít chuyện, từ khi ngôi vị trên cao kia còn là Thành Đế đến Ai Đế rồi vào tay Thịnh Thái Hậu, tuy là đều nghe theo lệnh Hoàng Đế, nhưng bối phận khiến dòng dõi vương công quý tộc vẫn phải nể nang Tông thất mấy phần. Những người này thân phận quá tôn quý, nói chuyện không hợp ý còn có thể ra mặt đối nghịch Thánh ý, ngay cả Hoàng Đế cũng không dễ giết bọn họ, ít nhiều vẫn phải nghĩ đến máu mủ ruột rà.
Chung Diệp cầm quyền chưa được bao lâu, nhưng vương công quý tộc rất nể nang hắn, bởi bọn chúng biết không thần phục vị Hoàng đế này thì bọn chúng sống không được yên. Đến cả Hoàng thúc như Sâm Vương, Duệ Vương còn không dám cậy già lên mặt.
Chư vị quan viên cúi đầu nhận sai, hứa sẽ dạy dỗ con cháu nhà mình đường hoàng, nhất định không tha thứ cho hành vi ra đường gây chuyện huyên náo.
Xong xuôi Chung Diệp cho bọn họ lui xuống.
Việc đầu tiên nhóm vương công đại thần làm sau khi lui xuống chắc chắn là đập cho đám con cháu bất trị kia của mình một trận, còn phải tát vào cái miệng ngu ngốc của chúng mấy cái mới hả dạ được.
Bọn ranh chỉ biết ăn chơi hưởng thụ trước giờ đến hôm nay cũng coi như lãnh đủ, đầu tiên là bị Hi Trì dùng một cây quạt gõ cho thua tơi bời, tiếp đến là ăn đập từ các lão cha thân sinh, còn lưu lại ấn tượng xấu trước mặt Hoàng Thượng, ai nấy đều kêu khổ thấu trời.
Chờ đám người kia rời đi, Chung Diệp liếc nhìn Hi Tu Viễn, cười như không cười: "Đệ đệ ngươi vậy mà không đến? Chẳng lẽ bọn nhóc kia xuống tay tàn nhẫn quá khiến hắn không đến đây nổi sao?"
Hi Tu Viễn cũng không biết.
Trong ấn tượng của Hi Tu Viễn, Hi Trì chỉ là một thiếu niên văn nhược yếu đuối, xung đột một trận với đám công tử thế gia nổi tiếng ăn chơi hoang đàng như thế kia, hắn thật sự sợ Hi Trì bị người ta đánh đến dậy không nổi rồi.
Hi Tu Viễn nói: "Chư vị công tử chắc sẽ không độc ác đến mức như vậy đâu, xá đệ vẫn còn nhỏ hay sợ người lạ, có lẽ là do e ngại thiên uy nên mới không dám đến đây."
Người sợ Chung Diệp rất nhiều, không dám đến gặp hắn, lý do này rất bình thường.
Chung Diệp không rảnh quản việc riêng nhà Thành Vương, Thành Vương vốn là người rất phong lưu, lưu tình khắp nơi bên ngoài cũng không phải chuyện gì kỳ lạ, đột nhiên có một đứa con trai từ trên trời rơi xuống càng không phải chuyện gì lạ.
Hi Tu Viễn nghiền ngẫm thánh ý, cẩn thận nói tiếp: "Nếu Bệ hạ rảnh, thần xin đưa xá đệ đến bái kiến người."
Chung Diệp không có ý định 'giúp' Hi Tu Viễn tìm cơ hội cho đệ đệ hắn một chức quan chính thức, trước mắt hắn cũng không rảnh ứng phó chuyện này: "Về sau có thời gian lại nói đến chuyện này đi, đã muộn rồi, trẫm phải hồi cung. Nhị công tử bị thương nghiêm trọng thì ngươi cứ việc thỉnh thái y trong cung đến xem qua."
Hi Tu Viễn nhận mệnh.
Hộ giá Chung Diệp rời khỏi Phủ Thuận Hầu xong, Hi Tu Viễn mới chạy đi tìm Hi Trì khắp nơi, cuối cùng hắn nhìn thấy Hi Trì đang đứng cho cá ăn bên hồ nước.
Thiếu niên mặc y phục màu trắng, trong tay cầm một vốc đồ ăn cho cá đang an vị trong đình, đàn cá chép màu đỏ tập trung bơi lội quanh bờ hồ tìm thức ăn.
