Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bên Trái - Hàm Yên
  3. Chương 11: Câu trả lời
Trước /75 Sau

Bên Trái - Hàm Yên

Chương 11: Câu trả lời

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Uông Nhận bắt taxi về nhà, không phải tiểu khu nhà cha mẹ, mà là nhà của anh, một tòa nhà mới tên là Khải Duyệt phủ.

Anh làm việc ba năm rưỡi, quả thật tiền gửi ngân hàng không mua nổi nhà, nhưng khi anh tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cha mẹ đã bán đi một căn nhà nhỏ khác trong nhà, dùng tiền bán nhà làm tiền đặt cọc, mua cho Uông Nhận căn nhà mới 120 mét vuông này.

Nhà mới cách nhà cha mẹ không xa, đi bộ mười lăm phút là tới, đã trang hoàng xong từ hai năm trước, mấy tháng sau khi thông gió tản khí, Uông Nhận dọn vào nhà mới, bắt đầu cuộc sống một mình.

Trong số bạn học đồng nghiệp của anh, có rất nhiều thanh niên từ nơi khác đến Tiền Đường dốc sức làm việc, rất nhiều người còn đang thuê phòng, muốn an cư ở Tiền Đường, lại bị giá phòng cao ngất ngưởng cản trở, chỉ có thể khổ sở tích góp từng tí một.

Bọn họ đều rất hâm mộ Uông Nhận, người Tiền Đường, con một, xuất thân từ gia đình khá giả, đã sớm được cha mẹ mua phòng cưới, cha mẹ còn có tiền lương về hưu ổn định, chỉ cần trong nhà không xảy ra sự cố gì lớn, đời này Uông Nhận sẽ không lo cơm áo.

Uông Nhận cũng biết, có lẽ anh là bánh trái thơm ngon trên thị trường xem mắt, cũng không nhớ rõ có bao nhiêu người muốn làm mai cho anh, giới thiệu đối tượng cho anh, đồng nghiệp cũ của cha mẹ, bạn học cũ, hàng xóm cũ, các tiền bối trong công ty, lãnh đạo, khách hàng, thầy hướng dẫn khi học nghiên cứu sinh ... Thậm chí ngay cả khi mẹ nằm viện, chị Từ ở giường bên cạnh vừa nhìn thấy anh, phản ứng đầu tiên chính là hỏi anh đã có đối tượng hay chưa.

Nhưng Uông Nhận chưa từng đồng ý, chưa từng thêm wechat với bất kỳ cô gái nào mà bọn họ giới thiệu, càng miễn bàn đến chuyện gặp mặt.

Anh có kiên trì của mình, cha mẹ biết và hiểu, chưa bao giờ miễn cưỡng anh.

Uông Nhận xuống xe trước cửa tiểu khu, chỗ đó có một loạt cửa hàng nhỏ, còn chưa đóng cửa, Uông Nhận nhìn thấy một cửa hàng nhỏ, trên bảng hiệu đỏ rực viết - - Phiêu Hương Cam Lật Vương.

Sau khi chuyển đến nhà mới, thỉnh thoảng Uông Nhận sẽ mua đồ ở những cửa hàng nhỏ này, nhưng chưa từng ghé thăm cửa hàng này, lúc này nhìn thấy, đột nhiên muốn biết hạt dẻ rang đường này có ngon hay không. 

Anh đi tới cửa tiệm, bảo ông chủ cân nửa cân hạt dẻ, hạt dẻ rang đường được bỏ vào trong túi giấy, cầm trong tay nóng hầm hập, ngửi rất thơm. Uông Nhận trực tiếp bóc một miếng bỏ vào miệng, ngọt ngào mềm mại, hương vị không tệ lắm, ông chủ cười ha hả hỏi: "Anh đẹp trai, ăn ngon không?"

"Ngon." Uông Nhận suy nghĩ một chút, hỏi: "Ông chủ, bệnh nhân vừa phẫu thuật xong có ăn được hạt dẻ này không?"

"Tốt nhất không nên ăn." Ông chủ nói, "Không dễ tiêu hóa, dạ dày sẽ đầy hơi."

Uông Nhận gật đầu, tạm thời bỏ đi một ý nghĩ trong đầu.

