Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Logan chớp mắt khi tia sáng xuyên qua cửa sổ lọt vào mắt, kéo anh khỏi giấc ngủ sâu. Vặn người ngồi dậy, anh nhận ra mình đang một mình trên giường. Nở nụ cười thư thái, anh tự hỏi phải chăng toàn bộ chuyện đêm qua chỉ là một giấc mơ. Không phải, một vệt đậm trên nền vải…vết máu của Madeline. Một làn sóng dịu dàng quét qua anh, và đột nhiên anh trào lên mong ước được ôm cô, kể cho cô biết niềm hạnh phúc cô đã mang đến cho anh, và anh yêu cô nhiều biết bao nhiêu.
Sau khi lăn người khỏi giường, anh mặc vào chiếc áo và vò tay vào tóc rối bù của mình:
_Maddy ơi!
Anh gọi to, bước vào phòng bên. Chiếc váy bị cởi ra đêm qua của cô đã lấy đi. Ngay cả những cái kẹp tóc cũng được dọn khỏi thảm. Logan nở nụ cười khó hiểu. Có lẽ Madeline mắc cỡ trước những dấu tích của họ đêm qua và không muốn gia nhân xì xào bàn tán. Nhưng không cần sự cả thẹn đó đâu ..cô không cần phải thu dọn phòng của họ như một người hầu như thế. Cô sẽ không bao giờ phải nhấc một ngón tay, từ bây giờ cô sẽ sống như một bà hoàng.
Logan vào căn phòng cô đã ở. Thật lạ lùng và trống vắng như thể cô chưa từng ở đây vậy. Sững người, anh đi đến tủ mở nó ra. Số quần áo ít ỏi của cô đã biến mất, cả giày và nón của cô cũng thế.
Anh không thích ý nghĩ đang le lói trong đầu mình tí nào. Sải bước ra khỏi phòng bên, anh để chân trần ra phòng lớn, nhẹ nguời đi khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Madeline. Cô đang ngừng lại trao đổi gì đó với người quản gia. Bà Beecham có vẻ khó hiểu và đang cố ngăn Maddy lại.
Maddy khoác chiếc áo khoác sậm màu gỗ và cầm một cái giỏ có lẽ chứa đồ đạc của mình. Cô đang cố rời khỏi anh.
Anh bước xuống cầu thang không một tiếng động và tiến lại gần Maddy từ phía sau. Bà Beecham nhìn thấy anh, cảm nhận sự có mặt của anh, Maddy quay người lại.
_Chào buổi sáng!
Anh nói, tay bao lấy vai cô. Anh nhìn chăm chăm vào gương mặt đờ đẫn của cô, nhận thấy đôi má nhợt nhạt và quầng thâm dưới mắt. Cô nhìn như thể mới từ địa ngục lên vậy. Từ trước đến giờ, không có người phụ nữ nào lại có một thần thái như thế sau khi qua đêm với anh cả. Và đó không phải là anh tự huyễn mình.
Không khiêm tốn hay tự cao, anh tự biết mình là một người tình thành thạo. Bạn tình của anh luôn thể hiện một sự thỏa mãn biết ơn vào ngày hôm sau. Rõ ràng là Maddy đã thích làm tình với anh_ anh đã quá rành rẽ những dấu hiệu ham muốn của phụ nữ. Vì sao sáng nay trông cô lại tàn tạ thế kia?
Môi cô mở ra và cô bắt đầu muốn nói điều gì, nhưng anh cắt ngang và ôn tồn nói với người quản gia:
_Bà Beecham, xem bữa sáng chuẩn bị sao rồi?
_Vâng, thưa ông.
Hiểu được nhu cầu được riêng tư của anh, người quản gia rời khỏi tức thì:
_Em sẽ không ở lại đây nữa.
Maddy buồn rầu nói, và Logan bịt miệng cô bằng nụ hôn dài.