Tiểu Cảnh đứng hầu bên cạnh nhìn đàn cá chép béo mập bụ bẫm mà chảy nước miếng: "Lâu rồi không được ăn cá."
Hi Tu Viễn từ phía sau vỗ vai Hi Trì: "Đệ đánh nhau với người ta một trận? Có bị thương không?"
Hi Trì cười cười, y lại ném một ít đồ ăn cho cá xuống nước: "Không bị thương chút nào, những kẻ như thế đệ thừa sức ứng phó. Đại ca gặp Hoàng Thượng thế nào rồi?"
Hi Tu Viễn nói: "Bệ hạ phong ta làm Vân Huy tướng quân, lệnh cho ta đến Nghênh Châu thảo phạt phản quân."
"Chúc mừng đại ca." Hi Trì nói, "Đại ca nhớ phải đưa theo đệ đấy, đệ cũng muốn đi cùng."
"Gặp mặt Cửu Công chúa sao rồi? Đệ thấy nàng thế nào?"
Động tác ném đồ ăn cho cá của Hi Trì chậm lại, y quên khuấy mất chuyện này rồi. Y đã nhìn thấy nữ tử mặc y phục màu tím, nhưng đứng xa quá không nhìn rõ dung nhan nàng, có điều Hi Trì vốn không để ý đến hôn sự này ngay từ đầu nên quyết định không tiến lên bắt chuyện với nàng.
"Cửu công chúa dịu dàng hiền tuệ, nhưng..." Hi Trì nghĩ lý do ứng phó với Hi Tu Viễn, "Đệ không nghề không nghiệp không xứng với nàng, vẫn đừng nên làm lỡ dở tương lai con gái nhà người ta thì hơn."
Hi Tu Viễn lại dùng sức vỗ vai Hi Trì: "Đệ bỏ lỡ người ta lần này, hai năm sau nữa sợ không tìm được người có thân phận cao như vậy đâu."
Hi Trì gật đầu: "Đệ còn trẻ, chuyện này khó mà tránh được."
Hi Tu Viễn nói: "Đồ ăn cho cá đệ lấy từ đâu đấy? Hạ nhân trong phủ đưa cho?"
Tiểu Cảnh ở bên cạnh cướp lời trước: "Khi nãy công tử nhà chúng ta đứng ở đây ngắm cảnh, cậu vừa mới nhìn nước rồi cảm thán một câu 'nếu có đồ ăn cho cá thì tốt biết mấy' thôi mà ngay lập tức bị cô nương đứng gần đó nghe được, sai người đi tìm đồ ăn cho cá ngay. Cô nương kia còn thẹn thùng đỏ mặt nữa chứ, vừa đưa bao đồ ăn trong tay cho công tử xong là bỏ chạy luôn."
Hi Tu Viễn ngắm nghía khuôn mặt Hi Trì: "Đệ mà còn chưa chịu thành thân nữa, có phải là muốn chạy khắp nơi gây họa cho cô nương nhà người ta không đây."
Hi Trì đùa: "Đúng vậy, không chỉ muốn gây họa cho nữ tử trong thiên hạ, mà còn muốn gây họa cho hậu cung Hoàng Thượng chúng ta nữa đó."
Hi Tu Viễn nhanh tay lẹ mắt vỗ vai Hi Trì: "Mấy lời này đừng nói bậy bạ. Trong Kinh bàn luận gì cũng phải kiêng kị, nói đùa cũng đừng nhắc tới Hoàng Thượng."
Hi Tu Viễn làm việc cho Hoàng Thượng nên việc mà hắn biết được nhiều hơn hẳn người khác. Đương kim Thánh Thượng không phải người thánh thiện gì, không chừng ở một góc nào đó nhãn tuyến của Hoàng Thượng đang ẩn nấp trộm nghe cơ mật không biết chừng, bởi thế nhắc tới Hoàng gia dù ít dù nhiều vẫn phải cẩn thận.
Hi Trì nghe nhắc nhở là nghĩ ngay lý do này: "Đa tạ đại ca đã nhắc nhở, đệ sẽ nhớ kỹ."