Đi vào tiểu khu về đến nhà, sau khi bật đèn lên, Uông Nhận nhìn phòng khách trống rỗng, mới nhớ ra đã bốn ngày mình không về. Lúc trước là đi công tác, đêm trước ngủ ở bệnh viện, buổi sáng cũng đến nhà cha mẹ tắm rửa, lấy túi máy tính, anh đấu tranh tư tưởng trong chốc lát, vẫn quyết định làm vệ sinh đơn giản một chút.

Thời điểm xắn ống tay áo lên lâu sàn nhà, Uông Nhận có chút hối hận vì mua nhà quá lớn, chưa chắc bản thân đã kết hôn, một mình ở trong một căn nhà lớn như vậy, chuyện hao tổn tâm trí nhất chính là quét dọn vệ sinh.

Đột nhiên anh lại nhớ tới La Vũ Vi, La Vũ Vi rất có dự kiến trước, chỉ mua một căn nhà nhỏ 48 mét vuông, Uông Nhận tưởng tượng bố cục và trang hoàng bên trong căn nhà kia, La Vũ Vi học thiết kế, là một người tổ chức triển lãm, còn quen biết rất nhiều nghệ thuật gia, khẳng định thưởng thức của cô rất tốt, nhất định trang trí trong nhà sẽ làm cho hai mắt người ta tỏa sáng.

Không biết bây giờ cô thế nào ... Uông Nhận nhìn về phía túi giấy da trâu đặt trên bàn, thở dài, tiếp tục hì hục lau sàn nhà.

Sau khi quét dọn vệ sinh xong, Uông Nhận đi tắm rửa một cái, chui vào ổ chăn sớm, đeo tai nghe bật nhạc lên, đặt laptop lên chăn, nghiêm túc sửa một bộ PPT.

Anh làm việc trong bộ phận tiếp thị, vị trí hiện tại là Local Marketing (Quản lý sản phẩm khu vực), phụ trách khu vực tỉnh A và các tỉnh lân cận, khi có hội nghị học thuật toàn quốc, anh phải đi đến các tỉnh xa hơn, lần này đi công tác phía Bắc, chính là để tham gia hội nghị.

Công việc hàng ngày của Uông Nhận không thể tách rời với máy bay và đường sắt cao tốc, mỗi thứ sáu đều phải lên kế hoạch đi công tác vào tuần sau, ngày hôm sau chính là thứ sáu, anh mở điện thoại di động ra kiểm tra lịch, trong lòng tính toán sắp xếp lịch cho tuần sau, không hiểu sao lại nghĩ tới La Vũ Vi.

Không biết khi nào cô có thể xuất viện, không biết sẽ là ai tới đón cô xuất viện.

Thẩm Quân Trì? Hay là Lý Nhạc San? Dương tổng?

Uông Nhận nghĩ, nếu bọn họ đều không rảnh, thật ra anh không ngại làm tài xế cho La Vũ Vi, điều kiện tiên quyết là ngày đó anh không có lịch đi công tác.

Nhìn vào trang PPT, Uông Nhận ngẩn ngơ một lát, chờ phục hồi tinh thần lại, chính mình cũng cảm thấy không biết nên nói gì, hình như sự quan tâm của anh đối với La Vũ Vi có chút quá mức.

"Bộp" một cái tắt máy tính, Uông Nhận quyết định đi ngủ, tối hôm qua ngủ không đủ giấc, ngày mai còn phải ngủ cùng mẹ, nhất định đêm nay anh phải ngủ bù thật ngon.

——

Lúc này La Vũ Vi còn chưa ngủ.

Ban ngày ngủ quá nhiều, chạng vạng lại bị Giải Dung Lan đại náo một hồi, đợi đến đêm khuya yên tĩnh, trong phòng bệnh vang lên tiếng ngáy của chồng chị Từ, càng ngày cô càng tỉnh táo, trong đầu lặp đi lặp lại một số đoạn ngắn trong quá khứ.

Năm đó, cô còn chưa đủ hai mươi mốt tuổi, học đại học năm hai, kỳ nghỉ dài hạn mùng một tháng năm, bị Lý Nhạc San kéo đi chơi trốn khỏi mật thất, người tổ chức là bạn học cấp ba của Lý Nhạc San, tổng cộng bảy người cả nam lẫn nữ, ngoại trừ Lý Nhạc San, La Vũ Vi không biết một người nào.