Lúc đầu cô chống cự, cơ thể cô cứng lại trong tay anh, miệng cô mím chặt. Logan vẫn tiếp tục, môi anh xoắn lấy đến khi cô run rẩy và thở dài tiếp nhận. Chỉ khi đã chắc về phản ứng của cô, anh mới nhấc môi lên . Sắc hồng đã điểm trên má nhưng vẻ mặt đau đớn trước đó vẫn không thay đổi.
_Maddy à!
Anh nhẹ nhàng nói, ngón tay anh trượt trên hàm cô:
_Chuyện quái gì đã xảy vậy?
_Em đã nói với anh là em sẽ ra đi mà.
Logan nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, trong khi ánh mắt cô rơi xuống sàn:
_Em định bỏ đi mà không nói một lời với anh hả? Sau những gì xảy ra tối qua sao?_Giọng anh rắn lại_ Mẹ kiếp, anh chưa có đủ nó đâu.
Phớt lờ phản kháng của cô, anh nắm lấy cô thật chặt và kéo cô vào căn phòng gần đó. Đóng cửa lại sau lưng họ, anh giữ cô ép chặt vào mình, ngón tay anh đâm sâu vào những màn lụa bọc lấy tóc cô.
_Maddy_ anh giục giã_ Lần đầu tiên thường không dễ chịu gì cho phụ nữ đâu. Anh nên dịu dàng hơn với em tối qua.
_Không phải vậy đâu._cô nói, mắt ngân ngấn nước_ Anh..anh đã rất dịu dàng với em.
_ Anh sẽ làm tốt hơn nữa cho em lần tới.
Nhẹ nhàng anh ngước mặt cô lên
_Lên lầu với anh đi, và anh sẽ cho em biết niềm khoái lạc là như thế nào. Anh sẽ làm em quên hết bất cứ nỗi đau đớn nào em đã có.
_Chỉ cần anh buông em ra thôi_ cô nấc lên
_Anh sẽ không buông cho đến khi em cho anh biết nguyên nhân vì sao.
Maddy vặn tay mình khỏi anh, bước lùi lại cửa:
_Em không thể chịu nổi khi anh nhìn em như thế. Và em biết rằng sớm muộn gì anh cũng sẽ căm ghét em…nhiều như em đang căm ghét chính bản thân mình.
Ngẩn người ra, Logan xem xét lời nói của cô:
_Em hổ thẹn vì ý nghĩ làm tình nhân của anh sao?
Đó là cách giải thích duy nhất có thể hiểu được. Nỗi nhục nhã hiện lên trên mặt cô, sự thống khổ trong mắt cô…cô phải cảm thấy bất nhẫn khi trao thân cho một người đàn ông ngoài vòng hôn nhân. Thật dịu dàng, anh vượt qua khoảng cách giữa hai người và ấp mặt cô trong tay mình.
_Tình yêu của anh, nó sẽ dễ chịu cho em hơn nếu chúng ta kết hôn chứ?
Sững người, cô mở to mắt nhìn anh:
_Anh sẽ làm điều đó cho em sao?
Logan mỉm cười nhẹ, trái tim đập nhanh lên. Anh ghét đặt mình vào sự liều lĩnh như thế- nội từ ‘hôn nhân” đã truyền luồng nóng lạnh xuống cột sống anh- nhưng anh không phải một thằng ngốc. Anh đã mất rất lâu mới tìm được người phụ nữ anh có thể yêu thương. Anh sẽ không do dự trước bất cứ yêu cầu gì cô ấy đưa ra.
_Chúa giúp anh, anh đã nói sẽ cho em bất cứ điều gì em muốn mà.
Một nét mặt cay đắng xen lẫn sung sướng hiện ra trên mặt cô:
_Em ước sao_ cô bắt đầu và ngưng lại như thể cổ họng mình bị thít chặt.
Trước khi một trong hai người có thể tiếp tục , tiếng gõ cửa vang lên:
_Đừng để ý đến nó!