Hi Tu Viễn vẫn lo lắng: "Thật sự không bị thương sao? Có chỗ nào bị thương phải lập tức nói cho đại ca biết, ta mời thái y tới xem cho đệ. Phụ vương chúng ta không cần phải làm người lương thiện làm gì cả, đại ca đã ghi nhớ mặt mũi bọn chúng cả rồi, hồi phủ xong liền nói với Phụ vương, thù này phải trả."
Hi Trì cười nói: "Thật sự không bị thương mà, ân oán của chúng ta với đám vãn bối kia đừng kéo Phụ vương vào, chúng ta giải quyết là được rồi."
Thực ra, trước khi Hi Trì trở về, Hi Tu Viễn lòng mang kiêng kị không nhỏ. Hắn lo người đệ đệ này không chấp nhận bản thân mình, sợ đối phương nghĩ mình ôm tâm tư tranh đoạt vị trí thế tử, hai người cứ tính kế lẫn nhau, tính tới tính lui cuối cùng người đau lòng chỉ có Thành Vương, cho nên Hi Tu Viễn quyết định nói cho Hi Trì biết thân phận mình ngay từ đầu, bày tỏ rằng bản thân không có hứng thú với danh phận thế tử kia.
Thành Vương cứu Hi Tu Viễn một mạng, xem Hi Tu Viễn như con trai mà nuôi lớn, Hi Tu Viễn không muốn khiến ông khó xử. Đối Hi Tu Viễn người quan trọng nhất trên đời này không ai khác ngoài Thành Vương.
Nhìn thấy Hi Trì thông tuệ rộng lượng như thế này, không mang bất cứ hiềm khích nào với bản thân, còn kính trọng mình như huynh trưởng thực sự trong gia đình, ngoài ra còn có sự thấu hiểu giữa những người cùng thế hệ, Hi Tu Viễn thật sự rất cảm động.
Hắn trộm nghĩ Hi Trì thật không hổ danh là con trai Thành Vương, nhân phẩm cũng đáng quý giống ông.
Tiểu Cảnh ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Cô nương cho cậu thức ăn cho cá đang đi về phía này kìa."
Hi Tu Viễn ngẩng đầu, trông thấy một thiếu nữ xinh đẹp từ đằng xa đi tới, thiếu nữ ở xa xa mà ánh mắt cứ dán lấy Hi Trì, nàng che khăn mỉm cười, được một lúc lại xoay người rời đi.
Tiểu Cảnh cảm thán: "Xinh đẹp thật đấy, không biết là cô nương nhà ai nhỉ?"
Hi Tu Viễn không ngừng chớp chớp mắt, cố gắng tìm trong trí nhớ: "Nếu ta nhớ không lầm, cô nương kia hẳn là Thập công chúa."
Hừm, chuyện khó rồi đây.
Hi Trì không động tâm với công chúa, chẳng may có công chúa nào thấy Hi Trì vừa mắt, trực tiếp tới trước mặt Hoàng Thượng đòi người tứ hôn là không xong mất.
Hi Tu Viễn lại nhìn khuôn mặt phong lưu đa tình của Hi Trì: "A Trì à, đệ cứ trêu hoa ghẹo nguyệt, chúng ta về nhà đi."
...frtunamjrgarden.wordpress.com @bittermelon_team...
Chung Diệp hồi cung, ngay trong đêm đó có ba vị công chúa cầu kiến. Các nàng không tới cùng nhau mà từng người một đến thỉnh cầu.
Hắn và các muội muội này vốn không thân thiết, không chỉ vì ít khi tiếp xúc qua lại, mà còn một nguyên nhân đến từ Thành Đế - phụ hoàng của họ. Mỗi đứa con của ông đều không ít thì nhiều giống ông ở một phương diện nào đó, có đứa sinh ra đã tuấn mỹ, xinh đẹp, có đứa thì tính cách ngổ ngáo bất cần.
Các công chúa có mẫu thân là những sủng phi của Thành Đế trong mắt người ngoài, các nàng nằm dưới sự kiềm kẹp của Thịnh Thái Hậu, cực kỳ ngoan ngoãn làm một công chúa khuê nữ đúng mực. Nhưng thực tế thì, cho dù vị công chúa đó có được sủng ái hay không thì vẫn là huyết mạch của Thành Đế, bản tính kiêu ngạo tự đại có sẵn từ trong xương cốt, bề ngoài nhu hòa để ẩn giấu nội tâm cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần để các nàng nhận được chút yêu chiều, thiên vị, các nàng sẽ ngay lập tức biến thành công chúa cao cao tại thượng không ai bì nổi.
