Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tàn tiệc tất cả mọi người đều ra về, hôm nay là ngày vui của anh Cao Tuấn vì quá hạnh phúc nên có uống hơi nhiều.
"Anh em không say, em tự đi được mà..."
"Chú còn dám bảo với anh là không say à, biết là chú vui nhưng cũng nên tiết chế lại chút chứ. Uống nhiều như vậy làm hỏng hết cả đại sự". Cao Thành cười nói nhìn anh với ánh mắt bỡn cợt...vỗ vỗ vai Cao Tuấn. Hiểu được ý đồ của anh mình, Cao Tuấn cười đùa lại.
"Anh nghĩ em là ai chứ, nhiêu đây sao làm khó được em". Nói rồi Cao Tuấn một mình bước lên cầu thang về phòng mình rồi nói vọng xuống. "Anh nhớ khoá cửa hộ em nha". Mở cửa phòng bước vào thấy Gia Ý đã thay đồ ngồi trên sô pha đợi anh. Hôm nay là ngày đầu tiên hai người trở thành vợ chồng, Cao Tuấn rất hạnh phúc khi thấy cô vẫn đợi mình.
Cao Tuấn vòng tay ôm cô vào lòng, bộ dạng mệt mỏi tựa đầu vào vai Gia Ý khàn giọng nói "Hôm nay em rất mệt, sao không ngủ trước đi còn đợi anh".
"Không sao, em cũng không mệt. Anh đi tắm đi, em chuẩn bị nước tắm cho anh xong rồi". truyện kiếm hiệp hay
Cao Tuấn tham lam hít hà mùi hương đặc trưng trên người cô, lưu luyến không muốn rời đi. Cảm giác dường như không đủ, Cao Tuấn xoay mặt Gia Ý đối diện mình, hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn của cô, cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho thoang thoảng có chút hương của rượu pha lẫn khiến anh say mê không muốn rời. Bàn tay tham lam đặt ở eo Gia Ý từ từ trượt xuống, lúc này cô mới bừng tỉnh đẩy Cao Tuấn ra.
"Ngoan nào, anh đi tắm đi đã".
Cao Tuấn nhíu mày, nhưng vẫn cười vui vẻ với cô, anh đặt lên trán Gia Ý một nụ hôn rồi đứng dậy "Chờ anh...". Nhìn vẻ mặt háo hức của anh khiến cô không khỏi ngại ngùng, nhưng lại có chút đau lòng. Nếu như anh biết được sự thật thì sao, anh sẽ đối với cô ra sao, có còn dịu dàng như vậy không.
10 phút sau Cao Tuấn bước ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, dịu dàng đến bên cạnh cô. Gia Ý lấy ly rượu đưa cho anh, nhìn Cao Tuấn nở một nụ cười quyến rũ.
"Chúc mừng hạnh phúc của chúng ta".
Cao Tuấn không nghi ngờ đón lấy ly rượu trong tay cô uống một hơi cạn. Gia Ý muốn giật lại nhưng không kịp. Không hiểu sao nhìn anh cô rất đau lòng, ước gì anh không phải con trai của ông ta, giữa hai người không có hận thù chắc có lẽ hôm nay sẽ là đêm tân hôn hạnh phúc, đáng nhớ nhất của cô.
Lúc vừa bước vào phòng tắm, không hiểu sao anh lại có cảm giác quyến luyến không nỡ rời khỏi cô, dường như chỉ cần buông lỏng tay ra Gia Ý có thể bỏ rơi anh bất cứ lúc nào. Cao Tuấn lưỡng lự, anh mở cửa phòng tắm nhìn xem cô gái nhỏ của mình đang làm gì chợt phát hiện ra trên tay cô cầm một gói bột trắng bỏ vào ly rượu. Cao Tuấn có dự cảm không lành, anh yên lặng nhìn cô tỉ mỉ chăm sóc cho ly rượu. Cánh tay nắm cửa của anh siết chặt lại, Cao Tuấn xem không biết gì, tắm rửa rồi bước ra. Cùng lúc đó cô đưa ly rượu cho anh Cao Tuấn không suy nghĩ uống cạn.