Logan thì thầm, cúi mình xuống môi Maddy. Nhưng tiếng gõ vẫn kiên nhẫn vang lên và giọng Bà Beecham rụt rè:
_Thưa Ông Scott...
Đầu Logan quay ngoắt lại và anh nhìn vào cánh cửa như không thể tin được. Người quản gia phải biết rằng không được cắt ngang anh vào những lúc như thế này chứ.
_Cái gì?_ anh hét lên.
_Có chuyện…
_Trừ khi ngôi nhà này bị cháy, đừng làm phiền tôi lúc này.
_Thưa ông…_ bà Beecham vẫn kiên nhẫn.
Logan buông Maddy ra với một tiếng chửi thề và đi về phía cửa, mở toang ra:
_Có chuyện gì bà muốn nói với tôi vậy, Bà Beecham?
Người quản gia nhìn qua vai mình và tránh ánh mắt Maddy:
_Có một quí ông đang đợi ở đại sảnh ..
_Tôi không có cuộc hẹn nào hôm nay cả.
_Vâng thưa ông, nhưng ông ấy đang rất khẩn trương.
_Tôi không quan tâm cho dù ông ta có điên tiết đứng ở cửa nhà này. Nói ông ấy quay lại sau đi.
Bà Beecham căng thẳng nói:
_Ông Scott , người khách đó tự xưng là Ngài Matthews. Ông tuyên bố là ông ấy đang đi tìm cô con gái bị thất lạc của mình. Và ông ấy tin là ông đang giữ cô ấy.
_Cái gì...
Không ý thức, anh quay lại nhìn vào Madeline. Gương mặt cô trong tầm mắt anh…vẻ kinh hoàng hiện rõ ..môi cô mấp máy chữ “không thể được”.
Cũng là từ ấy đang rung lên trong đầu óc anh. “không, đừng lặp lại” một lần nữa anh ngỡ mình đã tìm được hạnh phúc, rồi lại phát hiện bản thân bị phản bội. Anh không hiểu điều gì đã xảy ra, hay người khách đó thực sự là ai. Tất cả những gì anh đang thấy là cái nhìn trên gương mặt Madeline, một khám phá ghê tởm, nét nhợt nhạt đột nhiên bị phủ mờ bởi sự đỏ bừng vì hổ thẹn.
“Lạy chúa”, anh nghĩ tuyệt vọng “hãy để đây chỉ là một sai lầm ”
Anh vận hết sức để giữ gương mặt mình bình thản, trong khi cảm xúc anh đang bấn loạn bên trong. Một phần bộ não anh cố gắng hoạt động phân tích tình huống này. Nếu Maddy là con gái của Ngài Matthew– bất kể ông ấy là ai_ thì cô đã nói dối anh, không chỉ một mà còn rất nhiều lần. Điều duy nhất phải tìm hiểu là lời nói dối đó sâu đến đâu, và vì lẽ gì đây.
_Cho ông ta vào_ Logan nhẹ nói.
Trước sự kiện này, Logan có cảm tưởng dường như mình đang bước vào tâm điểm một màn kịch. Anh đang sắm vai một tay phản diện trong khi Maddy là cô gái không thể phản kháng và Ngài Matthews, vai người cha đang giận dữ đòi công bằng cho con gái mình.
Matthews bước vào phòng như thể e sợ điều ông sắp phải đối diện. Ông khoác cái thần thái của một kẻ phải bước vào nơi, mà trước đó ông nghĩ đấy là một chốn khả kính để rồi phát hiện ra, đó chỉ là một ngôi nhà bẩn thỉu. Ông là một người đàn ông ở tuổi bốn mươi với một gương mặt không có gì đặc biệt, gò má ngắn và tròn và mái tóc đen phủ xuống trước trán.
Trong khoảnh khắc Logan trải nghiệm cảm giác nhẹ người khi nhìn thấy ông, nghĩ rằng bề ngoài ông ấy hoàn toàn không có nét nào tương đồng với Maddy. Tuy nhiên, cả cha và con gái họ đều mang một thần sắc giống hệt nhau, sự buộc tội pha lẫn e sợ khi họ nhìn chằm chằm nhau. Không còn nghi ngờ gì nữa về xuất thân của Maddy.