Chủ đề lần đó có chút dọa người, trong một gian phòng âm u khủng bố, NPC giả trang thành quỷ đột nhiên nhảy ra từ trong ngăn tủ, làm cho La Vũ Vi sợ hãi, cô thét chói tai lui về phía sau, không cẩn thận đụng vào một người, vóc dáng người nọ rất cao, kéo tay cô lại, nói: "Đừng sợ, đi theo mình."

La Vũ Vi giống như con ruồi không đầu chạy theo anh ta, thẳng đến khi đi vào một gian phòng tương đối sáng sủa mới thấy rõ bộ dáng người nọ, là một anh chàng mi thanh mục tú.

Anh ta cũng chạy đến thở hồng hộc, trán đổ mồ hôi, nụ cười rất sáng lạn, nói với La Vũ Vi: "Này, cậu là người bạn mà Đại Phật mang đến phải không?"

Đây chính là khởi đầu của một câu chuyện.

Bọn họ chia tay nhau ba lần.

Lần đầu tiên là đêm trước khi tốt nghiệp, La Vũ Vi muốn đi Thượng Hải phát triển, cảm thấy nơi đó có nền tảng lớn hơn, mà Thẩm Quân Trì nói có thân thích trong nhà sắp xếp công việc giúp anh ta, không có cách nào rời khỏi Tiền Đường, hai người giằng co không nhường, hơn nữa đều giữ thái độ bi quan đối với tình yêu đất khách, cuối cùng, Thẩm Quân Trì đưa ra lời chia tay, La Vũ Vi đồng ý.

Lần chia tay đó, La Vũ Vi trốn trong phòng ngủ khóc mấy ngày, ngay khi cô hạ quyết tâm quên Thẩm Quân Trì, chuẩn bị xông đến một vùng trời mới, Thẩm Quân Trì lại tới tìm cô.

Anh ta khóc như một đứa trẻ, ôm La Vũ Vi nói mình thật sự thích cô, không muốn mất cô, nói nhất định sẽ cho La Vũ Vi một gia đình hoàn mỹ, cầu xin La Vũ Vi suy nghĩ cho tương lai của bọn họ, có thể ở lại Tiền Đường.

Nước mắt chàng trai như có ma pháp, La Vũ Vi bị mê hoặc, cuối cùng thay đổi kế hoạch, thật sự ở lại.

Lần chia tay thứ hai là hai năm trước, bởi vì La Vũ Vi không về nhà vào dịp Tết âm lịch, Thẩm Quân Trì nhất định muốn dẫn cô đến nhà mình đón năm mới, La Vũ Vi đến khiến Giải Dung Lan nổi lên lòng nghi ngờ.

Giải Dung Lan ép hỏi con trai, vì sao La Vũ Vi không về nhà vào lễ mừng năm mới, Thẩm Quân Trì không chịu đựng được áp lực, nói thẳng ra tình huống trong nhà La Vũ Vi, sau khi Giải Dung Lan nghe xong liền tỏ vẻ không thể tiếp nhận, bảo con trai nhất định phải chia tay với La Vũ Vi.

Lần chia tay đó náo loạn ba tháng, lại là Thẩm Quân Trì khóc lóc xin lỗi La Vũ Vi, cuối cùng quay lại.

Lúc đó Giải Dung Lan có thể tiếp nhận La Vũ Vi, là bởi vì La Vũ Vi thật sự rất có khả năng, Thẩm Quân Trì nói với Giải Dung Lan, La Vũ Vi tiết kiệm được một khoản tiền, dự định mua nhà ở Tiền Đường, Giải Dung Lan chắc chắn rằng La Vũ Vi muốn mua nhà cưới với Thẩm Quân Trì, khẽ cắn môi mà nhả ra.

Lần chia tay thứ ba chính là một năm trước khi La Vũ Vi mua nhà, cô muốn mua căn hộ nhỏ kia, Giải Dung Lan sốt ruột giống như tiêu tiền của bà ta, hết lần này tới lần khác bảo Thẩm Quân Trì đi nói với La Vũ Vi, không nên mua không nên mua ngàn vạn lần không nên mua! Vì phòng ngừa La Vũ Vi khư khư cố chấp, Giải Dung Lan giật dây con trai dùng chuyện chia tay làm lợi thế, đi uy hiếp La Vũ Vi.

