Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vừa ra đến cửa đã bị Cao Tuấn giữ lại, anh đưa tay khoá luôn chốt cửa kéo cô vào đẩy mạnh lên giường. Gia Ý hoảng hốt định ngồi dậy thì anh đã nằm lên người cô, cố định hai tay Gia Ý lên đỉnh đầu.
"Anh muốn làm gì... buông tôi ra..."
"Vội vàng muốn đi như vậy sao, là để gặp tên đó".
"Anh nói uống hết ly rượu này sẽ để tôi đi mà. Cho dù tôi có gặp ai cũng không liên quan đến anh".
"Hừ... không liên quan sao. Vậy để tôi nhắc cho cô nhớ chúng ta có liên quan hay không".
Không cho cô cơ hội trả lời anh cuối đầu xuống hôn cô, Gia Ý vùng dậy dùng sức đẩy anh ra. Nhưng sức của cô so với anh khác xa một trời một vực, làm sao cô có thể phản kháng được.
Anh lại ghì đầu cô xuống cắn chặt răng nói:"Chống cự một lần tôi liền đưa con trai cô đi Châu Phi, một lần nữa thì là Châu Âu, lần nữa thì tôi ném nó xuống biển."
Môi cô lại bị anh hôn xuống, anh cắn đến khi môi cô chảy máu liền đưa lưỡi liếm nó nuốt vào lại cắn trừng phạt.
Tóc cô bị anh giật về phía sau:" Câm miệng, cô khóc cái gì? Hay tại tôi không phải anh ta khiến cô cảm thấy đau lòng... hả".
Gia Ý im lặng, đưa tay gạt đi những giọt nước mắt còn vương lại, nhìn anh trầm mặc một lúc sau mới lên tiếng.
"Tôi biết anh hận tôi, không muốn nhìn thấy tôi. Nếu như tôi biết Tuấn Phát là của anh thì tôi sẽ không đến. Bây giờ anh muốn tôi phải làm thế nào anh mới bỏ qua cho mẹ con tôi".
"Ha...ha... làm thế nào sao. Cô nghĩ bản thân mình bây giờ còn giá trị sao. Chẳng qua cô chỉ là một món đồ mà anh ta vứt đi thôi". Cao Tuấn lấy trong ngăn kéo tủ ra sắp ảnh, ném lên người cô. Nhìn những tấm hình cô mới dần hiểu ra, thì ra anh hiểu lầm cô và anh Dương Nam sao. Người trong hình chắc có lẽ là cô gái mà anh đã từng kể với cô. Thấy Gia Ý say mê, nâng niu tấm hình khiến máu trong người anh cứ sôi lên. Cao Tuấn tức giận giật lại tấm hình, liếc mắt khinh miệt nhìn cô.
"Thế nào... còn muốn thủ thân như ngọc vì anh ta..." Cao Tuấn nhìn cô, nở một nụ cười lưu manh ghé sát tai cô nói "Dù thế nào thì...tôi vẫn là người đàn ông đầu tiên của cô".
Nói xong Cao Tuấn đứng dậy đi thẳng vào nhà tắm. Gia Ý thấy anh đi rồi, vội vàng chạy ra ngoài. Cô có thể cảm nhận được nguy hiểm từ người đàn ông này. Anh bây giờ là chủ tịch của tập đoàn Tuấn Phát, không còn dịu dàng giống như người đàn ông mà cô đã yêu 6 năm trước.
Thấy Gia Ý trở về trong bộ dạng nhếch nhác, Tinh Nhi lo lắng hỏi.
"Cậu sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
"Tớ không sao". Mặc dù nói không sao nhưng bộ dạng của cô bây giờ thất thần cứ như người mất hồn ngồi đó khiến Tinh Nhi càng lo thêm.
"Sao lại không sao, nhìn bộ dạng của cậu đi. Cứ như vừa bị ai đó cưỡng bức vậy... ừm..."
Gia Ý vội vàng bịp miệng Tinh Nhi lại không để cô nói tiếp.
"Suỵt...nhỏ tiếng thôi. Cậu la vâỵ lỡ Gia Hưng tỉnh giấc thì sao".
"Cậu...là thật sao...cậu với tên chủ tịch đó..." Tinh Nhi ngạc nhiên nhìn cô khó hiểu.
"Cậu biết anh ta là ai không...Cao Tuấn đó".
"Cái gì...Cao... Tuấn...Cậu đùa mình đâý à". Thấy Gia Ý im lặng không nói Tinh Nhi mới biết cô không đùa. Nhìn ánh mắt đỏ hoe của bạn mình, đôi môi sưng đỏ, trên cổ còn có dấu hôn đỏ chói trông rất nổi bật.
"Anh ta muốn gì, cũng đã 6 năm rồi hai người không còn liên quan gì, anh ta làm vậy với mục đích gì chứ, để trả thù cậu hả?"
"Tớ không biết, tạm thời thì chưa có gì. À, anh ta không biết chuyện Gia Hưng là con ảnh. Anh tưởng mình và anh cậu..." Gia Ý ngập ngừng nhìn cô.
"Vậy thì tốt, làm tớ tưởng anh ta có ý định cướp Gia Hưng của cậu nữa chứ. Cậu tắm rửa nghỉ ngơi đi, mai tính tiếp. Chắc anh ta không dám làm gì quá đáng đâu. Tạm thời bây giờ cậu cứ đi làm bình thường đi".
"Cảm ơn cậu, ngủ ngon".
Sáng hôm sau Gia Ý vẫn đi làm như bình thường, nhưng có một sự thay đổi lạ. Ánh mắt mọi người nhìn cô có vẻ khinh miệt, coi thường. Tiểu Đan thấy vậy, tới nhắc nhở cô.
"Em đã xem bản tin hôm nay chưa, trên đó có thông tin của em và chủ tịch".
"Thông tin gì..." Gia Ý ngạc nhiên hỏi lại, vội mở điện thoại lên xem. Là hình của cô và anh ngày hôm qua trong phòng tổng thống. Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, Tiểu Đan cũng thấy xót xa.
"Chị không biết giữa hai người có chuyện gì, nhưng tấm hình này chỉ được gửi riêng cho nội bộ công ty. Em nên tìm chủ tịch giúp sẽ tốt hơn". Gia Ý xua tay tỏ vẻ không quan tâm, nói với cô.
"Cảm ơn chị, nhưng không cần đâu. Họ muốn nghĩ về em thế nào cũng được em không quan tâm. Dù sao em ở đây là làm việc cho chủ tịch và Tuấn Phát, còn bọn họ muốn nghĩ sao cũng được". Tiểu Đan có thể hiểu được cảm giác của cô, chắc chắn có người cố tình hủy hoại thanh danh của cô.
"Em có nghi ngờ ai không? Phòng tổng thống ngoại trừ chủ tịch và trợ lí Phong ra thì em là người phụ nữ đầu tiên bước vào đó đâý. Chị làm ở đây lâu rồi cũng không phải là không biết. Em nên đến nói với chủ tịch một tiếng, có thể chủ tịch đã để ý đến em rồi".
Gia Ý rùn mình, cảm giác có luồng khí lạnh bao phủ quanh mình. Anh để ý đến cô sao... chẳng qua là muốn trả thù chuyện 6 năm trước cô đã làm với anh.