_Madeline con đã làm gì vậy?
Matthews khẽ khàng.
Cô đứng sững như pho tượng, trừ một cái lắc nhẹ đầu, như thể cô đang cố gắng chối bỏ sự hiện diện của cha mình.
_Con…định hôm nay sẽ về nhà.
_Con nên về với cha cách đây một tháng rồi. _ Matthews nói, cố giữ lấy sự tự chủ, ông quay sang Logan_ Ông Scott, có lẽ mọi chuyện đã rõ ràng. Ông không biết tôi lấy làm tiếc đến thế nào khi gặp nhau trong tình huống này.
_Tôi có thể đoán ra_ Logan thì thầm.
_Tôi là Ngài Matthews, xứ Hampton Bishop. Hai ngày trước tôi nhận được tin là con gái Madeline của tôi đã rời khỏi trường cả tháng nay. Tôi_ông dừng lại, gương mặt nhăn nhúm khi liếc qua Maddy_ Tôi nên đoán trước điều như thế này sẽ xảy ra. Nó là đứa con gái út của tôi, và cũng là đứa ngỗ ngược nhất. Mặc dù đã được đính hôn với Ngài Clifton, nó vẫn từ chối chấp nhận sự sắp xếp của tôi, ông ấy là một người chồng thích hợp cho nó-
_Hắn là một lão già.
Madeline bùng nổ, và cha cô quay sang nhìn cô bằng đôi mắt phẫn nộ.
_ Từ chối chấp nhận sự sắp đặt của tôi_ Matthews nói gọn, giọng ông trở nên khàn khàn _Madeline đã nảy ra một ý nghĩ ngu ngốc mà tôi đáng ra phải tính đến. Một trong những người bạn cùng trường của nó, Cô Eleanor Sinclair, đã bị đe dọa mới chịu tiết lộ chi tiết cái âm mưu ấy.
_m mưu gì?_ Logan nhẹ hỏi.
Nhục nhã và ghê tởm hiện lên trên gương mặt Matthews khi ông liếc qua con gái mình_ Có lẽ Madeline sẽ giải thích cho ông rõ.
Logan buộc bản thân nhìn vào người con gái đứng cạnh mình…cô gái ngây thơ đã mang lại cho anh niềm hy vọng và giấc mơ anh hằng khao khát bao lâu nay. Mặt cô đỏ bừng vì tội lỗi và hỗ thẹn, mắt cô tròn lên vì bất nhẫn. Bất kể cô đã làm cái gì, giờ đây ắt hẳn cô đang rất hối hận. Hay có lẽ cô tiếc vì mình lỡ đã ngủ với anh. Anh muốn biết sự thật, muốn buộc điều đó vặn ra khỏi cô. Luồng mắt anh khoá chặt lấy cô chờ đợi câu trả lời.
Cuối cùng cô cất tiếng nói:
_ Em chưa bao giờ muốn cưới Clifton. Em muốn chống lại hôn sự này, trên thực tế là mọi người- ngay cả Clifton cũng biết điều đó. Khi em ở trên trường, em nhận ra rằng chỉ có một cách khiến hôn sự này dừng lại là phải tự hủy hoại mình._Cô run run, nhưng luồng mắt cô như nài nỉ anh hiểu cho cô_ Nên em quyết định phải khiến bản thân …hư hỏng.
Bao tử Logan cuộn lên quặn thắt. Anh nghe giọng Ngài Matthews lạnh lùng, chua chát vang lên từ nơi xa thẳm nào đó
_Rõ ràng là ông, ông Scott , thành mục tiêu con gái tôi đã chọn. Nói tôi biết…còn cơ hội nào…cho tôi , thề trước chúa , đã đến kịp lúc không?
