Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gia Ý càng nghĩ càng cảm thấy đau, nước mắt cô không tự chủ cứ thế rơi xuống. Tại sao lại đối xử với cô như vậy, thật sự rất đau, cảm giác trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹn lại. Gia Ý tựa vào vách tường lạnh lẽo, cô cảm giác bản thân không còn sức lực để đứng vững nữa.
Thế Phong thấy cô vội vàng chạy đi, anh tò mò gõ cửa vào trong.
Boss khi nãy...hai người cãi nhau sao. Tôi thấy cô ấy chạy đi rất vội hình như còn khóc nữa.
Từ bao giờ cậu quản chuyện của tôi vậy, cô ta có làm sao thì liên quan gì đến tôi. Cậu thích thì tự mình quan tâm đi.
Không hiểu sao khi nãy thấy cô cố nén nước mắt, nhìn bộ dạng ủy khuất đó của cô anh lại thấy đau xót. Chẳng phải cô đã hại anh hai lần nằm viện sao. Anh tin anh trai anh không gạt anh, dù sao anh cũng có một chút ấn tượng về lần tai nạn đó. Còn chuyện cô hận anh, lợi dụng anh tất cả anh trai đều kể hết cho anh nghe. Cô rất giỏi dùng bộ mặt đáng thương đó để khiến anh phải thương hại.
Tự nhiên Cao Tuấn cảm thấy đầu đau như búa bổ, có một số hình ảnh quen thuộc lướt qua đầu anh. "Boss anh sao vậy, có chỗ nào không thoải mái hay để tôi gọi bác sĩ".
Không cần đâu, ở đây làm tôi không thoải mái, cậu đi làm thủ tục suất viện chợ tôi đi.
Nhưng...Thế Phong định nói nhưng lại thôi, anh đi ra ngoài làm thủ tục suất viện cho Cao Tuấn.
Ở công ty Cao Tuấn cũng giao lại hết cho anh mình, nên thời gian này anh tạm thời không cần phải đến. Từ hôm ở bệnh viện đến giờ, Cao Tuấn luôn có một cảm giác mình đã quên đi chuyện gì đó nhưng anh lại không nhớ rõ. Chỉ là mỗi lần nghĩ anh lại cảm thấy đau đầu.
"Anh công việc ở công ty thế nào rồi, sức khỏe em dạo này tốt rồi em muốn quay lại làm".
"Được, dù sao thì mọi người cũng không quen với cách làm việc của anh lắm, vẫn là em quản lí tốt hơn. Hôm nay thế nào nếu ổn thì đến công ty luôn đi".
"Vâng, 15 phút nữa em đến".
Thế Phong chuẩn bị xe đưa anh đến công ty, bên này Cao Thành thông báo mọi người sắp xếp hết lại để chào đón anh trở lại. Gia Ý bất ngờ làm rơi vỡ ly nước trên sàn.
"Làm gì vậy, thu dọn một tí cũng không xong. Nếu cô thấy không hợp với công việc này có thể xin nghỉ". Mặc dù Cao Tuấn không còn nhớ những chuyện xảy ra với cô, nhưng Cao Thành vẫn không muốn hai người thường xuyên gặp nhau. Dù sao thì cũng từng quen biết, nhỡ đâu thằng em trai của anh lại va vào cô lần nữa thì sao.
Gia Ý dọn sạch chỗ làm việc của mình sau đó nói với Cao Thành. "Tôi cũng đang có định nghỉ, cảm ơn anh đã duyệt tôi sẽ giữ đơn sau".
Giám đốc phòng tài chính ngạc nhiên không tin được cô lại không do dự mà xin nghỉ.
"Sếp thật ra cô ấy kí hợp đồng dài hạn với công ty, bây giờ nghỉ phải bồi thường hợp đồng".
"Không cần, nhìn cũng biết cô ta không đủ khả năng bồi thường đâu".
"Nhưng...cô ấy là do chính chủ tịch duyệt và kí hợp đồng. Lúc trước ngài ấy có thông báo trừ ngài ấy ra không ai có quyền phê duyệt cho cô ta nghỉ cả".
"Ý anh là sao, đang chất vấn tôi, hay là nói tôi không có quyền quyết định nhân sự của công ty".
"Không, tôi không có ý đó, chỉ là cô ta là do chủ tịch đích thân tuyển".
Cao Thành bất mãn không thèm đôi co với anh ta.
"Được rồi, vậy để cô ta làm đi. Nhưng từ giờ trở đi cô ta sẽ phụ trách ở bộ phận này không được lên phòng chủ tịch. Mọi văn kiện giấy tờ nên đưa thư ký duyệt".
"Vâng, vâng". Cao Thành đi, giám đốc toát mồ hôi, dù sao thì cả hai người anh đều không nên đắc tội. Còn với Gia Ý là người của chủ tịch, dù sao chủ tịch đã công khai rồi thì anh cũng nên để ý. Lỡ như lần này chủ tịch tới lại không gặp cô thì chắc công việc này của anh cũng khó giữ.
Lúc này Cao Tuấn vừa tới, lúc anh bước vào mọi người đều xếp thành hàng hai bên cuối chào. Gia Ý không muốn chạm mặt anh, cô cuối gầm mặt xuống, tóc xoã ra che bớt một phần khuôn mặt, nếu không để ý kĩ chắc hẳn không nhận ra. Không hiểu sao lúc vừa bước vào đập vào mắt anh lại là hình ảnh của cô. Cao Tuấn nhìn dáng vẻ trốn tránh của cô khiến anh không vui. Là sợ anh hay cố tình tránh mặt anh.
Anh đi qua một lượt sau đó dừng lại bên cạnh cô nói nhỏ: "lát nữa lên phòng tôi". Âm thanh rất nhỏ đủ cho người bên cạnh nghe, giám đốc phòng hành chính nghe vậy liền hiểu may lúc nãy anh lên tiếng giữ cô lại không thì giờ chắc anh khó sống với chủ tịch. Rất nhanh Cao Tuấn lướt qua đi thẳng về hướng thang máy. Ở góc độ này nhìn rất giống anh đang nói chuyện với giám đốc nên cũng không ai tò mò. Đến lúc Cao Tuấn đi rồi mọi người mới thở dài một tiếng, thật là căng thẳng mà.