Kết quả, La Vũ Vi bình tĩnh tiếp nhận đề nghị chia tay của Thẩm Quân Trì, người há hốc mồm biến thành Thẩm Quân Trì.

Hai tháng sau, khi Thẩm Quân Trì lại một lần nữa khóc lóc xin lỗi, La Vũ Vi đã mượn tiền của Lý Nhạc San, mua xong nhà.

Ba lần chia tay, ba lần quay lại, quy trình gần như giống nhau, mỗi lần đều là Thẩm Quân Trì nói chia tay, La Vũ Vi đồng ý, cuối cùng Thẩm Quân Trì khóc xin lỗi, La Vũ Vi đồng ý quay lại.

Lý Nhạc San cũng có chút không chịu nổi, hai lần đầu còn nói chuyện giúp Thẩm Quân Trì, cảm thấy Thẩm Quân Trì thật sự rất yêu La Vũ Vi, đến lần thứ ba, Lý Nhạc San buồn bực hỏi La Vũ Vi: "Sao cậu phải tha thứ cho cậu ta?"

Lúc ấy La Vũ Vi không trả lời.

Bây giờ nằm trên giường bệnh, cô cẩn thận nghĩ, tại sao cô lại hết lần này đến lần khác đồng ý chia tay với Thẩm Quân Trì? Đó là bởi vì cô không sợ sống một mình, cô tin tưởng cho dù chỉ có một mình, cô cũng có thể sống rất tốt.

Nhưng mà vì cái gì, cô lại lần lượt tha thứ cho Thẩm Quân Trì, quay lại với anh ta?

Đáp án rất đơn giản, bởi vì cô yêu anh ta.

Cô không bộc lộ tình cảm giống Thẩm Quân Trì, luôn đem "thích" cùng "yêu" treo ở bên miệng, thế nhưng hơn năm năm ở chung, nhiều ngày sớm chiều làm bạn như vậy, Thẩm Quân Trì cho cô ấm áp cùng làm bạn mà cô muốn, nếu cô không yêu anh ta, làm sao có thể một lần lại một lần tiếp nhận lời xin lỗi của anh ta?

Bây giờ thì sao? Hiện tại lại là cục diện gì?

Vết mổ của La Vũ Vi đau cả ngày, lại kiên cường không cho bác sĩ kê thuốc giảm đau, cô nghĩ, năng lực thích ứng của nhân loại thật sự rất mạnh, đau mãi sẽ thành thói quen, hơn nữa theo thời gian trôi qua, đau đớn kia còn có thể càng ngày càng nhẹ, cô biết, một ngày nào đó cô sẽ khỏi hẳn.

So với đau đớn, cả người bẩn thỉu càng khiến người ta khó có thể chịu đựng, La Vũ Vi không có cách nào gội đầu tắm rửa, chị Quan chỉ có thể dùng khăn lông nóng lau người giúp cô, cô còn chưa rút ống dẫn nước tiểu, không có cách nào lau ở phía dưới, cho dù có thể lau, La Vũ Vi không thể để cho người khác tới làm cái này.

Chị Quan khuyên cô: "Nằm viện chính là như vậy, không cần sợ hay thẹn thùng, trong mắt bác sĩ y tá, em chính là miếng thịt. Mấy ngày nữa là có thể xuống giường rồi, một số bệnh nhân chị từng chăm sóc còn phải nằm trên giường mấy tháng, ăn uống vệ sinh đều ở trên giường, cũng không có khả năng tắm rửa, ngay từ đầu ai cũng không chịu nổi, về sau cũng quen rồi, không có biện pháp, chính mình nghĩ thoáng một chút là được rồi."

La Vũ Vi còn đang trong giai đoạn "không chịu nổi", không có cách nào nghĩ thoáng, bị lòng xấu hổ và cảm giác tôn nghiêm lôi kéo, nghĩ đến ngày hôm sau còn phải gặp Thẩm Quân Trì, tâm phiền ý loạn nên càng ngủ không yên.

  ——

Sáng thứ sáu, trong phòng bệnh vẫn như thường, hơn sáu giờ, các y tá bắt đầu một ngày làm việc, hơn tám giờ bác sĩ kiểm tra phòng, mỗi lần đều là một đám người tiến vào, các thực tập sinh cung kính kính vây quanh bác sĩ, nghe bác sĩ chủ trị giảng bệnh án cho bọn họ.