Logan đợi Maddy trả lời. “Nói ông ta biết đi, mẹ kiếp ” anh hét lên cuồng nộ bên trong, nhưng cô vẫn im lặng.
_Ông đã đến trễ rồi._ giọng anh vang lên bình thản.
Matthews bóp tay lên trán và mắt nhắm chặt như thể đang chịu nỗi đau đớn nào đó. Logan bị bao phủ bởi một luồng sương đỏ khi sự thật dần dần ngấm vào anh.
Tất cả chỉ là một trò chơi của cô ta. Anh tưởng mình đang ngụp lặn trong niềm khao khát yêu thương, nhưng thực tế là đang bị xoay trên những ngón tay của cô, biến anh thành một thằng ngốc. Anh bừng lên nhục nhã, nhưng đó chỉ là một ít của những cảm xúc đang cuộn xé. “Một lần nữa” anh hằn học nghĩ. Lại một lần nữa, một người phụ nữ đã phản bội anh. Và lần này còn tệ hơn lần trước.
Anh liếc qua Madeline, căm ghét cô vì trông quá nhợt nhạt và buồn bã như thế. Cô không gì hơn một con ngựa cái cao giá với mục đích duy nhất trong cuộc đời là tiếp tục tái sinh những dòng dõi thuần khiết giống như thế. Vị trí của cô không thể đòi hỏi điều gì hơn nữa. Loại như cô, hôn nhân không dính dáng gì đến tình yêu, đó là một sự cân nhắc vì quyền lợi kinh tế và những vị thế xã hội. Và trong một phút bốc đồng nổi loạn, Madeline Matthews đã sử dụng anh để tránh né trách nhiệm của mình.
_Vì sao lại là tôi?
Anh hỏi cô, giọng anh chỉ còn tiếng khào của âm thanh.
Cô dịch lại gần anh, bàn tay mỏng manh vươn ra như cầu khẩn, Logan bước lùi lại tức thì. Chúa giúp anh, anh sẽ vỡ tan ra nếu bị cô chạm vào.
Madeline ngừng lại, hiểu ra anh muốn giữ khoảng cách giữa họ. Không có gì của quang cảnh này là hiện thực cả, vẻ mặt tự chủ của Logan và cả cảm giác mất mát của chính cô. Giá như Logan có thể hiểu điều ban đầu chỉ là sự nổi loạn của một nữ sinh nay đã trở thành tình yêu. Cô sẽ làm mọi thứ để có thể xua đi nỗi đau đớn cô biết chắc chắn anh đang cảm nhận. Bất cứ thứ gì để giúp anh không còn bị dày vò nữa.
_ Eleanor đã cho em xem một tấm ảnh in màu của anh_ cô nói, nhìn chằm vào gương mặt yêu dấu_ Em đã nghĩ anh quá…chói lóa._ Cô đỏ bừng mặt nhận ra lời nói mình nông cạn như thế nào_ Không, không đúng như thế. Em ..bắt đầu yêu anh từ lúc đó, và em muốn….
Cô ngừng lại và lắc đầu. Không có cách nào chỉnh cho hành động của mình dưới ánh sáng trong sạch cả.
_Tán tỉnh_Logan khàn khàn nói, nghe chẳng dễ chịu gì.
_Anh không hiểu điều đó như thế nào đâu.
Bất kể cô nói gì, anh cũng chỉ xem nó như sự nhục mạ thêm vào nỗi đau đã có thôi.
“Em yêu anh”, cô muốn hét lên như thế, nhưng cô không có quyền nói với anh như thế nữa. Anh sẽ khinh miệt cô hơn nữa nếu nói ra điều đó. Cô quay đi khi cha cô tiến lại gần Logan:
_ Ông Scott này, tôi không đổ lỗi cho trách nhiệm hay bất cứ điều gì cho ông vì ông rõ ràng không biết gì những chuyện trong đây. Tôi đã hy vọng ông chưa gần gũi Maddy, nhưng với một cô gái trẻ ngây thơ thì điều tôi hy vọng có lẽ đã quá nhiều cho một người đàn ông như ông._ Matthews nhắm chặt mắt buồn rầu_ Điều đó cũng quá nhiều để yêu cầu một sự thu xếp, tôi nghĩ vậy.