Các công chúa không nguy hiểm như Chung Diệp, lòng dạ cũng không thâm sâu khó đoán như hắn. Nhưng ngày còn niên thiếu, Chung Diệp từng tình cờ bắt gặp một muội muội của mình treo trên môi nụ cười đáng yêu mà tay thì không ngần ngại bẽ gãy cánh chuồn chuồn, tước sạch cánh bươm bướm, nhìn những con vật tội nghiệp mất cánh giãy giụa trên nền gấm vóc.
Thành Đế háo sắc có tiếng, con gái của ông cũng giống ông như đúc, thích những thứ đặc biệt kiều diễm, mỹ lệ.
Bát công chúa, Cửu công chúa, Thập công chúa lần lượt vào thỉnh cầu. Tuổi tác các nàng xấp xỉ nhau, nhưng quan hệ không tốt đẹp mấy, không ai biết chuyện hai người còn lại cũng tới cầu tình, càng không biết chuyện họ cầu xin giống nhau như đúc. Một chữ cũng không sai lệch.
Trước mặt Chung Diệp, cả ba đều dùng gương mặt giả vờ hiền lành vô hại, lại ngượng ngùng sợ sệt, cúi đầu nói: "Mười mấy năm qua Thần muội chưa từng cầu xin người điều gì, bây giờ Thần muội đã tới tuổi xuất giá, mong Hoàng huynh rủ lòng thương, gả thần muội cho Nhị công tử phủ Thành Vương Hi Trì."
Không quên nhắc nhở thêm vài lần: "Là Hi Trì, là Nhị công tử, không phải Đại công tử Hi Tu Viễn, nhất định phải là Hi Trì."
Chung Diệp lạnh lùng nhìn ba vị muội muội của mình đứng cùng một chỗ trước mặt, ngoan như thế, khiến hắn trong nháy mắt có cùng suy nghĩ với các tông thất đại thần: các nàng cũng chỉ như đèn cạn dầu mà thôi. Hắn và muội muội dù sao cũng không thân thiết mấy, rất nhiều sự hiểu biết chẳng qua chỉ là dựa vào suy đoán của nhiều người mà tổng hợp lại, không rõ thực hư.
Nếu là Hi gia chủ động nhắc tới hôn sự, để xoa dịu nhà họ Hi, Chung Diệp đương nhiên bằng lòng gả một trong những vị muội muội 'hiền lành' xinh đẹp của mình cho con trai Thành Vương. Hoặc là, chỉ một công chúa nhắc tới việc này, Chung Diệp hỏi Hi gia xem có đồng ý đính hôn hay không rồi thuận lý thành chương ban hôn cho hai người.
Nhưng một cách cố ý, cả ba công chúa đều cùng một ngày, nhắc tới cùng một người, người đó còn không phải là người mà ai cũng biết Hi Tu Viễn, mà lại là một kẻ đến tiếng tăm còn không sủi chút bọt, Hi Trì.
Ba vị muội muội cùng tranh đoạt một nam tử nói thế nào cũng là một chuyện không tốt đẹp gì cho thể diện Hoàng gia, công chúa có thất sủng cũng phải ra dáng công chúa.
Ngày hôm sau, Chung Diệp lệnh thái giám lần lượt đến ba cung hỏi: "Nếu vào cửa Hi gia rồi thì đời này chỉ được xuất giá một lần duy nhất, chỉ có một phò mã, quy củ Hi gia rất nghiêm."
Không ngờ tất cả đều đồng ý.
Chung Diệp nổi lòng tò mò, không biết vị Hi gia Nhị công tử kia rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể cùng lúc khiến cả ba muội muội của hắn mê mệt như vậy.
Thiếu niên kia không khác mầm tai họa là mấy, một người không thể nào chia làm ba cưới cả ba công chúa. Chung Diệp lo lắng về sau sẽ xảy ra chuyện rắc rối, hai trong số ba người không chiếm được Hi Trì không biết chừng sẽ nổi điên sinh sự.
Hắn quyết định từ chối ban hôn cho cả ba người, để các nàng lựa chọn phò mã khác. Nhưng trước khi đáp lời công chúa, Chung Diệp phải triệu kiến Thành Vương với Hi Tu Viễn đã.
HẾT CHƯƠNG 20