Sáng sớm hôm trước La Vũ Vi đang mê man, chưa từng trải qua tình cảnh như vậy, lúc này nhìn bảy tám chiếc áo blouse trắng đeo khẩu trang vây quanh giường bệnh, da mặt lại bắt đầu nóng lên.

Lý Nhạc San đã tới, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, bác sĩ Trình hỏi La Vũ Vi: "Hôm qua ăn gì chưa?"

La Vũ Vi nói: "Ăn một chút cháo hoa."

"Vết mổ có đau không? Sau đó có phát sốt nữa không?"

"Vết mổ ...... Còn hơi đau, chưa từng phát sốt."

"Đã đi đại tiện chưa?"

Nhìn đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang của các bác sĩ trẻ tuổi, La Vũ Vi khẽ nói: "Vẫn chưa."

Bác sĩ Trình nói: "Nằm trên giường một thời gian dài, ruột không nhúc nhích đủ, rất dễ bị táo bón, nếu thật sự không được thì bảo người nhà đến trạm y tá xin thuốc, dù sao vẫn phải đi đại tiện."

La Vũ Vi có suy nghĩ muốn chết.

Mười giờ sáng, Trương Hồng Hà sắp làm phẫu thuật, Uông Triệu Niên cùng Trương Tú Lệ đứng bên giường, Trương Hồng Hà tự mình bò lên đẩy giường, bị y tá đẩy ra, Uông Triệu Niên đi theo ở phía sau dặn dò: "Hồng Hà bà đừng khẩn trương, ngàn vạn lần đừng khẩn trương!"

La Vũ Vi nhìn tất cả, nghĩ thầm, rõ ràng là chú Uông đang khẩn trương, còn khẩn trương hơn so với dì.

Buổi trưa, La Vũ Vi ăn một chút cháo, theo thời gian trôi qua, cô cũng bắt đầu khẩn trương. Thẩm Quân Trì từng gửi wechat cho cô, nói là chuyến bay lúc một giờ hai mươi phút, La Vũ Vi kiểm tra một chút, bay từ Quý Dương đến Tiền Đường chỉ cần hơn hai giờ, ba giờ rưỡi là Thẩm Quân Trì có thể xuống máy bay, nếu như không bị chậm trễ, có thể chạy tới bệnh viện trước năm giờ.

Phẫu thuật của Trương Hồng Hà đã kết thúc, được đưa về phòng bệnh, Uông Triệu Niên giúp đỡ y tá đưa vợ lên giường bệnh, Trương Hồng Hà mơ mơ màng màng, Uông Triệu Niên và Trương Tú Lệ cùng nhau chăm sóc bà, còn bớt chút thời gian gọi điện thoại cho Uông Nhận.

"Mẹ con phẫu thuật xong rồi, tất cả đều thuận lợi, ở đây có ba và dì con, con không cần vội vã tới đây."

La Vũ Vi hơi buồn ngủ, nói với Lý Nhạc San: "Đại Phật, mình ngủ một lát."

"Ngủ đi, mình sẽ ở đây." Lý Nhạc San nói.

Đợi đến khi La Vũ tỉnh ngủ, đã là hơn ba giờ chiều, cô xoay xoay cổ, Lý Nhạc San vẫn ngồi bên tay trái cô, mà một người khác đứng bên phải, vừa vặn cũng đang nhìn cô, là Uông Nhận.

Anh đến rồi, vẫn ăn mặc giống như ngày hôm qua, áo len đen, quần tây đen, ánh mắt ôn hòa, nụ cười nhợt nhạt.

Uông Nhận: "Tỉnh rồi à?"

La Vũ Vi: "Ừm."

"Hôm nay cảm giác thế nào?"

"Cũng được."

"Trưa nay ăn gì?"

"Cháo gạo nhỏ, ăn nhiều hơn hôm qua."

"Rất tốt." Uông Nhận đút hai tay vào túi, nghiêng đầu, "Cái đó...... tôi mang đến, tạm thời để trong tủ, khi nào cậu ta đến?"

La Vũ Vi: "Năm sáu giờ."

Uông Nhận: "Được."

Kết quả, đợi đến bảy giờ tối, trời đã tối, Thẩm Quân Trì vẫn chưa tới.