_Còn sự thu xếp gì ông muốn đây?_ Logan lạnh lùng hỏi.
_Tôi muốn nó có thể tiến đến với Ngài Clifton lần nữa. Nhưng giờ đây chuyện đó không thể nữa rồi. Tôi muốn ông giữ im lặng chuyện này. Tôi và gia đình sẽ giữ cho chuyện này êm thấm nhất có thể. Chúng tôi sẽ thu xếp tương lai cho Madeline, bất kể như thế nào đi nữa. Tất cả những gì tôi yêu cầu là ông sẽ chối bỏ bất cứ lời đồn nào nếu ông được hỏi tới.
_Được thôi._Logan không nhìn Maddy. Với anh cô không còn tồn tại nữa.
_Logan, làm ơn_ cô thì thầm_ Em không thể chịu nổi nếu mọi chuyện kết thúc như thế này.
_Bà Beecham sẽ tiễn các người._ Anh nói lạc giọng_ Chúc một ngày tốt lành, Ngài Matthews.
Anh đi vào trong, không ý thức được anh đã đi đâu, chỉ biết là anh phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Sau đó anh thấy mình đang ở trong phòng riêng, đóng ập cửa lại khoá chặt mình bên trong. Anh cảm thấy mình đang đi chuyển dưới những lớp nước sâu. Anh đứng ở giữa căn phòng một lúc lâu, thậm chí không thèm suy nghĩ. Nhưng giọng nói Madeline vẫn vang lên văng vẳng trong đầu “Em yêu anh …Logan…yêu anh..”
Cô là một diễn viên giỏi hơn anh tưởng. Cô tỏ ra hoàn toàn chân thật. Và anh đã cho phép mình tin vào điều đó.
Mắt anh đau nhói. Quẹt tay lên mắt để xua đi làn sương mờ bao phủ, anh nhận ra những giọt nước đang rơi xuống má.
_Mẹ kiếp.
Anh thì thầm, trong khi nỗi căm ghét bản thân trỗi lên ngùn ngụt trong anh. Anh nghe thấy tiếng rên đau đớn của chính mình, cảm nhận bề mặt mát lạnh của lọ hoa đời Đường trong tay, và ném văng nó đi. Tai anh lùng bùng vì tiếng vỡ tan của lọ gốm vô giá đó. Dường như âm thanh ấy vẫn chưa đủ để rũ bỏ con quỉ cuồng nộ trong lòng. Không đếm xỉa mình đang làm gì, anh với lấy bức tranh trên tường, xé tan nát bộ tranh thanh nhã bằng sơn dầu, và di chuyển đến những vật gần bên, tay anh vung qua những tác phẩm thủy tinh, gỗ và những bức gốm đến khi anh quị xuống, nắm tay đẫm máu đặt lên đùi.
Tiếng gõ cửa thình thình vang nện vào đầu anh:
_Ông Scott! Làm ơn đi, sao ông không trả lời? Ông Scott!
Chìa khoá tra vào ổ, và Logan quay người lại chiếu tia cuồng nộ lên giương mặt lo lắng của Bà Beecham và Denis.
_Xéo đi!
Anh nói khàn khàn .
Thất kinh và hoảng sợ trước cảnh tượng nhìn thấy, họ thụt lui tức thì, để anh lại một mình với đống đổ nát của những tác phẩm nghệ thuật anh đã rất nâng niu. Logan ngã bệt người xuống và trừng mắt nhìn xuống sàn. Anh cảm thấy cái gì đó bên trong bản thân đang chết dần...tất cả sự ấm áp và dịu dàng có thể thay đổi cuộc đời anh. Anh sẽ không bao giờ trở lại như trước được nữa. Anh sẽ không bao giờ để người nào tổn thương anh một lần nữa cả.