Nhìn nét mặt hoảng hốt, lo lắng của cô Cao Tuấn mỉm cười, không phải là nụ cười hạnh phúc mà là một nụ cười thê lương.
"Anh biết em hận anh, hận ba anh. Chuyện 4 năm trước chỉ là ngoài ý muốn, anh thay mặt ba xin lỗi em". Lúc này nước mắt Gia Ý không kiềm được rơi xuống.
"Tại sao...tại sao ngay từ đầu anh đã biết em là ai mà anh vẫn yêu em, vẫn muốn lấy em".
Cao Tuấn im lặng nhìn cô, thuốc lúc này cũng dần có tác dụng khiến anh không được tỉnh táo. Cao Tuấn cuối người xuống, nước mắt của anh không kiềm được cũng rơi xuống, đây là người con gái anh yêu nhất, muốn một lòng bảo vệ cô. Ngày hôm nay được chết trong tay cô có lẽ đối với anh vẫn là điều hạnh phúc nhất. "Anh xin lỗi..."
Gia Ý gạt đi những giọt nước mắt đau đớn lúc nãy nhìn anh cười hét lên.
"Xin lỗi sao...Tại sao 4 năm trước anh không xin lỗi, nếu như lúc đó mấy người chịu nhận tội, chỉ một câu xin lỗi thôi mà thì sự việc đâu đi đến bước đường này".
"Anh biết cho dù anh có nói thế nào em cũng sẽ không tha thứ cho anh, nên anh muốn dùng quãng đời còn lại để bù đắp cho em".
"Ha...ha...bù đắp sao. Hoá ra anh tiếp cận tôi, cho tôi hạnh phúc như ngày hôm nay chỉ vì anh cảm thấy có lỗi với tôi". Gia Ý đau khổ cười, nụ cười đến thê lương, gương mặt xinh đẹp của cô lúc này đã tràn đầy nước mắt. Gia Ý quay mặt, không nhìn anh chậm rãi bước đi.
"Nghe anh giải thích, mọi chuyện không phải như em nghĩ..." Không để Cao Tuấn nói hết Gia Ý gạt mạnh tay anh ra, hét lên.
"Anh còn muốn nói gì nữa... tất cả những gì mà các người chịu hôm nay là để trả giá cho việc làm sai trái của mấy người. Anh biết cô anh đã làm gì với bạn của tôi không hả? Ngày hôm đó nếu như không có anh có lẽ người đó là tôi chứ không phải cậu ấy". Gia Ý tức giận đấm mạnh lên người anh như trút hết mọi đau khổ.
"Bà ta cũng là phụ nữ mà, tại sao có thể nhẫn tâm với cậu ấy như vậy chứ. Ngay từ đầu là các người sai, tại sao lại không biết hối cải chứ...hic...". Gia Ý ngồi sụp xuống sàn nhà lạnh lẽo, giờ phút này trái tim của cô còn lạnh hơn, bao nhiêu đau khổ, giày vò suốt 4 năm qua coi như đã xong. Nhưng tại sao, tại sao bản thân cô lại không cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc. Nhìn Gia Ý đau khổ như vậy, Cao Tuấn còn đau hơn cô. Anh có thể hiểu được cảm giác của cô lúc này, giống như bị người mình yêu thương nhất lừa dối. Cao Tuấn ôm chặt cô vào lòng nhỏ giọng nói.
"Anh xin lỗi..." Gia Ý đứng dậy đẩy thoát khỏi vòng tay của anh, vội vàng chạy ra ngoài. Vì thuốc lúc này đã có tác dụng nên Cao Tuấn rất yếu ớt. Anh cố đứng dậy đuổi theo Gia Ý.