Hơn bảy giờ sáng Lý Nhạc San đã đến, ước chừng ở lại mười hai tiếng, La Vũ Vi cực kỳ ngượng ngùng, không ngừng bảo cô ấy rời đi trước, vốn dĩ Lý Nhạc San muốn chờ Thẩm Quân Trì đến rồi mới rời đi, nhưng đối phương vẫn không đến, gửi wechat còn không trả lời, gọi điện thoại cũng không nhận, khiến cho mấy người đều rất khó hiểu.

"Đừng có xảy ra chuyện gì nha." Lý Nhạc San nói, "Vũ Vi, cậu ta sẽ không xảy ra tai nạn chứ?"

Sắc mặt La Vũ Vi hơi trì trệ: "Không thể nào..."

Uông Nhận vẫn ngồi đợi bên tay phải La Vũ Vi, trên ghế chăm sóc giường 11 có ba ngồi, dì nhỏ chen chúc ngồi ở cuối giường mẹ, Uông Nhận không có chỗ ngồi, sau khi được La Vũ Vi đồng ý thì ngồi ở cuối giường bệnh của cô, lúc này mở miệng nói: "Tiểu Lý, hay là cô về trước đi, hôm nay tôi ở lại với mẹ tôi cả đêm, nếu Tiểu La có chuyện gì, tôi cũng có thể giúp đỡ."

Lý Nhạc San thật sự rất mệt mỏi, cũng không kiên trì nữa, mang theo đồ rời khỏi phòng bệnh.

Lý Nhạc San vừa đi, Uông Nhận quen thuộc vòng qua cửa sổ, ngồi trên ghế chăm sóc giường 12.

La Vũ Vi nói: "Có phải anh đã để ý cái ghế này rất lâu rồi không?"

Uông Nhận không phủ nhận: "Đúng vậy, tốt xấu gì cũng có chỗ dựa."

La Vũ Vi mỉm cười, lại cầm di động lên nhìn thời gian, trong ánh mắt lộ ra sầu lo. Uông Nhận cũng cảm thấy kỳ quái, Thẩm Quân Trì xuống máy bay đã được hơn bốn tiếng đồng hồ, cũng đủ để bay tới bay lui giữa Tiền Đường Quý Dương một chuyến, người này chạy đi đâu rồi?

Mãi cho đến 7 giờ 50 phút, cuối cùng đáp án cũng được công bố.

Uông Nhận vừa vặn đi vệ sinh xong, lúc đi ra khỏi phòng vệ sinh thì đối mặt với một người vội vàng chạy vào phòng bệnh. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, vóc dáng rất cao, dáng dấp không tệ, nhưng lực chú ý của Uông Nhận không đặt vào chiều cao và khuôn mặt của đối phương. Trên thực tế, không chỉ có anh ta, toàn bộ người tỉnh táo trong phòng bệnh đều bị cách ăn mặc và đồ đạc của người nọ làm cho bối rối.

Đó chính là Thẩm Quân Trì đã mất liên lạc mấy tiếng đồng hồ.

Anh ta sải bước chạy đến bên giường bệnh của La Vũ Vi, La Vũ Vi khiếp sợ trừng mắt nhìn anh ta, thiếu chút nữa cằm đã rớt xuống - - Thẩm Quân Trì mặc một bộ âu phục tối màu siêu chính thức, cổ áo sơ mi buộc cà vạt, tóc chải chỉnh tề, còn dùng keo xịt tóc, trên tay cầm một bó hoa hồng đỏ thật lớn.

Anh ta quỳ một gối bên giường bệnh của La Vũ Vi, tay trái đưa hoa tươi, tay phải đưa một cái hộp nhung tơ đã được mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

Anh ta thở hổn hển, chạy bộ mệt chết đi được, nói: "Vũ Vi, xin lỗi, anh tới chậm, anh... Anh yêu em, La Vũ Vi anh yêu em!"

La Vũ Vi: "......"

Uông Nhận còn đang đứng ở cửa phòng vệ sinh trợn mắt há hốc mồm, cho dù tưởng tượng qua một vạn tình huống La Vũ Vi và Thẩm Quân Trì gặp mặt, cũng sẽ không đoán được loại tình huống này.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /75 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thầy Sờ Cốt

Copyright © 2022 - MTruyện.net